Chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mộng Dao bước chân xuống sân nhà Tả Tịnh Viện, nàng nhìn ra cái cổng lớn mà xe nàng vừa lái vào, liếc mắt nhìn Viên Nhất Kỳ rồi lia sơ qua căn biệt thự trước mắt: "Nhà đây hả?"

"Gia đình chị ấy xem ra trong giới kinh doanh gì đó cũng rất có tiếng" Viên Nhất Kỳ lườm Thẩm Mộng Dao, cô trách móc: "Chị toàn gây chuyện thôi"

"Còn không phải vì em suốt ngày làm ba cái chuyện khiến tôi ghen à?"

"Chị thì cái gì cũng nói được..!!"

"Dao Tỷ, đây ạ" Thằng đàn em đưa cái điện thoại cho nàng rồi nàng nhận lấy, đặt mạnh lên tay Viên Nhất Kỳ: "Một tí vào trong đó mà trả cho người ta đi"

Viên Nhất Kỳ nhún vai, chân bước theo phía sau nàng ấy.

________

Thẩm Mộng Dao ngồi chéo chân trên chiếc ghế sofa lớn của phòng tiếp khách nhà họ Tả. Đối mặt với người đàn bà có tuổi mà nhìn thật là ra dáng mỹ nhân cứ có cái gì đó giống giống Tả Tịnh Viện, cái nàng đang ngồi cúi mặt cạnh đó.

Thẩm Mộng Dao lườm Tả Tịnh Viện một cái rồi đá mắt nhìn bà Tả: "Rồi xem như tôi nhỏ tuổi hơn, tôi sẽ lịch sự xin lỗi bà về chuyện tát con gái của bà nhưng mà mời sang tận nhà như vậy hình như là hơi khách sáo a?"

Bà Tả trang trọng, nét mặt không có gì là căng thẳng vậy mà nhìn bà ta còn nguy hiểm hơn cả nữ hộ vệ bên cạnh.

Thẩm Mộng Dao chau mày, không khí căng thẳng bao giờ không biết.

"Thẩm Mộng Dao? Tôi biết rõ cô là nữ quái giang hồ nhiều năm, tuổi trẻ mà tài cao như vậy đúng là đáng kính trọng"

Bà Tả nâng tách trà lên, thổi rồi nhấp một ngụm nóng chậm rãi. Trà xuống cổ họng, bà lại chép miệng nói tiếp: 

"Nhưng cũng đừng vì thế mà nghĩ rằng mình có thể làm mọi thứ lên con người ta. Thật là hỏng danh"

Thẩm Mộng Dao nghe, nàng thấy bực, cái bà Tả này nói không nói thẳng, vòng vo tam quốc như vậy cuối cùng cũng là trách nàng. Mấy năm trời dám có người nói nàng làm hỏng danh đấy.

"Nè nè nè! Không có lửa làm sao có khói đây? Chẳng phải con gái của bà chọc điên tôi thì tôi có đánh cô ta sao?"

"Thẩm Mộng Dao" Viên Nhất Kỳ đứng cạnh, cúi người nhắc nhỡ nàng: "Đừng có lớn tiếng"

"Ah....Thôi đúng rồi! Cũng đáng trách lắm. Tả Tịnh Viện còn non dạ, không hiểu sao lại dính vào giang hồ như thế này. Có lỗi là ai đây ta?"

Bà Tả nói mà mắt lại ghim thẳng về phía Viên Nhất Kỳ làm cô ấy tê cứng chân lại, cúi đầu vì cảm thấy có lỗi.

"Bà Tả, thật sự rất xin lỗi"

"Tôi đã rất kỳ vọng vào cháu, Viên Nhất Kỳ. Trước kia Tả Tả bị thương nặng, cháu đã hứa gì...cuối cùng lại không làm được"

"Mẹ..." Tả Tịnh Viện cố gắng xen vào câu chuyện nhưng hình như lại bị đẩy ra.

Bà Tả đưa tay: "Khanh, tôi muốn nói chuyện riêng với Thẩm Mộng Dao. Phiền cô"

Dì Khanh nhìn Viên Nhất Kỳ, nhìn Tả Tịnh Viện và hai ba tên đàn em của Thẩm Mộng Dao: "Mời ra ngoài phòng khác ạ, tôi sẽ chuẩn bị"

"Dao Tỷ!"

"Được rồi được rồi, cứ đi đi, tôi ổn, không sao!" Nàng trấn an người của mình để họ yên tâm ra ngoài.

Rồi đến khi dì Khanh chỉ để lại mỗi nàng và Bà Tả ở lại gian phòng lớn, nàng mới nhíu mày: "Cuối cùng bà muốn bồi thường chứ gì? Nói đi, bao nhiêu?"

"Tiền thì nhà này không thiếu" Bà Tả nhún vai.

"Bà muốn gì?"

"Thẳng vấn đề, tôi nghĩ cô cũng cảm nhận được Tả Tả nhà tôi có cảm tình với Viên Nhất Kỳ, đúng chứ?"

Nàng nhếch khóe môi, người này nói chuyện thật hay, Tả Tịnh Viện có cảm tình với Nhất Kỳ thì kệ nàng ta: "Viên Nhất Kỳ là của tôi, là bạn gái của tôi"

"Đúng. Đáng ra tôi sẽ cố tìm cách chia cắt hai người, giành Nhất Kỳ cho con gái tôi nhưng mà....." Bà Tả cười nhẹ một cái, chớp mắt và thở dài: "Tôi không thể đem con gái tôi vào chuyện của hai người được"

"Sao?" Thẩm Mộng Dao trợn mắt: "Ý bà là sao?"

"Tôi muốn xem thứ tình cảm chân thật của cô là như thế nào"

Thẩm Mộng Dao nhíu mày: "Bà càng nói lại càng khó hiểu"

"Tôi đã thất hứa với con gái tôi, tôi không thể đem thứ nó thích về với nó. Cô rất giống tôi, tôi không muốn chuyện của tôi bị lặp lại"

"Chuyện của bà?"

Bà Tả cười nhẹ, nhìn vào mắt Thẩm Mộng Dao: 

"Cô may mắn hơn tôi rất nhiều. Tôi đã suy nghĩ nguyên đêm chỉ để ganh tỵ với cô về điều đó"

"Ganh tỵ sao?"

"Đúng"

Bà Tả và Thẩm Mộng Dao tự dưng lại chìm vào một bầu không khí trầm lặng, người phụ nữ đó nói rằng bà ta giống với nàng? Giống về cái gì? Nàng may mắn hơn về cái gì?

Tại sao bà ta không chia cắt nàng và Viên Nhất Kỳ? Bà ta không thương Tả Tịnh Viện sao? Không, bà ta rất thương Tả Tịnh Viện....nhưng mà....vì sao?

"Thời trẻ như cô tôi cũng thắm thiết với một nữ nhân, cũng giống hệt như cô với Nhất Kỳ bây giờ" Bà Tả phì cười, phá tan bầu không khí im lặng đó.

Thứ bà ta vừa phát ngôn làm nàng giật mình???

Bà Tả là người đồng tính sao???

"Cô biết khi tôi với nữ nhân đó bên nhau mọi thứ rất tuyệt vời cho đến khi tôi chạm tình thứ ba với một nam nhân mà gia đình đã hứa hôn sẵn từ lâu. Tiếp đó, nữ nhân của tôi vô tình bị tôi bỏ rơi"

Bà Tả làm nàng liên tưởng đến nàng cùng Viên Nhất Kỳ cái thời còn dính líu với Nhậm Hào, nàng cũng vô tình bỏ rơi cô ấy, à không, không phải vô tình....

"Cô ấy ngốc lắm...yêu đến nỗi bị tôi lừa hết lần này tới lần khác" Nói đến đây, bà Tả nhẹ giọng lại, nụ cười chuyển sang một nụ cười buồn: "Cho đến khi cô ấy nhận ra hết mọi sự thật và dần không còn hạnh phúc như trước nữa"

Thẩm Mộng Dao liếc nhìn thái độ của bà Tả, đôi mắt dường như đã không còn như ban đầu khi nói chuyện với nàng nữa, thật khác lạ....đôi mắt này mang nặng nỗi buồn gì đó khó tả.

"Tôi kết hôn và mang thai sau đó không lâu...." Bà Tả liếc mắt nhìn Thẩm Mộng Dao ngay lúc này: "Cô ấy đã không còn mấy quan tâm tôi nữa. Tôi đã phá vỡ lời hứa trước kia"

Thẩm Mộng Dao giật mình. Lại giống nàng, nghe mà sao nàng ngẫm lại thấy mình quá đáng, nàng thật sự rất khó chịu khi nghe câu chuyện này.

Lẽ nào nàng đang tự thấy khó chịu vì bản thân mình trước đây tệ bạc với Nhất Kỳ, lỡ như nó bỏ nàng thật thì bây giờ nàng phải làm sao?

Đúng là nàng may mắn, đúng là may mắn.

"Lời hứa gì?"

"Tôi hứa rằng mặc kệ giai cấp như thế nào mối quan hệ của tôi và cô ấy không phải là chủ tớ mà là tình nhân, cô ấy sẽ mãi là bạn gái của tôi"

"Là người làm trong nhà bà sao?" Nàng cười: "Tôi thích kiểu như vậy, chẳng phải mình sẽ có khả năng ép cô ấy làm điều mình muốn sao"

Bà gật đầu, cười khúc khích: "Tôi đã làm điều đó nhưng hình như cô ấy không còn mấy hứng thú nữa, chán ghét đến mức không muốn đối mặt với tôi"

Bà Tả thở dài: "Gia đình sau đó xảy ra biến cố, có trộm dữ, nhà chết nhiều người, chồng tôi, người làm và cả cha cô ấy là vệ sĩ cho tôi, ông ấy cũng vì tôi mà chết. Cô ấy nghe lời cuối đời của ông ấy là dù có chết cũng phải bảo vệ tôi, là người trung thành của nhà họ Tả, hàng ngày bên cạnh tôi"

"Thế thì tốt quá!!" Thẩm Mộng Dao nhướn mày.

"Không. Mối quan hệ của chúng tôi khóa chặt tại vị trí chủ tớ. Cô ấy bên tôi là vì nghĩa vụ.....*cười nhạt* Tim cô ấy đã không còn tôi nữa, nó hóa đá rồi và tôi đến giờ vẫn còn hối hận, giá như trước kia tôi trân trọng cô ấy sẽ không có chuyện tôi dằn vặt mấy năm trời như bây giờ"

Thẩm Mộng Dao chớp chớp mắt, nàng chéo chân, khoanh tay lại nhìn bà Tả. Giờ thì nàng nhìn thấy được nàng và bà ta giống nhau chỗ nào rồi.

"Tôi nói tôi có biết chuyện của cô và Nhất Kỳ, trước đây cô đối xử với nó không khác gì tôi khi xưa đối xử với nữ nhân tôi yêu nhưng Nhất Kỳ vẫn trung thành, chung thủy với cô như vậy tôi ganh tỵ lắm. Cô là cô gái may mắn"

Bà Tả cười hiền với Thẩm Mộng Dao. Nghe câu này nàng thấy xót lòng, trước kia có một thời gian nàng rất đau khổ vì nghĩ cô ấy không còn nàng nữa nhưng hóa ra không phải như bà Tả nói, nàng là một người may mắn.

"Vì điều này bà không muốn Tịnh Viện phá tôi và Kỳ Kỳ đúng không?"

"Đúng. Tôi sẽ đem con bé sang nước ngoài...." Bà Tả gật đầu: "Tôi hy vọng cô sẽ không bày trò đánh ghen với bất cứ ai nữa"

Thẩm Mộng Dao nhìn bà Tả với đôi mắt khó hiểu: "Bà không sợ Tả Tịnh Viện sẽ buồn sao? Bà là mẹ cô ấy?"

"Là mẹ cô ấy....tôi mới đem nó ra xa hai người"

Thẩm Mộng Dao lặng người một hồi lâu, ngẫm kĩ lại những điều bà Tả nói.

Bà Tả thở một hơi nhẹ nhàng rồi nâng tách trà lên, nhấp nhẹ.

______

"Dao Tỷ, chị ổn chứ?" Viên Nhất Kỳ thấy Thẩm Mộng Dao trong phòng khách bước ra liền bỏ bàn bỏ ghế chạy đến bên nàng ấy.

"Ừm, ổn" Nàng mỉm cười, quàng tay ôm lấy cổ Viên Nhất Kỳ, nhìn cô với đôi mắt đầy tình cảm.

"Chị làm sao vậy?" Viên Nhất Kỳ chau mày.

Tả Tịnh Viện nhìn cảnh tượng này, nàng chỉ cảm thấy lòng nhói lên một cái, không quay mặt sang hướng khác, cố gắng nhìn rõ hành động thân mật của hai người họ. Tổn thương cỡ nào...nàng biết mình phải chấp nhận điều này.

Viên Nhất Kỳ và nàng chỉ là bạn bè thân thiết hơn một chút. Nàng không thể để tình cảm phát triển hơn nữa, muốn cho cô ấy hạnh phúc, nàng phải cho cô ấy đến với người cô ấy yêu-Thẩm Mộng Dao.

Mẹ nàng và Thẩm Mộng Dao nói gì trong căn phòng đó nàng sớm đã hiểu hết.

_________

Người của Thẩm Mộng Dao và nàng ấy bước ra khỏi nhà trước sự đưa tiễn của bà Tả, dì Khanh và Tả Tịnh Viện.

Thẩm Mộng Dao quay mặt lại lần cuối nhìn bà Tả thấy bà mỉm cười với nàng rồi nàng lia mắt nhìn người phụ nữ lạnh như băng bên cạnh bà ta. Lúc này nàng mới giật mình: 'Lẽ nào...'

Mối quan hệ của chúng tôi khóa chặt tại vị trí chủ tớ. Cô ấy bên tôi là vì nghĩa vụ....

Thôi rồi, hiểu luôn.

Thẩm Mộng Dao nhìn dì Khanh rồi ngẫm lại từng lời kể của bà Tả trong đầu. Nhìn dì Khanh thật sự rất lạnh lùng, ánh mắt ấy nàng biết nàng gặp ở đâu rồi.

"Kỳ Kỳ à~"

Nàng đưa tay nắm lấy tay cô rồi giật giật, Viên Nhất Kỳ xoay mặt nhìn nàng, hướng đôi mắt đẹp của mình sang: "Huh?"

Mắt Viên Nhất Kỳ......

Mắt dì Khanh....

Thôi đúng rồi, mắt dì Khanh không khác gì ánh mắt của Viên Nhất Kỳ trước đây khi nàng và cô còn trong quá trình tan vỡ, cô ấy nhìn nàng với đôi mắt đó.

Thảo nào nhìn mắt dì Khanh quen thuộc như vậy.

Sao họ lại giống nhau ở đôi mắt thế nhỉ?

"Dao Tỷ, nhìn gì vậy?" Viên Nhất Kỳ chau mày, chớp chớp mắt.

Thẩm Mộng Dao cười nhẹ, một nụ cười ấm áp, nàng đưa tay quàng tay cô ấy rồi thì thầm: "Cảm ơn em cho đến giờ phút này vẫn yêu tôi như vậy. Tôi thề, tôi nhất định phải là vợ của em"

Viên Nhất Kỳ đỏ mặt nhìn sang phía sau hai tên đàn em đã nghe được điều đó và chúng nó đang cười thầm với nhau. Cô giật tay ra khỏi tay Thẩm Mộng Dao, xấu hổ chạy đến chiếc xe luôn.

"Kỳ...Kỳ Kỳ ah!!!" Nàng giật mình chạy theo.

Họ rời đi, bà Tả nhìn sang đôi mắt đọng nước của Tả Tịnh Viện rồi liền cười tươi khoác vai con bé: "Mẹ xin lỗi con gái, mẹ không thể dành cho con thứ con thích. Mẹ không giữ lời hứa, mẹ là người mẹ tồi...nhỉ?"

"Không đâu" Tả Tịnh Viện mỉm cười, nàng nở nụ cười tươi: "Giờ thì con nhận ra Kỳ Kỳ vui thế nào khi ở cạnh Mộng Dao rồi. Con sẽ vui mừng vì điều đó"

"Mẹ tự hào vì con, Tả Tả"

Bà Tả hạnh phúc, xoa đầu Tả Tịnh Viện rồi đưa mắt sang nhìn thái độ của dì Khanh, rõ ràng là đang nuối tiếc chuyện của Tả Tịnh Viện với Nhất Kỳ: "Cô thấy tiếc à?"

"Không, bà chủ" Dường như biết bà Tả nhìn mình, dì Khanh lại lạnh mặt trả lời đầy băng lãnh.

"Cô định vẫn lạnh lùng với tôi cho đến chết à? Đi chết đi" Bà Tả nói nhỏ với dì Khanh và người phụ nữ đó thì vẫn như vậy, vẫn gương mặt lạnh lùng một kiểu, bà Tả tặc lưỡi: "Ganh tỵ thật, phải như tôi may mắn được như Thẩm Mộng Dao"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro