Chương 84: Tôi sẽ quỳ ở đây không đứng dậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Vãn trên mặt bỗng dưng không còn chút huyết sắc, "Không dám."

Cô nhanh chóng dùng tay chống xuống đất đứng lên, bởi vì quỳ thời gian quá dài, chân tê dại, cô lảo đảo một chút, nhưng bị Hạ Hàn Xuyên đỡ eo, thật nhanh chóng đứng vững.

Nhàn nhạt hương nước hoa bao phủ toàn thân, Hướng Vãn cuống quít bước về phía trước vài bước, rời khỏi khuôn ngực rắn chắc mà nóng bỏng, "Cảm ơn Hạ tổng."

"Ừm." Hạ Hàn Xuyên rũ mắt thu hồi tay, nhìn bàn tay ôm eo cô, ngón cái ngón trỏ cùng ngón giữa vê vài cái, mới rũ xuống để ở bên cạnh người.

Mà lúc này, Hướng Vũ còn quỳ trên mặt đất không đứng lên.

Hướng Vãn lo lắng thân thể anh, do dự lại do dự, vẫn là đi qua dìu anh trai, "Đứng lên đi... anh."

"Hạ Hàn Xuyên nếu không đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ quỳ ở đây không đứng dậy!" Hướng Vũ ném ra tay cô ra, cố chấp mà quỳ trên mặt đất.

Hướng Vãn có chút cố hết sức mà ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Hạ tổng căn bản không quan tâm đến sự sống chết của anh. Anh dù có quỳ ở đây cả đời, anh ta cũng không buông tha cho em đâu. Ngược lại vì chuyện này mà chọc giận anh ta, có thể làm anh ta thêm hận thù em mà trừng phạt em thôi."

Nghe đến đây, Hướng Vũ mắt đột nhiên trừng lớn, trên mặt đầy máu, thoạt nhìn có chút ghê rợn, rồi mới bám chặt tay cô mà đứng lên. Hướng Vãn nhìn anh cong khoé môi, cười đến chua xót. Cô hiện tại có chết cũng không sợ, nhưng lại sợ Hạ Hàn Xuyên anh trai để bức hiếp mình. Anh trai của cô không sợ trời không sợ đất, lại sợ Hạ Hàn Xuyên hành hạ cô... Anh trai cô mới thật sự là người yêu thương cô nhất trên đời này.

Bốn người cũng không ai nói với ai câu nào, không khí phòng bệnh cổ quái mà áp lực. Thật lâu sau, Triệu Du xoa xoa mi tâm, nếp nhăn nơi khoé mắt so ngày thường cũng có chút rõ ràng hơn, "Nhanh chóng tìm bác sĩ đến băng bó cho a Vũ, Vãn Vãn, con cũng nhanh chóng trở lại nghỉ ngơi cho tốt đi, dì cùng Hàn Xuyên trở về đây."

Hướng Vãn cúi đầu tiễn hai người đi đến thang máy, thời điểm cánh cửa thang máy kia đóng lại, cơ thể cô mới dám thả lỏng, tứ chi cũng sớm trở nên bủn rủn.

"Có phải lại đau chân không?" Thấy vậy, Hướng Vũ lo lắng mà vội vàng chạy lại đỡ cô.

Hướng Vãn né anh trai, mặt vô biểu tình mà đi về phòng. Hướng Vũ lau vết máu trên tráng, tùy ý lau lên quần áo, ủ rũ cụp đuôi mà đi theo sau cô.

"Em làm gì vậy?!" Hướng Vũ vừa muốn đi vào phòn, cửa liền bị Hướng Vãn từ bên trong đóng lại, cuống quít dùng sức đẩy cửa ra, để ngăn cô giữ cửa mà khóa lại.

Hướng Vãn đứng ở cửa, liếm liếm môi khô khốc, nói: "Anh trở về đi, sau này đừng lại đến tìm em nữa."

"Trở về? Về chỗ nào?" Trên đầu đổ máu, Hướng Vũ lau lần nữa, "Anh cũng bị ba đuổi ra khỏi Hướng gia rồi, sau này sẽ đi theo em."

Hướng Vãn đưa mắt nhìn vết thương trên trán, chau mày, "Em đến tiền nuôi bản thân còn không có, làm sao nuôi nổi anh, anh đi băng bó vết thương rồi về nhà đi."

"Không cần em nuôi, anh có mang theo tiền, có mấy ngàn vạn, đủ cho chúng ta sống một thời gian." Hướng Vũ vừa nói chuyện vừa muốn đi vào.

Nhưng Hướng Vãn như cũ che ở cửa, không nhúc nhích, "Anh..."

"Có phải anh vừa mới nói không xem em là em gái nữa, em liền giận anh?" Hướng Vũ cười mỉa xoa xoa đầu cô, đáy mắt tràn đầy sủng nịch, còn mang theo vài phần thật cẩn thận lấy lòng, "Anh xin lỗi, đều là lời nói lúc tức giận, em đừng xem là thật mà để ở trong lòng."

Bộ dáng bây giờ của Hướng Vũ làm cho trong lòng Hướng Vãn từng đợt khó chịu, hô hấp đều trở nên ngày càng khó khăn.

Cô tránh đi ánh mắt của anh, nhẫn tâm nói: "Anh trở về đi, sau này đừng lại đến tìm em, hãy cùng chị dâu sống thật hạnh phúc là được rồi."

Hướng Vũ ánh mắt gắt gao nhìn cô, nụ cười trên môi bỗng chốc không còn.

"Trở về nhớ rõ xử lý vết thương trên đầu trước, đừng để lại sẹo giống em, nhìn rất khó coi." Hướng Vãn ngửa đầu nhìn, nỗ lực kéo môi, vết sẹo ở mi đuôi dưới ánh mặt trời càng rõ ràng.

"Anh trở về rồi, ai sẽ bảo vệ em? Hả?" Ngay từ đầu thanh âm rất nhỏ, nhưng càng về sau càng lớn tiếng.

"Anh ở đây, cũng không bảo vệ em được." Hướng Vãn thần sắc nhàn nhạt, lời nói sắc bén mà khắc nghiệt, "Anh và Hạ Hàn Xuyên căn bản không phải cùng một loại người, đừng nói là anh ta, dù là Giang Thanh Nhiên Giang Thích Phong bọn họ anh cũng không làm gì được."

Vết máu trên mặt Hướng Vũ đã khô, lại có chút nứt nẻ, vết máu một lần nữa chảy ra, anh há miệng, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

"Anh ở lại đây, không những không bảo vệ được em, còn mang đến cho em rất nhiều phiền toái." Hướng Vãn thanh âm bình tĩnh mà không có nửa phần phập phồng, "Giống như lần anh đến Mộng Sở Hội, còn có hôm nay làm trò khôi hài, anh cho rằng anh là đang giúp em, nhưng thực tế là ngược lại, anh chỉ là làm cho cục diện thêm rối rắm, làm em phải theo dọn dẹp rắc rối anh gây ra mà thôi."

Hướng Vũ nắm chặt ngực, vô lực mà dựa vào một bên trên tường, "Vãn Vãn, anh ở trong mắt em... vô dụng đến thế sao?"

"... Đúng." Hướng Vãn ép chính mình đừng mềm lòng, cô nhìn thẳng anh trai, "Anh, coi như em cầu xin anh, sau này đừng lại đến tìm em nữa. Em mỗi ngày ứng phó với Hạ Hàn Xuyên thích gây khó dễ đã rất mệt. Anh đến chỉ gây thêm phiền toái mà thôi, em thật sự chịu không nổi."

Lời nói của cô chính là con dao sắc bén nhất trên thế giới, những câu đâm thủng Hướng Vũ trái tim. Gắt gao nắm chặt tay, nói: "Anh đi bên trong lấy quần áo xong liền rời khỏi đây ngay."

Thanh âm ngăn không được mà run rẩy.

"Tốt." Hướng Vãn lui qua một bên.

Hướng Vũ đi đến bàn, cầm lấy áo khoác, thời điểm mặc áo không cẩn thận quét đến hộp quà trên giường bệnh. Hộp quà rơi xuống đất, bên trong vài món nội y cực kì quyến rũ rơi ra. Hướng Vãn muốn đi đến nhặt lên thì đã chậm, anh đã nhìn thấy rất rõ ràng rồi.

"Đây là muốn đốt cháy giai đoạn... đi tìm Hạ Hàn Xuyên phải dùng?" Hướng Vũ ngày trẻ chay mặn không kỵ, cùng bạn bè đã thử qua không ít nhưng lúc này nhìn thấy món đồ này cơ hồ không nói nên lời.

Hướng Vãn ừ một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất, đem vài món nội y nhặt lên, bỏ vào trong hộp quà. Đạy nắp kỹ càng, một lần nữa để lại trên giường.

Hướng Vũ không lên tiếng nữa, kéo chân tới rồi cửa phòng bệnh. Mở cửa, dừng lại một chút, xoay người nhìn cô, nghiêm túc nói: "Vãn Vãn, em chờ, anh sẽ nỗ lực bảo vệ em."

"Trở về đi." Hướng Vãn đi tới cửa, đem anh đẩy đi, rồi mới đóng cửa lại, dựa vào cửa từ từ trượt xuống mà ngồi dưới đất.

Hai chân khép lại đứa đến trước người, tay chặt chẽ bụm mặt, chất lỏng trong suốt theo khe hở ngón tay mà chảy ra. Nhưng tuyệt nhiên, cô không có phát ra một chút âm thanh nào.

Chiếc Bentley chạy trên đường, cho dù là siêu xe, lúc này cũng không thể không ở chen chúc được, vẫn duy trì tốc độ rùa bò.

"Vãn Vãn, ngày 28 tháng 9 sinh nhật, bốn năm ngày nữa là đến rồi." Triệu Du nhìn phía trước nói.

Kẹt xe, Bentley không thể không dừng lại, Hạ Hàn Xuyên một tay để trên vô lăng, ừ một tiếng.

"Hướng gia, Vãn Vãn nó cũng không thể trở về được nữa, mẹ muốn sau khi xuất viện, mang Vãn Vãn về Hạ gia ở một thời gian, chờ qua khỏi sinh nhật, thì để nó rời đi. Con thấy thế nào?" Triệu Du hỏi.

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro