Chương 197: Không cần thiết phải nói với anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là một khoảng thời gian ngắn không gặp, thoạt nhìn sắc mặt Giang Thích Phong không tốt lắm. Người trước mắt gầy yếu, khí sắc không được tốt, trên người còn mang theo nhàn nhạt mùi rượu.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hướng Vãn, sự trống rỗng nơi mắt của hắn bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng, "Hướng Vãn? Sao em lại ở đây?"

Lấy thân phận người của tập đoàn Giang thị, căn bản bọn họ không cần đến văn phòng tuyển dụng này. Nhưng từ khi biết Hướng Vãn và Hạ Hàn Xuyên chính thức ở bên nhau, hắn căn bản không có cách nào tập trung làm việc được, Thanh Nhiên liền nhờ hắn giúp một việc.

"Tôi vì sao lại đến chỗ này, không cần thiết phải nói với anh." Hướng Vãn nhíu nhíu mày, lướt qua hắn đi về phía trước.

Giang Thích Phong bước nhanh vài bước, từ phía sau bắt lấy tay, ánh mắt gắt gao dính trên người cô, "Hướng Vãn, chúng ta nói chuyện một lát đi."

Hắn thở dài một hơi, đáy mắt có vài phần bất đắc dĩ, cũng có chút bi thương.

Cùng Giang Thích Phong đến đây có một người phụ nữ trung niên, nhưng chỉ lẳng lặng đứng im, xem như bản thân vô hình.

"Giang tiên sinh đã có hôn thê, hơn nữa nơi này còn có nhiều người nhìn như thế, nếu anh không muốn bị mất mặt thì lập tức buông tay tôi ra." Hướng Vãn lạnh nhạt mà nói.

Giang Thích Phong không buông tay, thấp giọng nói: "Chỉ đơn giản ngồi xuống cùng nhau nói chuyện, yêu cầu này quá phận sao?"

"Đối với người khác mà nói thì không quá phận, nhưng với tôi mà nói thực sự là quá phận." Nơi bị hắn nắm vào cô cảm thấy chỗ đó giống như bị ruồi bọ bu vào, Hướng Vãn dùng sức đẩy hắn ra.

Cô dùng sức lực rất lớn, Giang Thích Phong nhất thời không kịp phòng bị, dễ dàng bị cô đẩy mà lảo đảo một chút, may mắn được người phụ nữ bên cạnh đỡ lấy, mới không bị té ngã.

Chỉ là đến đây tìm xem thử có công việc nào phù hợp với mình không, cô không nghĩ tới tình huống sẽ gặp được Giang Thích Phong. Hướng Vãn cảm thấy có chút sốt ruột, cũng không nghĩ sẽ tiếp tục dây dưa, trực tiếp đi ra ngoài, lại nghe Giang Thích Phong ở sau lưng nói to ——

"Chúng ta ngồi xuống nói rõ một lần, sau này..... chỉ cần em xuất hiện ở đâu thì anh sẽ lập tức rời đi."

Hướng Vãn dừng bước chân xoay người lại, sống lưng thẳng tắp mà nhìn hắn, không có chút do dự nào mà nói: "Được."

Chỉ nói chuyện với nhau một lần, sau này có thể không cần cùng hắn dây dưa, đối với cô mà nói thực sự có lợi.

Thấy vậy, Giang Thích Phong chua xót lại phẫn hận mà cười cười, nói với người trung niên bên cạnh nói: "Tôi đi ra ngoài một lát, mọi chuyện ở đây giao lại cho cô."

"Được." Người phụ nữ đồng ý, dừng một lát do dự nói: "Giang tiểu thư xem xong phim liền sẽ đến đây, nếu lúc ấy ấy còn chưa trở về, tiểu thư hỏi tới thì tôi sẽ trả lời như thế nào đây?"

Giang Thích Phong đưa mắt nhìn Hướng Vãn đứng bên cạnh, đáy mắt hiện sự rối rắm, "Cô nói với Thanh Nhiên, vừa vặn gặp được phó tổng ở đây, nên tôi cùng ông ấy ra ngoài nói chuyện."

Người phụ nữ nói vâng, rồi mới rời đi.

Ở bên cạnh, Hướng Vãn cười nhạo một tiếng, mặt mày toàn là châm chọc.

Thấy vậy, sắc mặt Giang Thích Phong có chút khó coi, cau mày nói: "Đi thôi."

Hướng Vãn đi theo sau lưng hắn ra khỏi văn phòng, trong lúc bước đi hắn có vài lần muốn nói chuyện nhưng lại thôi, Hướng Vãn đương nhiên không nhìn thấy được. Tới bên xe, hắn ngồi xuống vào ghế lái, cô liền mở cửa ghế sau, ngồi vào vị trí sau lưng ghế lái.

"Vì sao không ngồi vào ghế phụ?" Giang Thích Phong nhìn cô qua kính chiếu hậu.

Hướng Vãn liếc mắt nhìn hắn, châm chọc nói: "Tôi sợ Giang Thanh Nhiên ở trên xe này động chân động tay, đến lúc đó tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì đã mất cái mạng nhỏ này rồi. Nên ghế sau ghế lái là vị trí an toàn nhất."

"Em đang ngậm máu phun người!" Giang Thích Phong nghiến răng nghiến lợi, tức giận lại mang theo vài phần không nề hà.

Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không lên tiếng.

"Đây là xe của anh, chứ cho là Thanh Nhiên hận em, cũng sẽ không có khả năng ở trên xe của động tay động chân!" Giang Thích Phong thật sự không rõ, vì sao Thanh Nhiên đối với Hướng Vãn tốt như vậy, nhưng người này lại không có chút cảm kích nào như vậy!

Hướng Vãn xoay đầu, ý vị không rõ mà cười một tiếng, "Chưa chắc."

Giang Thích Phong bị Giang Thanh Nhiên xoay vòng vòng như vậy, cô cũng không biết nên nói hắn ngốc, hay là khen ngợi hắn là một người anh trai tốt nữa!

"Hướng Vãn, em đừng nói chuyện quá đáng như thế!" Giang Thích Phong gắt gao nắm chặt tay lái, gân xanh trên trán đều hiện lên rõ ràng.

Nụ cười nhàn nhạt của Hướng Vãn biến mất, mặt không chút biểu tình mà nói: "Tôi thấy chúng ta cũng không cần đi đâu xa, cứ ở trong nói rõ ràng với nhau là được, lần sau anh có gặp lại tôi cứ trực tiếp tránh mặt đi là được."

Thần sắc Giang Thích Phong biến ảo, nhưng rốt cuộc cũng không cùng Hướng Vãn khắc khẩu nữa mà nói: "Đi đến quán bar trước kia chúng ta thường xuyên đến."

"Vẫn còn sớm, chưa mở cửa." Hướng Vãn nghe được liền nhíu nhíu mày.

Giang Thích Phong khởi động xe, "Tôi có quen người quản lý quán bar, gọi điện thoại nói trước thì có thể."

"Không cần phiền phức như vậy, cứ tuỳ tiện đến một quán cà phê hoặc cửa hàng thức ăn nhanh gần nhất là được rồi." Hướng Vãn nhìn thấy hai anh em họ Giang này hận không thể đi đường vòng, nếu không phải Giang Thích Phong nói chỉ cần nói rõ một lần, sau này sẽ không dây dưa nữa thì cô tuyệt đối sẽ không theo hắn cùng nhau đi ra ngoài.

Giang Thích Phong hít sâu một hơi, áp xuống sự tức giận nơi đáy lòng, "Nếu em muốn sau này gặp em thì tôi sẽ đi đường khác, thì lần này phải nghe lời anh."

Nghe thế Hướng Vãn không lên tiếng nữa.

Đáy lòng Giang Thích Phong có chút chua xót, có chút phẫn nộ, có chút oán hận, cuối cùng tất cả đều biến thành bất đắc dĩ.

Quán bar kia cách chỗ họ rất xa, ở trung tâm thành phố. Xe chạy gần nửa giờ mới đến, Hướng Vãn xuống xe, thấy trên cửa quán bar treo bảng thông báo tạm thời không nhận khách.

Giang Thích Phong đi đến phía trước, kéo cửa ra, "Vào thôi."

Hướng Vãn nhìn quán bar phía trên quen thuộc tự, ánh mắt lóe lóe, rồi mới lướt qua hắn, vào quán bar.

Thời gian này quán bar trống rỗng, hoàn toàn không giống sự náo nhiệt buổi tối, thậm chí quá mức trống vắng mà có vẻ có chút tiêu điều.

Nhân viên pha chế thưởng thức bình rượu, nhìn về phía Hướng Vãn  cười lên, "Vãn tỷ đã lâu không gặp!"

"Ừ." Hai năm không tới nhưng hết thẩy mọi thứ ở nơi này đối với Hướng Vãn vẫn rất quen thuộc. Cô ngồi ở quầy bar, nhớ về ký ức trong quá khứ.

Nhưng cảm giác này chỉ là chợt lóe lên liền qua đi, cô nhìn nhân viên pha chế lược với ánh mắt xa lạ, nói không rõ chính mình lúc nãy vì cái gì mà cười, chỉ biết không phải bởi vì vui vẻ.

Nhân viên pha chế lại cười cười với Giang Thích Phong, "Giang thiếu lại đến nữa? Số lần mấy ngày nay ngài đến còn nhiều hơn so với mấy năm nay cộng lại đấy!"

Giang Thích Phong không nói gì, mà nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hướng Vãn một cái, thấy cô một chút cũng không phản ứng, sắc mặt không được tốt.

"Vãn tỷ vẫn giống trước kia, uống Margaret sao?" Nhân viên pha chế ngẩng đầu hỏi.

Hướng Vẫn gật đầu.

"Cho tôi một ly giống vậy." Giang Thích Phong nói.

Nhân viên pha chế trêu chọc, "Giang thiếu vẫn giống trước kia nhỉ, Vãn tỷ uống cái gì, ngài sẽ uống cái đó!"

Thấy sắc mặt Giang Thích Phong không đổi, hắn liền chuyển đề tài, "Ngài bao cả quán mà chỉ cần hai ly Margaret sao?"

"Làm sáu ly đặt ở đây, cậu có thể tan làm được rồi." Giang Thích Phong nói.

Nhân viên pha chế cười cười, "Được! Ngày hôm qua hai giờ mới được tan làm, bây giờ tinh thần cũng không được tốt, vừa lúc được ngài cho về sớm, tôi liền sẽ có một giấc ngủ thật ngon!"

Thấy hai người trước mặt không có hứng thú nói chuyện, hắn cũng không nói nữa, chuyên tâm pha rượu. Hắn lưu loát mà pha chế sáu ly Margaret, đặt trước mặt hai người, "Hai người dùng xong đi ra ngoài thì khóa cửa là được, tôi đi về trước!"

----------------------------------------------------------------

30/10/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro