Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong văn phòng thực sự yên tĩnh đến mức kim rơi xuống cũng có thể nghe.

"Xin hỏi Hạ tổng còn có việc cần sao? Nếu như không có việc gì, tôi xin phép ra ngoài tiếp tục làm việc." Văn phòng rất rộng nhưng có Hạ Hàn Xuyên ở đây, Hướng Vãn cảm thấy mỗi một tấc không khí đều như bị đè ép.

Hạ Hàn Xuyên khẽ cười một tiếng, ánh mắt đen tối không rõ, ẩn ẩn mang theo vài phần châm chọc, "Nhân viên tích cực làm việc như thế này có phải tôi nên tăng tiền lương hay không?"

"Hạ tổng nói đùa, đây là bổn phận của tôi." Mỗi cái tế bào trong cơ thể Hướng Vãn đều căng chặt, không biết bản thân lại chọc hắn bất mãn cái gì.

Hoặc là, chỉ cần là cô, là Hướng Vãn, bất kể có làm gì đều sẽ khiến cho hắn bất mãn.

"Cố ý để quần áo ở lại nhà tôi, cũng là bổn phận của cô?" Hạ Hàn Xuyên xuy một tiếng, đặt tách trà xuống, xách lên chiếc túi bên cạnh ném trên bàn.

Hướng Vãn nhìn chiếc túi, mới chợt nhớ tới ngày hôm qua đã quên lấy quần áo của mình về.

"Không còn lời nào để nói nữa sao? Hả?" Hạ Hàn Xuyên đứng lên, đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống.

Cô cúi đầu, đứng không đến bờ vai của hắn, nhìn Hướng Vãn bày ra bộ dáng khom lưng uốn gối như vậy làm hắn cảm thấy không thoải mái.

Nhưng vì cái gì lại không thoải mái, hắn không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ.

Thân người cao lớn của hắn mang đến cho Hướng Vãn cảm giác bị cưỡng bách, cô ngừng thở lui về sau mấy bước, thấp giọng giải thích, "Tôi không phải cố ý."

Lúc ấy dạ dày quá đau, cô chỉ muốn đến bệnh viện, nhất thời quên mất chuyện phải lấy quần áo.

"Lời giải thích này cũng quá vụng về rồi." Hạ Hàn Xuyên nâng cằm cô lên, cưỡng bách nhìn mình, "Hướng Vãn, trước kia không phải tôi đã nói với cô rồi sao, trước khi muốn nói dối thì phải tìm một cái cớ thật hay?"

"Hạ tổng làm sao xác định được đó chính là lời nói dối, mà không phải sự thật? Có phải bởi vì ngài đối với tôi có ấn tượng không tốt, cho nên tôi làm cái gì đều không vừa mắt?" Hướng Vãn nắm chặt góc áo, lời vừa nói xong liền hối hận.

Thái độ này của cô sẽ chỉ làm Hạ Hàn Xuyên càng bất mãn thêm.

Hạ Hàn Xuyên buông cằm cô ra, ngón tay nhẹ vỗ lên vết sẹo trên trán của cô, ánh mắt tối đi vài phần, "Hướng Vãn......."

"Thật xin lỗi, tôi không nên dùng thái độ như vậy nói chuyện với ngài." Mỗi chỗ hắn chạm vào đều như bị lưỡi dao sắc bén liếm láp qua, cánh mũi Hướng Vãn xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, "Còn có ngày hôm qua ở trên xe phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thật xin lỗi, đều là tôi sai."

Hạ Hàn Xuyên nhìn cô đang cực lực che giấu sợ hãi, nhíu mày, một lần nữa ngồi trở lại ghế, "Trà nguội rồi."

"Ngài chờ một chút, tôi đi pha lại một tách khác." Hướng Vãn nấu nước nóng, tâm tình không yên mà pha trà, thời điểm đưa tách trà đến trước mặt hắn không cẩn thận làm đổ ra tay, nhưng một tiếng cũng không dám phát ra.

Hạ Hàn Xuyên liếc mắt nhìn chỗ da bị đỏ lên của cô một cái, ánh mắt tối sầm, nâng tách trà lên một lần uống hết.

"Tôi có bệnh đau bao tử, ngày hôm qua uống quá nhiều rượu, dạ dày đau nên vội vã đi đến bệnh viện mới quên lấy quần áo." Hướng Vãn không biết hắn có tin hay không, nhưng vẫn giải thích một câu.

Nguyên nhân rất đơn giản, cô mong rằng hắn sẽ không tức giận.

Hạ Hàn Xuyên ừ một tiếng, nhìn không ra biểu tình gì. Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, nhéo nhéo bả vai, vẻ mặt ẩn ẩn có chút mỏi mệt.

Hướng Vãn thấy vậy muốn nói lại thôi, nhưng nghĩ đến những lời Chu Miểu nói, vẫn thật cẩn thận mà nói: "Tôi có học qua chút kỹ thuật mát-xa, có thể để tôi mát-xa bả vai cho ngài không?"

Hai chân Hạ Hàn Xuyên đang chéo vàonhau, tay dừng trên đầu gối, nhàn nhạt nhìn cô.

Hướng Vãn nhìn không ra được ý tứ của hắn, môi rung rung vài cái, nhưng cuối cùng cái gì cũng không dám nói.

"Cô học được cũng thật nhiều." Ý vị của Hạ Hàn Xuyên không rõ ràng mà nói, nhắm mắt, "Lại đây."

Hướng Vãn lên tiếng, cúi đầu đi đến trước người hắn, hít sâu một hơi, tay dừng trên vai, khống chế bản thân không được run. Một lát sau, thấy hắn nhắm mắt không hé răng, tay cô mới dần dần thả lòng, trộm nhìn hắn.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên người Hạ Hàn Xuyên, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng trở nên nhu hoà hơn, thoạt nhìn không còn khí thế áp bức người khác như bình thường.

Có lẽ là do nhiệt độ điều hòa trong văn phòng hơi cao, hắn mở hai cúc áo sơ mi, làm cô lờ mờ thấy được cơ ngực.

Bỗng dưng, đồng tử Hướng Vãn co lại ——

Vị trí trước cơ ngực cùng xương quai xanh, là một miếng ngọc........ Là cái trước đó cô đã đưa cho tên chủ quản kia.

Tại sao lại xuất hiện trên người hắn?

"Cô xác định đây là mát-xa, không phải trút giận?" Hạ Hàn Xuyên mở mắt ra, ánh mắt sâu kín.

Hướng Vãn cưỡng bách đem ánh mắt chính mình dời đi khỏi miếng ngọc, sức lực trên tay nhẹ đi, "Thật xin lỗi, đã lâu rồi tôi không mát-xa nữa nên có chút không quen tay, sức lực không khống chế tốt."

Nghe người ta nói chủ quản từ chức nên cô còn chưa kịp hỏi về miếng ngọc.

"Trước kia đã mát-xa qua cho rất nhiều người rồi?" Hạ Hàn Xuyên đứng dậy, xoa ấn đường, tối hôm qua trở về phải xử lý văn kiện rất khuya nên ngủ không đủ.

Thân thể Hướng Vãn cứng đời, sau một lúc lâu sau, ừ một tiếng.

Trước kia khi hắn phải xử lý văn kiện cả ngày nên bả vai sẽ đau, cô không có việc gì làm nên đi học chút kỹ thuật mát xa, hiện giờ nhớ tới liền làm.

Nghe này, trong mắt Hạ Hàn Xuyên hiện lên chút ảm đạm, hất tay cô ra, "Không cần nữa."

"Có phải vừa rồi rồi làm đau ngài không?" Thấy sắc mặt hắn không vui, Hướng Vãn cẩn thận hỏi.

Lạch cạch.

Lúc này, cửa được đẩy ra.

Giang Thanh Nhiên đẩy xe lăn đi đến, thấy Hướng Vãn cũng ở chỗ này, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó cười nói: "Tôi còn tưởng rằng chỉ có anh Hàn Xuyên ở đây thôi, cho nên mới không gõ cửa liền vào được, cô đừng để ý."

"Không tới phiên cô ta để ý." Hạ Hàn Xuyên đem trà lạnh đổ đi, ngẩng đầu nhìn Giang Thanh Nhiên, "Làm sao cô biết tôi ở đây mà đến tìm?"

Giang Thanh Nhiên quét mắt nhìn trên bàn túi, ôn nhu nói: "Nghe người ta nói dì bảo anh mang quần áo đến đưa cho Hướng Vãn nên em liền đến đây."

Cô ta chuyển mắt nhìn về phía Hướng Vãn, trên mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn lễ phép, "Phiền cô rót giúp cho tôi tách trà, tôi có chút khát."

"Được." Hướng Vãn áp xuống cảm giác nghẹn khuất cuồn cuộn trong lòng, đi đến trước bàn, rót trà cho Giang Thanh Nhiên.

"Cô là nhân viên của Mộng Sở Hội, không phải người giúp việc, không cần phải làm việc này."

Hạ Hàn Xuyên tiếp nhận tách trà Hướng Vãn đưa qua, nhợt nhạt mở miệng, liếc xéo Giang Thanh Nhiên nói: "Tôi đến bất kỳ chỗ nào cô đều có thể biết được, người ngoài không biết còn tưởng rằng cô cài máy theo dõi lên người tôi."

Hai người đều nói chuyện một cách vân đạm phong khinh, nhưng văn phòng lại như nổi gió mây phun.

"Anh Hàn Xuyên Thật nói chuyện thật buồn cười, làm sao em có lá gan cài máy theo dõi lên người anh được chứ? Anh ở đâu em đều biết, đại khái giống như cổ nhân thường nói tâm linh tương thông." Giang Thanh Nhiên phụt cười tiếng cười, ngũ quan vì nụ cười càng thêm sinh động.

Hạ Hàn Xuyên cười nhạt một tiếng, nâng tách trà lên nhấp một ngụm.

"Thân thể của tôi di chuyển không có phương tiện, có thể giúp đưa tách trà cho tôi được không?" Giang Thanh Nhiên nhìn Hướng Vãn, dịu dàng nói: "Giải thích trước một chút, tôi đến đây không mang theo người giúp việc."

Hướng Vãn cau mày, một lần nữa đi lấy ấm trà, nhưng Hạ Hàn Xuyên đã trước một bước mà duỗi tay, cầm đi ấm trà.

Hắn liếc xéo Giang Thanh Nhiên, "Không nghe rõ thì tôi liền lặp lại lần nữa, nhân viên ở đây không phụ trách bưng trà rót nước, muốn uống thì tự mình làm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro