Chương 196: Thì ra cô là người tàn tật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi một lời Hạ Hàn Xuyên nói ra, sắc mặt Giang Thanh Nhiên liền khó coi thêm một lần, người ngày thường giỏi ăn nói lúc này một chữ cũng không nói nên lời.

"Tôi còn có việc, xin phép đi trước." Hạ Hàn Xuyên đạm mạc mà liếc mắt nhìn một cái Giang Thanh Nhiên, sải bước đi về phía cửa.

"Anh Hàn Xuyên." Biểu cảm của Giang Thanh Nhiên có chút hoảng hốt mà gọi hắn, "Anh lựa chọn như thế sẽ không hối hận chứ?"

Hạ Hàn Xuyên quay đầu lại nhìn, "Hối hận hay không đều không có liên quan đến cô."

"Thật sự cùng em không liên quan sao?" Ý vị của Giang Thanh Nhiên không rõ mà cười một tiếng, có chút bi thương, tang thương, lại mang theo một chút hận ý khó có thể nhìn ra.

Hạ Hàn Xuyên nhìn cô ta thật lâu, không trả lời, bước ra khỏi rạp chiếu phim lên xe taxi đi đến công ty.

Trong đại sảnh công ty, Hướng Vũ cuốn lấy cả người như xác ướp ngồi trên sô pha, thần sắc không vui, mà Lâm Na Lộ đang ngồi ở bên cạnh chồng, cúi đầu xem di động.

Lễ tân vừa thấy Hạ Hàn Xuyên đến như nhìn thấy cứu tinh, "Hạ tổng, ngài đã tới!"

Cô nàng trộm liếc Hướng Vũ cùng Lâm Na Lộ một cái, nhỏ giọng nói: "Hướng thiếu cùng Hướng thiếu phu nhân sáng sớm đã đến đây rồi, nói muốn ngài giao Hướng tiểu thư ra..."

"Ừ." Hạ Hàn Xuyên đem bao công văn giao cho lễ tân, "Không còn việc gì của cô nữa, đi đi."

Cô lễ tân chờ chính là những lời này, chạy nhanh nhận lấy bao công văn rời đi.

"Họ Hạ kia cậu đem Vãn Vãn giấu đi chỗ nào vậy?" Hướng Vũ muốn đứng lên, nhưng mông vừa rời khỏi sô pha, đã bị Lâm Na Lộ một bên cạnh đè xuống.

Ngồi như vậy mà ngửa đầu nhìn Hạ Hàn Xuyên, hắn cảm thấy thấp đối phương một cái đầu.

Hạ Hàn Xuyên, "Trúc Hiền Trang, sống chung với tôi."

"Tên khốn!" Hướng Vũ nắm lấy nạng đánh lên người Hạ Hàn Xuyên.

Vừa mới khoảng thời gian trước Hạ Hàn Xuyên đem Vãn Vãn trần truồng đẩy ra khỏi phòng, hiện tại lại buộc Vãn Vãn sống chung với hắn, hắn muốn gì đây? Đem Vãn Vãn xem như thú cưng, thích thì gọi đến, không thích thì đá đi sao?

Đầu Hạ Hàn Xuyên hơi lệch sang một bên, dùng tay bắt được chiếc nạng đang đập xuống, chậm rãi nói ra tám chữ, "Đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển."

Động tĩnh phát ra rất lớn, có vài nhân viên nhìn sang nhưng chỉ dám lén lút mà nhìn vài lần.

Thời điểm Lý phó tổng đi đến vừa vặn thấy một màn như vậy, liền đưa người đến giải tán, ngoại trừ lễ tân những nhân viên còn lại đều phải rời đi. Ông ta cũng không nán lại, chỉ là cất tiếng chào Hạ Hàn Xuyên xong liền rời đi.

"Mày nói cái gì?" Hướng Vũ đen mặt chất vấn nói.

Hạ Hàn Xuyên buông nạng ra, nhàn nhạt nói: "Không đầu óc."

Gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết động tay động chân, đem Hướng Vãn giao cho Hướng Vũ, hắn cũng bảo vệ không tốt. Thanh Nhiên chỉ cần dùng chút tâm tư liền có thể đem hắn xoay vòng vòng.

Hướng Vũ vốn dĩ chỉ nhìn Hạ Hàn Xuyên không vừa mắt, giờ phút này còn bị hắn nói như thế lửa giận xông thẳng lên não, há mồm liền muốn mắng.

"Anh đừng có mà ở chỗ này gây phiền phức cho Vãn Vãn!" Lâm Na Lộ kéo lỗ tai chồng cảnh cáo một câu, đem hắn đè xuống.

Hướng Vũ lập tức ỉu xìu, đánh lên lớp thạch cao trên đùi để trút giận.

"Hạ tổng" Lâm Na Lộ tận lực làm cho giọng nói của mình mềm mỏng, "Vãn Vãn cùng nói với tôi, ngài và nó đã hoá giải được hiểu lầm, hiện tại là bạn trai của con bé."

"Tôi cảm thấy trong khoảng thời gian này trạng thái tinh thần của Vãn Vãn không được tốt, ngài xem có thể để con bé về sống cùng chúng tôi một đoạn thời gian hay không, hòa hoãn một chút cảm xúc?"

Cô cùng Hướng Vũ không thể giúp được gì nhiều cho Vãn Vãn, hai người cùng suy nghĩ cảm thấy có thể cùng Hạ Hàn Xuyên thương lượng một chút, để Vãn Vãn theo bọn họ về sống chung một đoạn thời gian.

"Không thể." Hạ Hàn Xuyên một chút uyển chuyển đều không có, trực tiếp cự tuyệt.

Hướng Vũ đang nén giận vừa nghe lời này liền cầm lấy nạng, chỉ thẳng vào Hạ Hàn Xuyên, "Họ Hạ kia thời điểm xảy ra hiểu lầm mày tra tấn Vãn Vãn, hiện tại không còn hiểu lầm gì nữa mày còn không chịu buông tha cho nó sao? Lương tâm của mày có phải đem cho chó ăn rồi không?"

"Hai người muốn gặp Vãn Vãn có thể đến Trúc Hiền Trang tìm cô ấy, hoặc hẹn gặp cô ấy ở bên ngoài. Nhưng để cô ấy trở về sống chung chuyện này là không có khả năng." Hạ Hàn Xuyên nhìn đồng hồ, phân phó người tiếp đãi vợ chồng hai người thật tốt, rồi mới cầm bao công văn ở quầy lễ tân đi vào thang máy.

Hướng Vũ không chịu bỏ qua như vậy, muốn đi theo Hạ Hàn Xuyên, em gái của anh ta không sống tốt, thì tên khốn này cũng đừng hòng.

Nhưng Lâm Na Lộ ngăn cản, "Hạ tổng nói cũng không sai, anh chính là không đầu óc!"

Hạ Hàn Xuyên nói Hướng Vũ không đầu óc, hắn có thể mắng, nhưng vợ mắng làm sao mà chửi đây!

"Bây giờ anh cùng Hạ tổng nháo, sẽ chỉ làm Hạ tổng thêm bất mãn đối Vãn Vãn mà thôi." Lâm Na Lộ thở dài, thần sắc buồn bực mà nói: "Trước hết cứ thử quan sát trước đã, nếu thật sự không được..... Cùng lắm thì chúng ta đem Vãn Vãn bỏ trốn."

Chỉ là đem Vãn Vãn bỏ trốn, Hạ Hàn Xuyên nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ.

********************************

Hướng Vãn không có trực tiếp trở về Trúc Hiền Trang, mà bảo tài xế đi đến trung tâm dịch vụ việc làm. Cô không có khả năng sẽ sống luôn bên cạnh Hạ Hàn Xuyên, chờ sau khi rời khỏi hắn, cô cần phải có một công việc để nuôi sống chính mình.

Chờ đến khi tới trung tâm dịch vụ việc làm, cô trả tiền bước xuống xe.

Bên trong trung tâm dịch vụ việc làm có chút hỗn loạn, tùy ý có thể thấy được thông báo tuyển dụng. Hướng Vãn mới vừa đi vào, liền có người cười tủm tỉm hỏi cô, "Cô gái muốn tìm công việc như thế nào?"

"Tôi muốn xem thử qua thông báo tuyển dụng trước, cảm ơn." Hướng Vãn nói.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, thông báo tuyển dụng lập trình viên, nhân viên thiết kế còn có kế toán,... thật sự không ít, nhưng những phương diện công việc này căn bản cô chưa từng học qua.

Hướng Vãn nhìn vào trong mới phát hiện có một thông báo tuyển dụng lão sư dạy múa cổ điển. Cô ngừng lại đứng bất động, nhìn chằm chằm vào poster thông báo tuyển dụng kia.

"Cô muốn nhận công việc này sao?" Nhân viên trung tâm dịch vụ việc làm cười cười nói: "Đãi ngộ ở chỗ này thực sự rất tốt, kỳ thực tập ba tháng, tiền lương mỗi tháng là ba ngàn năm trăm. Sau khi được nhận chính thức, tiền lương cơ bản là sáu ngàn, kèm phí ăn uống đi lại, nếu biểu hiện tốt tiền thưởng dao động từ ba ngàn đến sáu ngàn."

Hướng Vãn cưỡng bách chính mình dời mắt đi, "Tôi chỉ tùy tiện nhìn qua mà thôi, cảm ơn."

"Tôi thấy cô tuổi còn nhỏ, có phải đang thẹn thùng hay không?" Nhân viên trung tâm dịch vụ việc làm mà theo thiện ý mà nói: "Cô đừng khẩn trương, cứ coi như là ngày thường luyện tập vũ đạo mà thôi tùy tiện nhảy một đoạn cho chúng tôi xem là được."

"Nếu cô cảm thấy ở đây có quá nhiều người, ngại nhảy thì tôi có thể cho chúng tôi giữ lại sơ yếu lý lịch, sau vài hôm chúng ta lại liên hệ cô đến phỏng vấn. Không mang theo sơ yếu lý lịch cũng không sao, cô có thể để lại phương thức liên lạc cho chúng tôi."

Nhân viên trung tâm dịch vụ việc làm vô cùng nhiệt tình, vị lão sư dạy múa cổ điển ở trường của bọn họ đột nhiên từ chức, trường học hiện tại đang vội vã tìm người.

Nhưng trước đó phỏng vấn vài người đều không phù hợp, hiệu trưởng lệnh cho bộ phận nhân sự  trong vòng một tuần phải lấp đầy lỗ hổng này.

"Thật sự không cần, cảm ơn." Hướng Vãn theo bản năng đem đùi phải giấu về phía sau, nỗ lực kéo kéo môi,không cho cô nhân viên cơ hội nói chuyện, có chút chật vật mà chuyển hướng đi.

Sau lưng, cô nhân viên trung tâm dịch vụ việc làm có chút kinh ngạc, giọng nói xa xa truyền đến ——

"Thì ra cô là người tàn tật......"

Giọng nói không lớn, thậm chí có chút nhỏ, nhưng đối với Hướng Vãn mà nói, lại như tiếng sấm nổ vang bên tai. Trên mặt cô nháy mắt không còn chút máu, nắm chặt quyền, cúi đầu vội vàng đi về phía trước, lại không cẩn thận đụng vào người khác.

"Xin......" Hướng Vãn vội xin lỗi, nhưng khi vừa nhìn thấy người trước mặt, chữ cuối cùng kia liền được nuốt vào trong bụng.

—— Giang Thích Phong!

----------------------------------------------------------------

29/10/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro