Chương 195: Không phải lỗi của cô ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấn đường của Hướng Vãn giật giật, còn chưa kịp mở miệng, liền bị Nhậm Tiểu Nhã phủng vào mặt, "Hướng Vãn, tôi cũng chưa từng thấy qua một ông lão hơn bảy mươi tuổi cùng với một cô gái mới ngoài hai mươi lên giường sẽ như thế nào, hôm đó tôi với cô cùng đi có được không?"

Hướng Vãn, "..."

"Xem cái gì xem, một ông lão thì có cái gì mà đẹp? Xem anh còn không thấy đủ sao?" Chung Vũ Hiên nhướng mày, đem Nhậm Tiểu Nhã từ Hướng Vãn xách về bên người.

Nhậm Tiểu Nhã mặt cau có đến lập tức ửng hồng.

Hướng Vãn, "..."

Cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Đều không phải. Mang theo cô sẽ không tiện, vẫn là tôi tự đi một mình thì hơn."

Nhậm Tiểu Nhã còn muốn nói thêm, bị Chung Vũ Hiên ngắt lời, "Nếu không sợ ngày mai không xuống giường được, hiện giờ em cứ tiếp tục đòi theo Hướng tiểu thư đi."

"Anh......!" Nhậm Tiểu Nhã giống như khí cầu căng tròn bay lên, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt sư phụ, lại lộc cộc mà xì hơi, "Sư phụ, anh anh anh anh lớn như vậy tại sao còn muốn chơi trò lưu manh như thế chứ....."

Thanh âm càng nói càng nhỏ.

Đô ——

Đô ——

Âm thanh di động của Chung Vũ Hiên vang lên, anh ta liền đưa mắt tin nhắn, rồi liền khôi phục như cũ, "Mấy hôm trước ngoài rạp vừa mới chiếu một bộ điện ảnh, tôi thấy đánh giá cũng không tệ lắm, không bằng chúng ta cùng nhau đi xem, được không?"

Hướng Vãn vốn định cự tuyệt, nhưng không chịu nổi sự lì lơm la liếm cộng thêm lăn lộn la lối khóc lóc của Nhậm Tiểu Nhã, cuối cùng vẫn là đáp ứng.

Thời điểm cô theo chân bọn họ cùng tới rạp chiếu phim, mới phát hiện Hạ Hàn Xuyên cũng đang ở đó. Hắn mặc tây trang, giày da ngồi trên sô pha màu rượu đỏ trước quầy bán vé, đang đọc văn kiện, cùng những người xung quanh hoàn toàn tách biệt.

"Vội như thế sao còn tới đây?" Chung Vũ Hiên qua đi, vỗ vào bả vai Hạ Hàn Xuyên.

Hạ Hàn Xuyên đem văn kiện bỏ vào túi, ánh mắt lướt qua hắn nhìn về phía khuôn mặt lạnh tanh của Hướng Vãn, nói: "Đi thôi."

"Từ từ!" Chung Vũ Hiên từ sau túm chặt cổ áo Hạ Hàn Xuyên, "Tiểu ca ca, cậu không cho các tiểu tỷ tỷ thời mua đồ ăn mà cứ như thế đi vào sao?"

Hạ Hàn Xuyên đẩy tay hắn ra, "Một ngày không nói mấy lời như thế cậu sẽ chết sao?"

"Sẽ không chết, nhưng sẽ toàn thân không thoải mái." Chung Vũ Hiên nhìn Hạ Hàn Xuyên với ánh nhìn mị mị.

Hạ Hàn Xuyên, "..."

"Xin lỗi Tiểu Nhã, thân thể của tôi có chút không thoải mái." Hướng Vãn nhíu mày cùng Nhậm Tiểu Nhã nói một câu, không cho cô nàng cơ hội trả lời liền xoay người rời đi.

Cô không làm được cái việc xem như không có chuyện gì phát sinh mà cùng Hạ Hàn Xuyên ngồi xem phim.

Mỗi lần nhìn thấy hắn, cô đều sẽ nhớ tới bộ dáng tàn nhẫn của hắn, lạnh lùng đánh gãy chân cô, mặc ở trong mơ, hắn cũng chưa từng buông tha cho cô!

"Hướng Vãn ——" Nhậm Tiểu Nhã nhăn mày gọi một tiếng, nhưng người phía trước không một chút phản ứng.

Thấy vậy, Chung Vũ Hiên vui sướng khi người gặp họa, "Hàn Xuyên, thấy mình nói đúng rồi chứ? Mình đã sớm nói cậu xuống tay nhẹ thôi kẻo sau này hối hận, nhưng cậu lại không nghe!"

"Gần đây văn phòng luật sư Vân Mộng có đến gặp mình nói muốn hợp tác, mình chuẩn bị nghiêm túc suy xét một chút." Hạ Hàn Xuyên nói.

Chung Vũ Hiên tươi cười lập tức nói không có, "Anh em với nhau không ai lại làm như cậu thế cả!"

Hạ Hàn Xuyên không để ý đến hắn, cầm túi công văn đuổi theo Hướng Vãn.

"Sư phụ!" Nhậm Tiểu Nhã một phút trước còn héo hon giờ đây liền nhảy dựng lên, xoa eo chất vấn nói: "Có phải hôm nay anh nói mấy lời lưu manh thế là để đe doạ Hướng Vãn ép cô ấy đến đây đúng không ?"

Chung Vũ Hiên, "......"

Hắn thực lo lắng về chỉ số thông minh của các con của mình sau này.

Thời điểm Hạ Hàn Xuyên đi đến trước thang máy, Hướng Vãn đã bước vào trong, cửa thang máy đang ở đóng lại, chỉ còn lại một khe hở bằng đầu ngón tay.

Hắn nhìn Hướng Vãn, cơ hồ không chút do dự trước sự kinh ngạc thêm hoảng sợ trong ánh mắt của mọi người, đưa tay tách cửa thang máy đi vào.

Hướng Vãn nhìn mắt hắn, nhíu mày xê dịch về sau.

Đinh ——

Thang máy đến nơi, mọi người nối đuôi nhau đi ra. Hạ Hàn Xuyên đứng trước Hướng Vãn, bên cạnh cửa tháng máy.

Chờ thang máy vừa mở ra Hướng Vãn vội vã muốn rời đi, hắn bắt lấy tay cô, hơi dùng lực một chút, liền đem người giam vào trong ngực, "Anh nhớ rõ em rất thích xem phim ở rạp."

Chỉ là hắn cảm thấy xem phim quá mức với lãng phí thời gian, trước kia cô năn nỉ rất nhiều lần, hắn chỉ đồng ý cùng đi xem một lần duy nhất, hơn nữa vừa xem được một nửa liền rời đi.

"Cơ thể không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi." Hướng Vãn dùng sức đẩy hắn ra, đứng cách hắn một mét, trong mắt mang theo sự chán ghét không chút che dấu.

Cô vì tránh thoát khỏi cái ôm của Hạ Hàn Xuyên, lại ấn vào vết thương chưa lành ở bụng, hắn hơi nhíu mày một chút, "Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra."

"Không cần." Hướng Vãn xuy một tiếng, lạnh nhạt mà nhìn hắn, "Chỉ cần ở cạnh anh tôi liền cảm thấy cơ thể không thoải mái, với bất kỳ thứ gì đều không có chút hứng thú. Tôi nói như thế, anh đã hiểu chưa?"

Ngón tay Hạ Hàn Xuyên nhẹ nhàng véo véo vào quần, ánh mắt trầm xuống.

"Anh Hàn xuyên, anh cũng tới đây xem phim sao?" Giang Thanh Nhiên chuyển động xe lăn đi tới, trên mặt tràn đầy kinh hỉ, "Thật là trùng hợp."

Tống Kiều đứng sau xe lăn, sắc mặt âm trầm nhìn cô gái mà vị hôn phu của mình tâm tâm niệm niệm.

Hướng Vãn mím môi, nhíu mày liếc nhìn Giang Thanh Nhiên cùng Tống Kiều, không muốn cùng hai người này dây dưa, trực tiếp xoay người rời đi.

"Chị dâu, không phải chị vẫn luôn muốn tìm Hướng Vãn nói chuyện sao?" Giang Thanh Nhiên ôn nhu nói: "Đuổi theo nhanh đi, bằng không lần sau gặp lại không biết là lúc nào."

Sắc mặt Tống Kiều không được mà ừ một tiếng, đem vé xem phim đưa lại cho Giang Thanh Nhiên, "Vừa vặn để Hạ tổng đưa em đi xem, chị đi tìm Hướng Vãn."

Nói xong cô ta liền muốn rời đi.

Hạ Hàn Xuyên bước vài bước, ngăn ở trước người Tống Kiều, "Tôi không có thời gian, vẫn là Tống tiểu thư bồi Thanh Nhiên xem phim thì tốt hơn."

"Bộ phim này không phải nhất định em phải xem, chị dâu muốn làm liền đi làm đi." Giọng nói của Giang Thanh Nhiên ôn nhu, ngữ khí nói chuyện làm người nghe thật sự thoải mái.

Tống Kiều, "Cảm ơn em Thanh Nhiên, hôm khác chị sẽ cùng em đi xem."

Lời nói của cô ta so ngày thường nhanh hơn rất nhiều, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, vừa nói vừa bước đi, nhưng lại một lần nữa bị Hạ Hàn Xuyên ngăn cản.

"Hạ tổng là có ý gì?" Tống Kiều ngẩng đầu, giọng điệu vô cùng không tốt.

Thần sắc Hạ Hàn Xuyên nhàn nhạt, "Tống tiểu thư vội vã đi tìm Hướng Vãn như thế, muốn nói cái gì?"

"Chuyện của phụ nữ với nhau, không tiện nói với Hạ tổng." Sắc mặt Tống Kiều xanh mét, "Phiền Hạ tổng tránh ra một chút."

Thân người Hạ Hàn Xuyên không chút chuyển động, hắn kéo kéo môi, "Cô đi tìm Hướng Vãn, là muốn nói về chuyện của Giang thiếu?"

"Nếu đúng thì thế nào?" Mắt thấy Hướng Vãn bắt một chiếc xe taxi rời đi, Tống Kiều nghiến răng nghiến lợi, "Hạ tổng rảnh rỗi lại muốn quản chuyện của tôi sao?"

Hạ Hàn Xuyên cúi đầu nhìn cô ta, "Tôi quản chuyện của bạn gái, Tống tiểu thư cảm thấy tôi rảnh rỗi?"

"Bạn gái?" Tống Kiều hỏi lại một câu, theo bản năng nhìn về phía Giang Thanh Nhiên, thần sắc biến ảo.

Nụ cười trên mặt Giang Thanh Nhiên đông cứng, tay nắm thật chặt  tay vịn xe lăn, huyết sắc trên mặt biến mất đến không còn một chút.

"Nếu Tống tiểu thư tìm Hướng Vãn là muốn nói về chuyện của Giang thiếu, thì không cần nhọc lòng nữa." Hạ Hàn Xuyên nói: "Giang thiếu đối với Hướng Vãn hoàn toàn là tình nguyện từ một phía, Hướng Vãn không thích anh ta, thậm chí còn có chút chán ghét."

"Cô không nắm được tâm vị hôn phu của mình, là do cô không có bản lĩnh, không liên quan gì đến bạn gái của tôi. Cũng chỉ có thể trách cô ấy quá có sức hút, có quá nhiều người theo đuổi không phải lỗi của cô ấy."

----------------------------------------------------------------

25/10/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro