Chương 23: Nụ hôn trên xe. (Xin lỗi em.)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mộng Dao buồn bã, đưa ngón tay di chuyển theo vòng miệng tròn của ly rượu bằng thủy tinh trong suốt chứa rượu màu đỏ bên trong đó, một hành động thật buồn tẻ.

Bao nhiêu ngày qua đã không bị ai đó quấy rối, không bị ai đó chọc ghẹo,...nên tâm trạng không vui chăng?

"...Dao Tỷ, rốt cuộc Thi Vũ sao lại bám riết lấy Nhất Kỳ như thế?" A Tình ngồi cạnh Thẩm Mộng Dao từ bao giờ, khẽ hỏi han.

"..." Thẩm Mộng Dao nhếch mép cười, châm điếu thuốc rồi bắt đầu đưa vào giữa hai đôi môi đỏ mọng của mình, dùng lực kéo một hơi rồi phả ra: "Người ta đang có ý với nó! Muốn cưa đổ nó, đem nó về bên mình!"

"...Thi Vũ có ý với Nhất Kỳ sao?" A Tình ngạc nhiên.

"Thật quá kì dị!" Thẩm Mộng Dao mạnh bạo dìm đầu điếu thuốc xuống bàn: "Đều là nữ nhân cả...!!!"

Thấy thái độ căm phẫn của Thẩm Mộng Dao, A Tình thật sự là có phần hơi hiểu nàng ấy nghĩ cái gì trong đầu.

Bao nhiêu lần, khi bực lên là Thẩm Mộng Dao chỉ hút đúng một hơi thuốc lá sau đó lại dập đầu thuốc rồi quăng đi.

Không biết A Tình suy luận ra cái gì trong đầu, mà trơ trẽn hỏi Mộng Dao: "Chị thấy vui không?"

"...Ừ" Thẩm Mộng Dao cười, trả lời đại cho có, thậm chí còn không nghĩ đến đối phương vừa hỏi mình cái gì.

"Nếu Nhất Kỳ chọn về với Thi Vũ thì sao?" A Tình nhướn mày.

"Không! Nó sẽ không bỏ đi nhanh vậy!"

"...Nếu...Nhất Kỳ dành cho Thi Vũ một thứ tình cảm khó bỏ thì chị có níu nổi cậu ta về phía mình được không?"

"...A Tình, tôi với Nhất Kỳ chỉ là..."

"Là chị em, em biết mà! Nhưng em chỉ hỏi thôi!"

Thẩm Mộng Dao liếc xéo A Tình một cái rồi nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.

Nghĩ sao mà hỏi cái chuyện không thể xảy ra như vậy?

Viên Nhất Kỳ có bị đâm lủng bụng cũng không dám phản bội Mộng Dao.

"...Hôm nay Nhất Kỳ nó được tháo băng!" A Tình nói rồi mỉm cười: "Chị muốn đi thăm nó không!?"

Phải nói là nghe xong Thẩm Mộng Dao đã rất phấn kích, muốn nhấc mông lên đi liền nhưng lại chợt khựng lại....nếu vào đó nhỡ lại chứng kiến cảnh nồng ái của Thi Vũ dành cho Nhất Kỳ thì sao?

Không, rất khó chịu.

"Không đi!" Thẩm Mộng Dao nói rồi xua xua tay: "Cứ để Thi Vũ chăm sóc cho cô ấy!"

"...Chị thật cứng đầu, cứ thế kiểu nào Nhất Kỳ cũng về phe Thi Vũ thôi!" A Tình nhíu mày: "Em không nói tình cảm khác đâu! Là cái thứ tình chị em của chị ấy!"

Thẩm Mộng Dao thấy A Tình bước ra khỏi phòng thật nhanh...

Trong lòng Mộng Dao lại có chút bối rối.

Nàng không muốn chứng kiến cảnh Thi Vũ tình cảm với Nhất Kỳ, không phải là ghen đâu nha, nàng chỉ ghét Thi Vũ nên không thích Nhất Kỳ thân mật với cô ấy thôi.

Càng nhìn lại càng thấy Thẩm Mộng Dao thật kì cục, suy nghĩ thật dối bản thân...

Rõ ràng, nàng đang...ghen tỵ.

Đang ghen tỵ với Thi Vũ, cứ nhớ đến là nàng hận không thể nguôi...

Hận cách nói chuyện của Nhất Kỳ thật ôn nhu với Thi Vũ, còn với nàng thì nạt nộ, lớn giọng, mở miệng là muốn đuổi nàng đi...

Chẳng lẽ chỉ qua một đêm sinh nhật thôi mà Nhất Kỳ ghét nàng như vậy...

Trong tim Mộng Dao chợt xẹt qua một cảm giác nhoi nhói rồi nàng không lấy nổi căn cứ mà thay thế mình vào vị trí của Nhất Kỳ đêm hôm đó.

Thay thế...ngẫm nghĩ thật kĩ càng.

Bất giác Thẩm Mộng Dao nhấc mông ra khỏi ghế lớn, lấy cái áo khoác khoác vào rồi rời khỏi gian phòng...

...

Vài phút sau đó, tại bệnh viện...

"Trời đất ơi, nè, nhìn rõ chị không đó?"

Thi Vũ hí hửng xoa xoa gương mặt tươi tắn của nữ nhân vừa thoát khỏi bóng tối-Viên Nhất Kỳ.

"Thật thoải mái a~" Viên Nhất Kỳ chau mày nhìn Thi Vũ thật rõ, rồi phì cười: "Hà, sao đầu tóc lại rối xù thế kia!"

Thi Vũ đỏ mặt, nhanh tay vuốt lại mái tóc của mình, cảm thấy thật mất mặt trước người trong mộng ngay lúc này...

"Thì...cũng tại, người ta phải chạy tìm y tá cho em chứ bộ!"

"...Thương chị chết mất thôi!" Viên Nhất Kỳ lại phong nhã cười, ôm nhẹ Thi Vũ.

"...Không có gì đâu mà!" Thi Vũ thích thú chết đến nơi còn giả bộ ngại ngùng nhưng đôi bàn tay hư hỏng của nàng đúng là đang phản chủ, lần mò ôm ấp tấm lưng của Nhất Kỳ như con nhện.

"...Không biết phải đền ơn chị ra sao, nếu không nhờ chị chăm sóc giúp thời gian qua chắc chân với mắt em khỏi sử dụng luôn rồi!" Viên Nhất Kỳ xúc động.

"...Đền ơn sao?..." Thi Vũ như say nắng, trong đầu nàng một trăm thứ đen tối đã nảy sinh ra, chỉ cần mở lời nhỏ nữa thôi, Nhất Kỳ chắc chắn sẽ khó thoát khỏi bẫy tình của nàng...

Thi Vũ phả một hơi thở quyến rũ vào tai Nhất Kỳ, rồi nàng leo lên chiếc giường bệnh cùng Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ hơi chau mày vì hành động của Thi Vũ: "Chị...muốn cái gì?"

"Thật khó ưa! Đã biết còn hỏi!" Thi Vũ cắn môi: "Nhớ lần đầu em phá quán chị không, em có năn nỉ chị tha thứ cho em trong quán bar của Trương Ca, chị đã đặt điều kiện và rồi cho em nợ một cái...hôn cổ đó!"

Viên Nhất Kỳ cuối cùng cũng hiểu được ý của Thi Vũ.

Ngày nọ vốn Thi Vũ đã nói rằng nếu Nhất Kỳ đổi một cái hôn cổ với nàng, nàng sẽ bỏ qua tất cả nhưng lúc đó do nghĩ đến mình một lòng một dạ với Thẩm Mộng Dao nên Nhất Kỳ đã trốn đi.

Đúng là đã nợ Thi Vũ một cái hôn.

Nhưng bây giờ, nghĩ đến Thẩm Mộng Dao dám làm mình tổn thương nặng nề như vậy nên Nhất Kỳ khá tức giận. Lòng dặn rằng phải cho Mộng Dao thấy được nàng ấy không phải là duy nhất với Nhất Kỳ, Nhất Kỳ nhất định sẽ khiến nàng ấy dần biến mất trong tim Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ nhìn lên đồng hồ, cũng cười nhẹ vì một cái hôn cũng sẽ không tốn nhiều thời gian để Nhất Kỳ rời khỏi viện, nên nhẹ nhàng đặt ngược Thi Vũ dưới thân mình.

"...Sợ người yêu của chị ghen!"

"...Chị...làm gì có người yêu!" Thi Vũ cắn môi: "Giờ thì muốn làm gì người ta?"

"...Đương nhiên là trả nợ!"

Viên Nhất Kỳ cúi người xuống, ngửi mùi hương trên người và trên chiếc cổ trắng ngần quyến rũ của Thi Vũ, thơm và rất quyến rũ...nhưng hơi xa lạ.

Nếu là mùi hương của Thẩm Mộng Dao, chắc là Nhất Kỳ sẽ thích hơn.

Thi Vũ nhắm mắt lại, chờ đợi.

Viên Nhất Kỳ hôn nhẹ lên cổ Thi Vũ, chuẩn bị vào cảnh chính thức thì lại có tiếng bốp vang to lên.

Viên Nhất Kỳ xoay chuyển đầu óc quay mặt lên nhìn kẻ nào vừa đánh đầu mình...

"...Làm cái gì đây???" Thẩm Mộng Dao tóm cổ áo Viên Nhất Kỳ giật ra khỏi Thi Vũ.

"...Nè, cái....chết thật!!! Cô thật là bất lịch sự!!!" Thi Vũ bị cắt ngang đương nhiên rất tức giận, quát kẻ luôn vào đúng thời điểm.

"...Định dụ dỗ người của tôi luôn à!? Tôi cho cô ở đây chăm sóc thôi nhé!" Thẩm Mộng Dao nhếch môi, rồi lườm Nhất Kỳ: "Vừa nhìn được đã thèm thuồng cháo đến vậy à?"

"Cháo?" Viên Nhất Kỳ nhíu chặt mày: "...Cháo gì???! Tại sao chị đến đây?! Đã bảo là..!!!"

Viên Nhất Kỳ chưa kịp chớp mắt đã bị lôi đi ra khỏi phòng còn Thi Vũ nằm trên giường tức đỏ cả hai con mắt, nếu bây giờ nhảy xuống giường chạy theo hai người đó chắc chắn là không thể kịp nổi...

Chỉ ngậm ngùi, kéo cổ áo cho tử tế lại rồi lèm bèm: "Lần này cho cô thắng! Nhưng chưa chắc rằng cô sẽ có thể tiếp tục thắng những lần khác!!!"

_____________

Chiếc xe màu đen đắt tiền lao trên đường như gió, chẳng bao lâu tay lái thượng đẳng nào đó đã cho chiếc xe dừng lại tại một con đường vắng người, vắng cả xe, chỉ có mỗi hai bên đường là hai hàng cây xanh im lặng không thể đón nổi một cơn gió.

"Cái quái gì đây?!!" Viên Nhất Kỳ nhìn ra cửa xe rồi quay sang nhìn Thẩm Mộng Dao: "Chị bị cái gì thế??!"

Nhìn nhau vừa đúng 3 giây, Thẩm Mộng Dao đã mạnh bạo chồm người qua hôn nồng nhiệt Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ kinh hãi định đẩy Thẩm Mộng Dao ra lập tức đã bị giữ chặt hai cổ tay. Do mới ra khỏi giường bệnh nên Nhất Kỳ không thể làm gì lại Thẩm Mộng Dao nên nhất thời bất lực.

Thẩm Mộng Dao ấn môi thật mạnh vào môi Nhất Kỳ, nụ hôn của nàng ấy vừa nồng nhiệt vừa nồng cháy khiến cả người Nhất Kỳ chốc chốc đã tê liệt, dây thần kinh như bị luồng điện kích thích...

Thẩm Mộng Dao cắn nhẹ môi Nhất Kỳ rồi cất những âm thanh kì lạ trong miệng thật kích thích thính giác...

"Ưm!!!" Nhất Kỳ tròn mắt khi nhận được một cái lưỡi lạ xâm nhập vào khoang miệng mình.

Mềm mại, điêu luyện đến kì dị...Thẩm Mộng Dao tại sao lại cuồng nhiệt thế này...?

Viên Nhất Kỳ xiết chặt tay Thẩm Mộng Dao, dần đáp trả nụ hôn.

Là con người, ít ai phản được cảm xúc. Nhất Kỳ bao nhiêu ngày rất nhớ nhung Thẩm Mộng Dao, lần này gần gũi thế này...thì rất khó kìm chế bản thân.

Viên Nhất Kỳ khôi phục dần sự chủ động, cô nhẹ nhàng mút lưỡi của nữ nhân đó đầy quyến rũ.

Âm thanh quyến rũ đã vang lên trong chiếc xe, hơi thở của hai nữ nhân trong đó cũng gấp gáp hơn.

Thẩm Mộng Dao rên nhẹ một tiếng khi môi bị cắn. Nàng dứt ra nhanh rồi tìm oxi thở. Viên Nhất Kỳ cũng hồng má, quay sang nơi khác tìm không khí.

"...Chị điên rồi!" Nhất Kỳ phì cười.

"Cháo, em muốn ăn cháo mà!" Thẩm Mộng Dao nhướn mày.

"...Cháo gì đây?" Nhất Kỳ nhíu mày.

"...Cháo lưỡi...! Em muốn ăn mà!"

"Kinh chết!" Nhất Kỳ nhún vai.

"...Thế thật sự là muốn ăn Thi Vũ?"

"Người ta cho thì ăn!"

"...Là đang đùa hay sao? Chẳng phải trước kia nói chỉ có mình tôi?"

"...Trước kia là trước kia! Tôi nói tôi không còn tin hay yêu chị nữa, qua đêm đó!"

"Thật lạnh lùng!" Thẩm Mộng Dao nhếch môi cười.

"...Chị thì còn hơn tôi gấp 10 lần!" Viên Nhất Kỳ khoanh tay lại, đẩy Thẩm Mộng Dao về ghế lái: "Giữ khoảng cách thì tốt hơn, kẻo Nhậm Hào lại ghen!"

"Anh ấy đi làm ăn nước ngoài rồi!"

"...Chị lại muốn đem tôi ra làm vật thay thế sao?" Viên Nhất Kỳ chua chát cười, quẹt môi: "Cái này là do vắng người tình lâu ngày nên tìm tôi giải quyết à?"

"Viên Nhất Kỳ là Viên Nhất Kỳ, Nhậm Hào là Nhậm Hào!" Mộng Dao chợt chân ái, mở giọng: "Đừng suy nghĩ như thế!"

"..." Viên Nhất Kỳ chau mày ngạc nhiên: "Chị nói cái gì thế!"

"Tôi xin lỗi về chuyện đêm đó!" Thẩm Mộng Dao lắc đầu: "Tôi không nên làm thế!"

"...Chị...vừa xin lỗi sao?" Viên Nhất Kỳ mỉa mai: "Lạ lùng chưa!"

"...Thật, tôi đang nghiêm túc!"

"....Xin lỗi thì sao? Chị có thể quay lại thời gian không?" Nhất Kỳ nhướn mày: "Tôi đang rất chán ghét chị, có thể thay đổi không?"

"Chán ghét hả?" Thẩm Mộng Dao cười ngọt rồi đưa đôi mắt tình ý nhìn Nhất Kỳ: "Muốn đem Thi Vũ thay thế chỗ của tôi sao?"

"..." Viên Nhất Kỳ càng lúc càng cảm thấy lạ lẫm, người đang nói với mình dường như không phải nữ nhân cao ngạo Thẩm Mộng Dao nữa thậm chí nàng ấy nói những thứ dường như...không liên quan.

"...Em là người của tôi!" Thẩm Mộng Dao nhướn một bên chân mày: "Khi tôi còn chưa động đến, sẽ chẳng ai động đến em!"

Thẩm Mộng Dao đạp ga, lái xe ra khỏi nơi đó...

Trên môi lại nở một nụ cười đầy ẩn ý, mị kiều.

Còn Nhất Kỳ lại hơi chau mày trước câu nói mang đầy tính sở hữu của Thẩm Mộng Dao, cứ như...cô là món đồ chơi vậy.

Thật quá đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro