Chương 16: Thác Nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bụng đau khó nhịn, nỗi khốn khổ do dạ dày co thắt phá vỡ tất cả mọi suy tính trong đầu, trừ phi có áp lực tinh thần gì khủng bố hơn, chứ không, trong lúc tâm bình khí hòa mà phải chịu đựng nỗi khốn khổ này thì đúng là một loại giày vò.

Chắc chắn là do trước kia tôi không quá để ý đến cơ thể mình, bây giờ, dây cót đã chùng, bao nhiêu cảm giác đau đớn của bệnh tật tăng lên gấp mười lần, cứ như là để trả thù cho mười năm đã qua của tôi vậy. Điều này cũng đã xác minh được một mặt suy đoán của tôi, tôi là dạng người phải chịu áp lực về tinh thần thì mới trở nên mạnh mẽ được.

Tôi dừng lại, bảo bọn họ đi xuống trước, rồi tôi đuổi theo sau. Lôi Bản Xương đi lách qua tôi, sắc mặt tôi trắng bệch, vừa nhìn là biết chắc có điều gì không đúng, nhưng Bàn Tử đã lanh lẹ trèo tuột xuống rồi. Chắc là anh ta cũng biết tôi định làm gì.

Chờ đến khi ánh đèn pin đeo trên đầu bọn họ mất hút ở bên dưới, áp lực thể diện của tôi cuối cùng cũng được giảm bớt, tôi bắt đầu quan sát khắp nơi. Tôi cần một cái hố lõm thiên nhiên, hoặc là, hai cái đi. Sau đó, tôi lột hết hoa muối trên vách đá xuống, đại sự xong xuôi mới phủ muối lên trên hố lõm. Sau khi hong gió, chắc là không còn sơ hở gì nữa đâu.

Đã có phương án giải quyết, lòng tôi rất thanh thản. Tôi dùng đèn đội đầu tìm kiếm khắp xung quanh từng tấc từng tấc một, nhưng nền đá chẳng có cái hố lõm nào đủ lớn cả. Cho dù có, cũng trái khoáy nằm tít trên đỉnh đầu tôi, tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ phản trọng lực này được.

Tôi hít sâu một hơi, rút cái búa địa chất giắt bên hông ra, bắt đầu gõ gõ đống cặn muối bên dưới thân mình. Đá ở nơi này có dày cộm từng tầng từng tầng muối, tôi không biết muối này dày bao nhiêu nữa, nếu như đủ dày, tôi có thể đào ra được một cái hố muối.

Tâm trạng không tốt, tôi hạ thủ cũng nhanh tay hơn một chút, gõ gõ đập đập mấy cái, chẳng mấy mà bao nhiêu muối đã bị tôi đập rụng lả tả, rơi cả xuống dưới. Bàn Tử mắng vống lên: "Cẩn thận một chút, kiểu tóc của ông Béo đây tốn những một ngàn tám đấy."

Tôi gỡ mấy tảng hoa muối đã bị giã nát ra, phát hiện tầng muối rất dày, cũng phải bằng một gan bàn tay. Sau khi gạt hết muối ra, tôi cứ nghĩ bên dưới là đá như trước, nhưng ngay sau đó liền nhận ra là không phải. Bên dưới lớp hoa muối xuất hiện một đồ vật rõ ràng là do con người chế tạo ra, có một phần góc vuông vừa đúng 90 độ vô cùng hoàn mỹ, tôi gạt nhiều muối hơn ra, mới phát hiện đó là một tấm bảng bằng đồng xanh cũ rích đã rỉ sét xanh lét.

Tôi nhìn khắp xung quanh một lượt, dùng búa địa chất giã vỡ hết các hoa muối xung quanh ra, tôi mới kinh ngạc phát hiện ra trên bề mặt con đường đá này đâu đâu cũng khảm những tấm bảng đồng như thế, bảng đồng và đá núi cùng tổ hợp thành vách hang, những tấm bảng đồng này cứ như là những miếng vá vậy. Cứ từng tấm từng tấm, dán sát trên vách hang động.

Tôi dùng búa gõ xuống tấm bảng đồng xem sao, liền biết ngay bên dưới rỗng không. Tôi áp tai sát vào tấm bảng để lắng nghe, liền hiểu ra ngay vừa rồi Muộn Du Bình đã nghe thấy cái gì trong tiếng gió. Tiếng động kỳ quái lẫn trong tiếng gió kia vang lên từ bên dưới những tấm bảng đồng này. Nghe như là tiếng nước chảy, hoặc như là tiếng gió rít mãnh liệt.

Bề mặt tấm bảng đồng đã sần sùi, nổi lên nhiều đốm rỉ mục nát, những phần còn lại toàn là những đốm đồng xanh lè, có vài chỗ còn có những đốm kỳ quái màu xanh lam và màu đỏ. Đồng rỉ khác với sắt, sắt rỉ sẽ tróc ra những đốm hình vảy cá, còn đồng rỉ sẽ nổi lên những hạt nhỏ như hạt mụn. Tôi thấy lớp đồng đã rỉ ra cả ngàn tầng, tấm đồng này đã rỉ lại còn sinh thêm rỉ, cả mấy tầng rỉ chồng nhau có thể dùng móng tay nạy lên được. Trực giác suy đoán, có lẽ những tấm bảng đồng này là sản phẩm của thời kỳ khoảng giữa hai triều Đường – Tống.

Trên các tấm bảng đồng chi chít những hoa văn nhiều như nòng nọc vậy, cứ cách chừng một cánh tay lại có hai tấm đối xứng khắc hình cá trừu tượng, vây cá được diễn tả bằng hoa văn mây, phía trước đầu cá lại có hình tròn dường như là mặt trời. Không hiểu là ý nghĩa gì, chắc là hoa văn mặc định chung trên tấm bảng đồng. Các tấm đồng kích cỡ không đồng nhất, một số tấm còn có vết cắt. Sờ lên tấm đồng, không ngờ vẫn còn chút hơi ấm.

Cơn đau bụng bị tôi gắng gượng nén lại, tôi gào xuống phía dưới, bảo đừng đi vội. Rồi tôi vội vàng đuổi xuống, bảo bọn họ giã các cặn muối ra xem thử.

Bàn Tử và Muộn Du Bình vừa nghe là biết tôi đã phát hiện ra cái gì, bèn gõ thử mấy lần, quả đầu một ngàn tám đồng của Bàn Tử dính đầy hạt muối như hoa tuyết, ở vị trí của bọn họ, loáng cái đã lộ ra một tấm bảng đồng xanh to tướng. Tấm bảng đồng này tạo thành hình đường ống, có một góc cong, lớn hơn nhiều so với mấy tấm lẻ tẻ tôi vừa tìm thấy lúc nãy.

Tôi đi xuống, dùng đèn đội đầu cẩn thận quan sát kẽ tiếp giáp giữa đá và bảng đồng, bấy giờ, tôi mới nhận ra thì ra các tấm đồng này không phải là miếng vá.

Số đá vụn này vốn là đóng cặn bên trong ống đồng này mới đúng, đây là cả một chỉnh thể ống đồng.

Chúng tôi ra sức đập đá, giã hết đá dính trên vách hang xuống, phát hiện bên dưới lớp đá đúng là vách ống bằng đồng thật. Có lẽ số đá muối này là các chất cặn lắng đọng trong nước trong thời điểm ống đồng này còn chứa đầy nước, sau hàng ngàn năm tích tụ mới đóng kín đầy cả ống đồng này, giống như thành mạch máu của một bệnh nhân bị xơ vữa động mạch vậy.

Chẳng trách lại khô như thế, tôi nghĩ thầm, hơi nước của cả quả núi này căn bản không thể thấm vào bên trong được. Nhưng thời Đường Tống lại tôn sùng đồng đỏ, đồng xanh dần sa sút, vì sao ống đồng ở đây lại được chế tạo bằng đồng xanh. Chẳng lẽ tôi đã phỏng đoán lầm triều đại?

Có điều, vào thời Đường, người ta mới bắt đầu xem trọng đồng đỏ, nhưng có sản lượng khai thái nhiều nhất và công nghệ chế tác tinh thuần nhất thì vẫn là đồng xanh. Loại ống đồng khổng lồ này, nhất định là dùng đồng xanh thì dễ thi công hơn nhiều.

Bàn Tử gõ gõ lên ống đồng, chúng tôi đều khẳng định chắc chắn bên ngoài ống đồng này là không gian trống không, như vậy, ống đồng này không phải đâm xuyên vào trong núi. Bên ngoài vách tường này có thể là một vực sâu hoặc vách đá khổng lồ, hoặc là, ở tít sâu dưới nước.

Muộn Du Bình ghé sát tai vào vách ống đồng, Bàn Tử lập tức học theo, nghe ngóng cả nửa ngày, tôi hỏi bọn họ đã nghe ra được gì chưa, Bàn Tử lắc đầu nói: "Thác nước à?"

Tôi bèn trèo xuống chỗ anh ta, lắng nghe âm thanh bên ngoài. Tiếng động truyền ra rất khẽ, không biết vách đồng này dày đến mức nào nữa. Bên ngoài vách đồng này có lẽ còn đóng cả mấy lớp đá vụn và muối ăn rất rất dày nữa, cho nên không nghe rõ cho lắm. Nhưng vẫn nghe thấy được tiếng động rất nhỏ, tiếng động này lại rất phức tạp, nếu là thác nước, thì chắc chắn là không chỉ có một thác nước, mà phải là vô số thác nước khổng lồ đang cuồn cuộn chảy băng băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi