Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tất cả đứng im đó!!!"

Cái giọng mạnh mẽ nào đó vang lên từ phía xa, Tả Tịnh Viện ngẩng mặt cùng Viên Nhất Kỳ và cả tên nam nhân giang hồ kia nhìn đến nơi phát ra âm thanh.

Từ đằng xa, một vài người mặc đồng phục của cảnh sát, đưa loạt mũi súng về phía tên giang hồ nọ, đứng chính giữa là một viên cảnh sát cầm loa nói lớn: "Nơi đây đã bị bao vậy! Tất cả bỏ vũ khí xuống!!!"

Tên giang hồ kia vẻ mặt có vẻ rất tức giận, hắn quăng cây gậy xuống đất. Tả Tịnh Viện thì xiết nhẹ Viên Nhất Kỳ.

"...Hai người kia mau rời khỏi đó! Người còn lại đưa hai tay lên đầu, quay lưng lại, áp mặt sát vào tường!!!"

Tên giang hồ trừng mắt nhìn Viên Nhất Kỳ và Tả Tịnh Viện rồi cũng làm theo lời của mấy viên cảnh sát. Tả Tịnh Viện dìu Viên Nhất Kỳ đứng dậy, lòng mừng như mở hội. May thay, trời đã cứu họ một mạng.

Sau một tiếng mấy giải quyết, cuối cùng cảnh sát cũng thâu gọn ba tên hổ báo kia lên đồn tiếp tục truy cứu. Viên Nhất Kỳ thì nằm im bất động trên giường bệnh, trên người lại có thêm một số vết thương nhỏ, cái đầu cũng bị băng bó lại như cái mũ, thể nào thức dậy cô ấy cũng hét ầm lên cho xem.

Tả Tịnh Viện lo lắng, nhìn vị bác sĩ vừa khám cho Viên Nhất Kỳ xong: "Mọi thứ vẫn ổn chứ bác sĩ Trần?"

"...Không có gì nghiêm trọng hơn cái đầu của cô ấy lúc này. Nên cẩn thận!" Vị bác sĩ nghiêm mặt nói: "Cô nên ở đây cả ngày thì tốt hơn, người thân của bệnh nhân có vẻ rất bận! Để cô ấy ở một mình thì không ổn, ví dụ như trường hợp vừa xảy ra"

"Nhưng mà..."

"Viện trưởng đã xem xét lại và bảo cô nên ở đây chăm sóc cho cô ấy"

"...Thế...được ạ!"

________

Thi Vũ đi đến nhà Vương Dịch chơi, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cô ấy với bọn đàn em trong phòng khách. Nàng liền nhíu mày, nép sát người vào tường cố nghe rồi tiếp đến Thi Vũ vô cùng bất ngờ khi nghe toàn bộ câu chuyện đã được bọn nó thuật lại với Vương Dịch trong kia.

"...Bọn nó đều bị bắt cả rồi ạ!"

"...Thế còn Viên Nhất Kỳ?"

"Bất ngờ lại được cứu!"

"...Thật là...sao chị ta may mắn thế nhỉ?"

Không kìm nổi ngạc nhiên nữa, Thi Vũ như tên lửa đã được châm ngòi, nàng bật cửa bước vào, gắt lớn: "Vương Dịch!!!"

"...Châu...Châu Tỷ!" Bọn đàn em của Vương Dịch hoảng hồn cuối đầu lễ phép. Vương Dịch thì quay mặt lại, nhìn thấy Thi Vũ liền nhướn mày: "Chị đến đây làm gì?"

"Em đã làm cái gì Viên Nhất Kỳ??! Em biết chỗ hiện tại mà cô ấy đang ở?"

"Ừ!"

Đáp trả ngắn gọn đến như vậy, Thi Vũ càng tức giận Vương Dịch hơn: "Em đánh người bậy bạ đúng không?!!!"

"...Không liên quan đến chị!"

"...Sao lại không chứ?? Cô ấy là người của chị!!"

"Người của chị...? Thi Vũ, hãy bớt vọng tưởng lại. Chị ta dẫu sao cũng không có giá trị gì! Chị cần gì đu bám chị ta như vậy?"

"...Em thì biết cái gì??" Thi Vũ quát lớn rồi trừng mắt nhìn bọn đàn em của Vương Dịch: "Viên Nhất Kỳ đang ở bệnh viện phòng bao nhiêu??"

"...D...dạ..." Bọn đàn em của Vương Dịch bối rối nhìn hai đàn chị trước mắt. Nhất thời không biết nên ngã về phía ai.

Cùng đúng lúc đó, cái điện thoại của Thi Vũ lại reo lên. Nàng bực bội, tạm gác chuyện đang diễn ra sang một bên rồi lấy máy ra xem. Khó có thể tưởng tượng ra, con số quen thuộc chưa bao giờ chủ động gọi cho nàng bây giờ lại đang chủ động nhấp nháy trên máy nàng.

Thi Vũ nghe máy ngay: "Cô gọi cho tôi đấy cơ à?"

"Thi Vũ, cô dám đem ma túy sang địa bàn tôi làm bậy à?" Cái giọng của Thẩm Mộng Dao từ đầu dây bên kia đúng chất đáng sợ, đầy nghiêm nghị.

"Cái gì? Thẩm Mộng Dao??? Cô bị điên hả?! Tôi với lý do gì lại làm như vậy?!!" Thi Vũ trợn mắt, nàng còn chưa biết gì xảy ra: "Tôi có bao giờ đem cái gì sang địa bàn cô?!"

"...Được lắm! Không gặp tôi sẽ không để yên chuyện này! Cô đang ở đâu?!"

"Tôi đang ở nhà Vương Dịch!"

"Cô đem Vương Dịch ra để dọa tôi đấy à? Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua...cho dù có là thánh tối cao tôi cũng sẽ không khiêm nhượng!"

"Cô điên rồi!" Thi Vũ càng bối rối, nàng định mở miệng hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì nhưng lại không có cơ hội nói với con chim đang hót líu lo bên đầu dây kia.

"...Không cần nói nhiều, vòng vo cho rối não, tối nay ngay phía dưới cây cầu tại con sông lớn của thành phố!"

"...Nè, khi không lại muốn hẹn ra đó!!! Có gì cũng hẹn chỗ đẹp một tí chứ!!!" Thi Vũ chợt nín thở. Nàng cảm thấy cứ như mình vừa được nhận một lời thách đấu vậy.

"Không nói nhiều!!! Không gặp cô, tôi sẽ cho người sang địa bàn của cô!"

"Nè Thẩm Mộng Dao hôm nay uống lộn thuốc hay sao??? Còn gây chuyện với...ê...!! Này!! Có nghe máy không? Nàyyy!!!"

Vương Dịch khoanh tay lại, hơi nghiêng đầu khẽ hỏi Thi Vũ: "Có chuyện gì?"

"...Thẩm Mộng Dao bảo cái gì gì đó về ma túy nhưng lại có liên quan đến chị! Không được, chị phải đi chuẩn bị mọi việc!!!"

Thi Vũ hối hả, cất cái điện thoại vào người rồi đành tạm gác chuyện của Viên Nhất Kỳ sang một bên nhưng chắc chắn việc này nàng sẽ bắt Vương Dịch mở miệng xin lỗi mới thôi...sẽ là vào lúc nàng có cơ hội. Còn bây giờ nàng phải đi điều tra cho rõ mọi việc mới được.

Vương Dịch nhìn bọn đàn em của mình rồi căn dặn kĩ: "Không được nói cái gì về chị ta cho Thi Vũ nghe, ai nói...chị sẽ không tha!"

"...Rõ thưa Dịch Tỷ!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro