Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhậm Hào hơi đắn đo suy nghĩ một chút, anh ta nhẹ nhàng ngồi lên giường mà nhíu chặt chân mày lại đầy vẻ khó hiểu.

Anh ta không thể hiểu nổi những thái độ của Thẩm Mộng Dao mấy ngày nay kể từ khi anh ta đi từ Anh về.

Có gì đó là lạ, thậm chí mang cả tính chất dò xét, điều tra.

"Liệu có phải..."

"Anh lo lắng gì thế?" Nữ nhân ngồi cạnh anh ta cơ bản là ăn mặc rất lố lăng, có thể nói là thiếu vải đến mức đáng thương, hở nhiều chỗ không nên hở.

"À! Không có gì..."

"Bộ người yêu dấu của anh không cho anh 'yêu' à?"

"Sao lại thế chứ? Trên giường cô ta khác gì khúc gỗ đâu! Anh không hứng thú chuyện đó với cô ta!"

Miệng nói vậy, nhưng Nhậm Hào gần cả tháng trời không chạm vào cơ thể nàng kia cũng bứt rứt, khó chịu lắm.

Thẩm Mộng Dao thụ động, đúng hơn hình như là nàng mất hứng thú với anh chứ không phải là anh không hứng thú với nàng ta.

Sao lại có thể như thế cơ chứ?

"...Kỳ Kỳ!!"

"...im lặng một chút!"

Thẩm Mộng Dao ngồi xuống vị trí kế bên Viên Nhất Kỳ trên cái ghế sofa êm đệm, Thẩm Mộng Dao với tay lấy cái điều khiển chỉnh máy lạnh, bất ngờ đẩy độ xuống thấp nhất.

Viên Nhất Kỳ đang viết viết cái gì đó cũng chau mày vì bất ngờ lạnh: "Chị điên à?"

"...Sao chứ? Nóng chết đi mất!"

Vô tình hay cố tình, nữ nhân kia lại cởi mấy cái nút áo ra, phần ngực trắng tròn đã bắt đầu thập thò lấp ló sau cổ áo ngay vị trí của Nhất Kỳ thì thấy rõ mồn một nó.

Đưa mắt liếc nhìn cái trái cửa gần đó, Viên Nhất Kỳ phát hiện nó đã vừa bị khóa lại, thủ phạm hẳn là Mộng Dao.

Viên Nhất Kỳ đã ngửi ra mùi nguy hiểm ở đây..Khẽ nhấc mông nhích nhẹ sang một bên để thử nghiệm vài thứ, Thẩm Mộng Dao tự nhiên cũng nhích theo.

Biết rõ Thẩm Mộng Dao đang có ý định tiếp cận mình rồi. Viên Nhất Kỳ mới ho khan một tiếng rồi lịch sự nhích người ra xa một chút: "Chẳng phải nói nóng sao? Ngồi gần nhau như vậy nóng hơn đấy!"

"...Ừ nhỉ?" Thẩm Mộng Dao hơi nhăn mặt nhưng rồi nhanh chóng giãn ra mỉm cười lạnh: "Đang chăm chỉ làm việc cho tôi sao?"

"Ừ, cái này toàn là địa bàn của chị thôi!" Viên Nhất Kỳ thở dài, ngồi bấm bấm cái máy tính bên cạnh: "Thằng An hôm nay xin phép về thăm nhà nên tôi phải làm cái này cho xong giúp nó!"

"Thật tốt bụng, nếu em có hảo tâm như vậy...sao lại không giúp tôi massage chút nhỉ?"

"....Massage cái gì? Điên"

"Nè, dạo này thấy tôi khiêm nhượng không đánh đòn nên hỗn láo à?! Em mắng ai đấy?"

"Rồi, rồi! Tôi biết rồi"

"...Có massage giúp người ta không?"

"...Chỗ nào?" Viên Nhất Kỳ buông cây viết ra, liếc mắt sang nhìn Thẩm Mộng Dao. Thẩm Mộng Dao mỉm cười hài lòng, tự nhiên lại cởi nốt cái sơ mi ra.

"Màu đen à?" Viên Nhất Kỳ hơi trố mắt nhìn, đã thấy nhiều lần mà sao lần nào cũng muốn chảy dãi thế kia.

"Biết ngay em thích màu đen mà..." Thẩm Mộng Dao khéo léo cười, cứ như đã đúng với ý mà mình dự đoán trước. Nàng tiếp tục đưa tay ra sau cởi dây áo ngực ra.

"Nè nè!!! Có cần phải vậy không??? Massage cái lưng thôi mà!!!" Viên Nhất Kỳ hoảng hồn trợn mắt phản đối.

"Tôi bảo...massage lưng đâu?" Thẩm Mộng Dao cong môi, nở một nụ cười câu dẫn như hoa anh đào: "...Tôi nhức ngực, nhờ em massage giùm một tí!"

"Cái gì??!!" Viên Nhất Kỳ trợn tròn mắt hơn ban đầu. Ai lại đi nhức ngực, rõ ràng là muốn người khác đụng chạm mình, tìm cái cớ nghe thật trẻ con.

"Nè, mau lên!"

"Lại còn hối thúc, rốt cuộc chị có mặt mũi không thế?" Viên Nhất Kỳ đập tay lên trán, thở dài ngao ngán.

Bây giờ có cãi cũng không có kết quả, Viên Nhất Kỳ đưa tay ra chạm vào hai bầu sữa trắng nõn của Thẩm Mộng Dao.

Ngay giây phút bàn tay lạnh ngắt của Viên Nhất Kỳ chạm vào nơi ấm nóng đó đã xảy ra hiện tượng phản nhiệt khiến Thẩm Mộng Dao nhất thời rợn da gà, giật mình.

"N...ngay đó!" Thẩm Mộng Dao ấn ấn tay Nhất Kỳ vào cái đỉnh hồng hào của mình.

Nhẹ nhàng nhẹ nhàng...

"Nè!! Chưa ăn cơm hả??!" Thẩm Mộng Dao đưa tay tát đầu Nhất Kỳ một cái đúng đau.

Viên Nhất Kỳ ngao ngán, Thẩm Mộng Dao dạo gần đây đúng là khác lạ quá đáng mà...ra sức nắn bóp cho vừa lòng nàng ta.

Thẩm Mộng Dao rất thỏa mãn, mắt nhìn Viên Nhất Kỳ rất thích thú.

Viên Nhất Kỳ chau mày: "Massage nhẹ nhàng thì mới là massage, chị đúng là khùng mất rồi!"

"Nhưng tôi thích mạnh" Thẩm Mộng Dao xiết nhẹ cổ Viên Nhất Kỳ: "...Được, đúng rồi, như thế..."

"...Nè, chị thôi trân cái mặt dâm đãng đó được không?" Viên Nhất Kỳ gượng gạo xoay mặt đi chỗ khác.

"Haha, coi kìa, đang xấu hổ sao?"

"Đúng rồi, lỡ mà Nhậm Hào biết thì ai mới là kẻ xấu hổ!"

Thẩm Mộng Dao cắn môi dưới của mình, cơ bản để nén âm thanh mị mộng trong cổ họng.

Nàng tránh né Nhậm Hào chỉ vì mỗi khi được anh ta thân mật tí xíu đã nhớ đến Viên Nhất Kỳ, toàn cảm giác của đêm gần gũi với Viên Nhất Kỳ thôi, nàng bây giờ lại chẳng thể cảm nhận được cảm giác gì từ anh ta trong chuyện giường chiếu.

Hơi bị khó hiểu nhưng lại thôi.

Thẩm Mộng Dao có chút nhích người lại, ghé sát vào tai Viên Nhất Kỳ: "Em có muốn...làm một chút không?"

"Chị không sợ lại bại liệt à? Không nhớ sao? Hơn ba, bốn ngày mọi thứ vẫn không thể hồi phục đấy? Muốn à?"

"Láu cá!" Thẩm Mộng Dao hí hửng, lấy ngón tay búng nhẹ trán Nhất Kỳ: "Nhưng rồi có muốn làm không?"

"Không!" Viên Nhất Kỳ lạnh lùng từ chối, búng cái đỉnh hồng hào kia một cái khiến nó chấn động mà hẳn hoi cứng cáp lên.

"...Nè, chơi gì kì vậy?" Thẩm Mộng Dao đẩy nhẹ Viên Nhất Kỳ ra, bực bội: "Không làm thì thôi!"

"Dù sao thì chị vẫn còn là nữ nhân có chủ! Nếu tôi cứ như thế này...người khác sẽ nói tôi là loại la liếm người yêu!" Viên Nhất Kỳ dọn dẹp đống sổ sách trên bàn, cũng ôm cái máy tính bỏ vào cái cặp bên cạnh đó: "Tôi phải đi công chuyện một tí!"

"Trưởng thành ghê nhỉ?" Thẩm Mộng Dao nhếch môi: "Đã biết phụ giúp rồi đấy, tôi cứ tưởng em ham chơi chứ!"

"Ừ, thế!" Viên Nhất Kỳ đeo cái cặp lên vai rồi đứng dậy sửa soạn ra ngoài. Thẩm Mộng Dao như một thói quen, lấy điếu thuốc ra ngồi hút...phả khói mọi nơi.

"...Tôi sang nơi của các anh chị khác làm việc với họ tầm vài phút ổn không?"

"Đi đi, miễn đừng gây rắc rối!" Thẩm Mộng Dao thản nhiên gật đầu.

"Lo mặc áo vào!" Viên Nhất Kỳ nhắc nhở rồi nói tiếp: "Tôi xin phép sang chỗ của Châu tỷ một chút!"

"Cái gì??" Xém tí nữa đã sặc khói trong miệng, Thẩm Mộng Dao phun ra nhanh rồi trợn mắt: "Tìm cô ta làm gì?"

"Thì...chuyện buôn bán của chị chứ gì?" Viên Nhất Kỳ chau mày khó hiểu trước sự chuyển thái độ của Thẩm Mộng Dao.

"Không được!!!" Thẩm Mộng Dao xoay mặt sang nơi khác, kéo một hơi thuốc rồi phả ra: "Cho bọn nó đi, em không được đến đó!"

"Chị sao thế???" Viên Nhất Kỳ gần như trở nên đảo lộn đầu óc vì Thẩm Mộng Dao. Sao lại cứ lúc có lúc không.

"...Em muốn Vương Dịch tưởng lầm bậy bạ rồi đem em đi xử không toàn thây à?" Thẩm Mộng Dao nhắc lại chuyện của nữ nhân quyền lực đã hăm dọa Nhất Kỳ vào mấy ngày trước.

"Tưởng cái gì??! Cái loại nữ nhân đó vô cớ đem tôi ra xử thì tôi nhất định có chết cũng không phục!" Viên Nhất Kỳ liếc mắt, đầy mạnh dũng.

"...Thật cứng đầu, ở lại đây!" Thẩm Mộng Dao nhăn mặt, gằn giọng.

"...Không!!! Tôi chỉ..."

"Thấy bao ngày tôi khiêm nhượng, hiền dịu với em nên em trở nên lộng như vậy à? Ngồi xuống đây! Có chuyện gì tôi sẽ cho bọn nó đến địa bàn Thi Vũ làm...không cần em!"

"Dao Tỷ, tôi không phải là lộng! Chỉ là tôi muốn đ..."

"Lâu rồi không đánh em không sợ à??!"

"....Tôi còn con nít sao? Đừng có mỗi một cái là nhắc, tôi biết phải làm cái gì!" Viên Nhất Kỳ chắc nịch tuyên bố rồi cầm cặp mà đi ra khỏi phòng khi Thẩm Mộng Dao còn chưa kịp trở tay.

Dao Tỷ của chúng ta ngay khi cái cửa kia khép lại đã hết sức tệ sắc, rõ ràng Viên Nhất Kỳ đã trở nên cứng đầu, không còn xem trọng những lời của nàng nói ra nữa.

Không trị biết Viên Nhất Kỳ sẽ hành động theo ý của cô ấy...Thẩm Mộng Dao nặng hơi dụi điếu thuốc đang dang dở hút, lấy cái điện thoại gọi cho ai đó.

"...Chặn đường cửa ra của quán bên khu B, tóm Viên Nhất Kỳ lại rồi đi xử chuyện gì đó bên địa bàn của Thi Vũ thay cho tôi, đem Viên Nhất Kỳ đến gần bãi đất trống của phố...xử lý cho nghiêm ngặt! Như trước kia các người đã từng làm...rõ chưa?"

Sau đó nàng nhặt nội y và cái sơ mi bên dưới sàn lên mặc vào.

Sau khi ban xong lệnh cho bọn tay chân, có hơi khựng lại do hơi thấy tội cho Viên Nhất Kỳ nhưng...không làm như thế, biết đâu cái mạng của Viên Nhất Kỳ nàng sẽ không thể bảo đảm nổi bởi cái tính thích gì làm đó của cô ấy.

Thẩm Mộng Dao không biết phải chờ bao nhiêu lâu để cho nữ nhân đó hiểu hết mọi chuyện, hành động một cách thật thông minh, trưởng thành.

...

Viên Nhất Kỳ vừa cầm cặp ra đến cửa quán, đã gặp vài tên quen thuộc mặc đồ vest đen đầy quyền lực chặn đường.

"...Các người hôm nay làm sao thế?" Viên Nhất Kỳ chau mày rồi đưa mắt nhìn nam nhân lùn lùn đứng giữa: "Cậu làm gì thế A Tình?"

"Tụi bây!" A Tình bỗng dưng nói lớn giọng rồi đưa tay lên ra hiệu gì đó. Viên Nhất Kỳ còn chưa kịp hiểu đã bị những người kia tiến lại khống chế, giữ chặt hai tay.

"Nè!!! Bây điên hả??? Buông ra!!!"

"Cái cặp này...xử lý giúp tao!" A Tình lấy cái cặp trên người Viên Nhất Kỳ trao cho một tên rồi lập tức tên kia rời đi mất bởi chiếc xe moto gần đó.

"....Cậu điên hả A Tình? Tôi phải đem nó sang địa bàn Châu tỷ làm công chuyện đó!!!" Viên Nhất Kỳ quát lớn: "Thả ra!"

"Cậu không phải lo chuyện đó!" A Tình thở dài: "Đúng là không ăn đòn thì cậu không chịu yên mà!"

"Cái gì? Chẳng lẽ...Dao Tỷ...?!" Viên Nhất Kỳ tám phần cũng xém hiểu chuyện, hơi chau chau mày.

"Đi!!" A Tình hất tay với bọn đàn em, chúng nó lập tức áp giải Viên Nhất Kỳ đi đâu đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro