Chương 58: Sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên Nhất Kỳ vừa chạy ra khỏi phòng, hô hấp đã gấp gáp đến mức khó điều khiển, trái tim đập mạnh đến mức chủ nhân của nó cũng có thể nghe rõ được âm thanh nó tạo nên.

Chẳng hiểu sao bây giờ nghe người ta nói như vậy Viên Nhất Kỳ rất muốn chạy khỏi sự thú nhận đó, thật quá khiến người khác bối rối. Thẩm Mộng Dao chắc chắn đang đùa, muốn tóm cô lại nên bịa ra chuyện để cô ở lại, chắc chắn là vậy. Nàng ta chỉ muốn đem cô ra làm trò hề cho vui qua thời gian buồn bã nhất.

Đến cái cái cửa nhà, Viên Nhất Kỳ vừa mở cái nắm cửa ra thì đã đập vào mặt cô là hình ảnh thằng đàn em to con quen thuộc đang đứng trước mắt trên tay hắn còn cầm một túi gì đó.

"Hả?? Kỳ Kỳ, sao cậu ở đây?" Hắn giật mình, tròn mắt nhìn dáng vẻ của Viên Nhất Kỳ.

"...C...cậu tránh ra đi"

"...Này này!!! Đêm qua A Tình nó tìm cậu đấy, này!!!"

"An à, bắt cô ấy lại" Thẩm Mộng Dao bất ngờ nói lớn vọng ra ngoài, thằng đàn em vừa rồi liền đưa tay to tóm lấy cổ áo của nữ nhân vừa chen ra ngoài để thoát.

"Oái!!! Lại nữa sao??? Lần nào cũng tóm cổ áo tôi xách lên!!! Nhẹ nhàng tí!!!" Viên Nhất Kỳ quát thằng đàn em vì chính nó cũng là con người luôn tóm cô lại mỗi lần khi cô trốn thoát, hay đem cô đi 'bụp'. Mà lần nào nó cũng xách cái cổ áo cô lên làm cô bức rức đến mức trở nên phẫn nộ.

"Tôi còn chưa hiểu tại sao cậu ở đây!" Hắn chau mày: "A Tình tìm cậu đấy còn nữa...không phải cậu đã bị Dao Tỷ đuổi hay sao? Còn ở đây cả đêm?"

"Câm miệng đi"

Hắn lắc đầu ngán ngẩm vì thái độ kì lạ của cô rồi đem cô trở ngược vào căn nhà của Thẩm Mộng Dao.

"Shit!" Viên Nhất Kỳ hậm hực trong lòng một khối căm hờn, làm như số phận luôn đem cô trở về bên cạnh nữ nhân kia để cô bị đày đọa, làm cho tơi tả mới thôi.

Lúc muốn gần thì không thể gần nhưng cái lúc muốn bỏ đi thì có muốn chạy cũng không được.

"SHIT!!!" Viên Nhất Kỳ hét ầm ĩ lên.

"Đừng có chửi bên tai tôi mãi" Tên kia nhăn mặt rồi chợt khựng lại nhìn khi thấy cái vũng trắng trắng trên sàn mình xém tí nữa đã đạp phải.

"...!" Viên Nhất Kỳ theo mắt hắn nhìn rồi mặt mày cũng đỏ lên, quay sang hướng khác.

"...Hôm qua, Dao Tỷ hay cậu uống không cẩn thận làm đổ sữa à?"

"Ờm, ờm!!!"

Viên Nhất Kỳ gật đầu thoạt xong cho qua nếu không chắc chết mất khi chuyện đêm qua giữa Thẩm Mộng Dao và cô bị lộ. Kể cả thân phận của cái thứ bên dưới sàn kia cũng bị phanh phui ra thì tệ hơn.

"Dao Tỷ" Tên đó rẽ vào phòng khách, đem luôn Viên Nhất Kỳ và túi thức ăn vào.

"Tốt lắm" Thẩm Mộng Dao mỉm cười, nàng hết sức là gian tà nhìn Viên Nhất Kỳ rồi khẽ mở lời với tên thủ hạ: "Ừ, xong việc rồi, có thể trở về bar để làm việc...!"

"Dao Tỷ, căn nhà này chẳng lẽ không có lấy một tên vệ sĩ cho chị sao?" Tên thủ hạ lo lắng: "To lớn lại chỉ có mỗi chị, chị lại còn là người giang hồ,...lỡ như có ai đột nhập thì làm sao!"

"Chỉ ở tạm thôi" Thẩm Mộng Dao thở dài, xua xua tay rồi nhìn Viên Nhất Kỳ: "Lo lắng cái gì...? Chẳng phải tôi cũng có người bảo vệ sao?"

"Cái gì??!!" Viên Nhất Kỳ trừng mắt: "Chị nói ai...???!"

"...Thế cũng được. Nhất Kỳ à! Tốt nhé. Tôi đi trước. Dao Tỷ, em xin phép!"

Tên thủ hạ cúi đầu rồi lập tức quay lưng ra ngoài. Thẩm Mộng Dao còn không quên dặn dò hắn: "Này, ra ngoài hãy KHOÁ CỬA cho cẩn thận vào...kẻo đồ trong nhà tôi mọc chân ra chạy đi thì chết"

Viên Nhất Kỳ liếc mắt, gần như nín thở khi tên thủ hạ cũng nhanh chóng đóng cửa phòng ra ngoài. Căn phòng giờ chỉ còn lại hai người, thật nguy hiểm.

Thẩm Mộng Dao đưa tay nhẹ nhàng ngoắc ngoắc Viên Nhất Kỳ lại phía mình: "Đến đây với tôi"

"C...chị điên rồi!!!" Viên Nhất Kỳ run rẩy, cái sợi dây chuyền đã nằm trong lòng bàn tay cô ban nãy đến đây cũng bị nhiệt trong đó làm cho nóng lên.

Thẩm Mộng Dao đắm đuối nhìn Viên Nhất Kỳ: "Còn không định giúp người ta ăn hay sao?"

"...C...chị...có phải là tàn phế đâu!!!"

"...Nhưng tôi muốn em giúp tôi ăn. Giúp không?" Thẩm Mộng Dao giọng ngọt lịm đến kì lạ Viên Nhất Kỳ lạnh sống lưng. Bình thường chỉ nghe nàng ấy nói với giọng băng lãnh có lẽ đã quen.

"..Chị thật là quá đáng...?!!"

"Có...hay không?" Thẩm Mộng Dao lấy cái thứ đen đen cưng cứng dưới nệm ghế sofa lên đưa ra lên nòng một cái 'cạch' như lời hăm doạ.

Viên Nhất Kỳ chẳng muốn bỏ mạng tại đây chỉ vì mấy hộp thức ăn, cũng bực tức dậm chân đến, ngồi xuống cái ghế sofa chung với Thẩm Mộng Dao, đặt sợi dây chuyền lên bàn.

Thẩm Mộng Dao mỉm cười, quăng cây súng lên bàn rồi trườn người sang ôm lấy Viên Nhất Kỳ như con rắn: "Phòng hờ thôi, thấy đấy...nhà không có ai!"

"...Giang hồ như chị cũng sợ chuyện sao? Còn giấu mấy thứ đó đủ nơi" Viên Nhất Kỳ lấy trong túi thức ăn ra hai hộp cơm rồi đem ra chuẩn bị.

"...Này, tôi không ăn cà chua được" Thẩm Mộng Dao nhăn mặt: "Đem ra đi, thằng An sao hôm nay lại mua hộp có cà chua thế này..?"

"Cà chua thôi mà, làm cái gì quá đáng vậy, ráng mà ăn vào!!! Chị sẽ trông như con tép cho mà coi!!!"

"Thứ đó chẳng dành cho con người ăn đâu" Thẩm Mộng Dao phụng phịu buông Viên Nhất Kỳ ra rồi mệt mỏi lăn sang bên kia ngồi tránh 'cà chua'.

"...Tôi ăn đây này!!!" Viên Nhất Kỳ lấy miếng ăn vào miệng rồi trợn mắt: "Tôi là con gì?"

"Hừm" Thẩm Mộng Dao ậm ực, nói lèm bèm trong miệng: "Em là con chó tôi nuôi!"

"NÈ!!!"

"Xin lỗi, xin lỗi!!!" Thẩm Mộng Dao nghe người ta quát như vậy, biết ai đó đã nghe và đã giận nên liền lết sang ôm người ta làm nũng: "Tôi xin lỗi"

"Một là ăn nó đi!!! Hai là nhịn đói!!!"

"Không sao, tôi nhìn em ăn...đủ no rồi" Thẩm Mộng Dao đắm đuối nhìn Viên Nhất Kỳ.

Phải nói rõ ra là Viên Nhất Kỳ đang dần bốc hoả lên đầu, cô lấy mấy miếng cà chua ra khỏi hộp cơm của Thẩm Mộng Dao rồi hét: "Ăn đi!!!"

"Cảm ơn em" Thẩm Mộng Dao tự nhiên lại trở nên quá kì lạ. Đối xử như vậy thì khiến Viên Nhất Kỳ mất tự nhiên mất.

Trong suốt buổi ăn Viên Nhât Kỳ đã phải quay mặt đi chỗ khác để tránh ánh nhìn đắm đuối của nàng ta.

Còn nàng ta lại vừa ăn vừa ngóng nhìn cô cười khúc khích: "Bao giờ lại thấy em thật đáng yêu..."

Sau 15 phút ăn Viên Nhất Kỳ đem vứt hai hộp cơm rồi bắt đầu lấy chổi ra lau nhà cho Thẩm Mộng Dao để tẩy sạch đi mọi thứ vương lại đêm hôm qua. Thẩm Mộng Dao thì nằm xem TV, hí hửng vì màn thổ lộ của mình cũng giữ người ta lại được một chút chứ.

Thời gian thì cứ dần trôi qua, cho đến khi Thẩm Mộng Dao nhận được một cú điện thoại từ A Tình. Nàng miễn cưỡng nghe máy nhưng thật tâm thì không muốn nghe chút nào vì biết cậu ta sẽ muốn đến đón Viên Nhất Kỳ về: "Chuyện gì?"

"Dao Tỷ, thằng An nói Nhất Kỳ đang ở nhà chị?!!"

"Ừ, cả đêm"

"Chị làm gì nó thế? Em đến rước nó được không?!!"

Biết ngay, Thẩm Mộng Dao đoán không sai...A Tình muốn đem Viên Nhất Kỳ đi. Khẽ ho khan, nàng gằn giọng: "Viên Nhất Kỳ bây giờ đang bận"

"...Dao Tỷ...em..."

Bên đầu dây bên kia tự dưng lại có giọng nữ nhân xen vào hình như là tranh nói chuyện điện thoại với A Tình và cái giọng đó...rất quen.

Chờ vài giây, Thẩm Mộng Dao định cúp máy thì cái giọng nữ nhân bên đầu dây kia lại vang lên: "Chào cô, tôi là Tả Tịnh Viện, tôi là y tá riêng của Viên Nhất Kỳ khi em ấy nằm viện"

Khốn kiếp, lại là con ả mà Thẩm Mộng Dao không ưa. Nếu thế thì nàng sẽ chả có trả ai lại cho cô ta cả. Viên Nhất Kỳ là của nàng kia.

"Ừ thì sao?" Nàng lạnh lùng.

"Tôi vừa đến nhà em ấy,  A Tình nói em ấy đang ở nhà cô. Cô có thể đưa em ấy về. Đã quá giờ uống thuốc nếu bỏ qua sẽ ảnh hưởng sức khoẻ của em ấy"

"....Hả?" Thẩm Mộng Dao giật mình, nhìn lên đồng hồ. Sao nàng lại quên mất chuyện này. Viên Nhât Kỳ ăn sáng phải uống thuốc.

"...Cô có nghe rõ chứ?"

"...Ừ. Được. Gọi A Tình đến...đón cô ấy về"

Thẩm Mộng Dao tắt máy, nàng không muốn Viên Nhất Kỳ rời khỏi đây nhất là khi có mặt nữ y tá kia đang chờ cô ấy nhưng mà vấn đề an toàn sức khoẻ của cô ấy, nàng rất lo sợ.

Chi bằng để cô ấy về, uống thuốc cho đều đặn. Sau này nàng sẽ tìm cô ấy sau cũng được.

"Kỳ Kỳ à!!!" Nàng gọi lớn, vài giây lập tức nữ nhân kia mang cây chổi lau nhà vào phòng đứng nhìn nàng.

"Chị gọi cái gì?"

"A Tình sẽ đến đón em"

Viên Nhất Kỳ chau mày: "Chả phải chị còn vừa không cho tôi về?"

Thẩm Mộng Dao ngồi thẳng dậy, ngoắc Viên Nhất Kỳ đến gần mình rồi nàng yêu chiều vuốt vuốt má cô ấy: "Em chưa uống thuốc..."

"Ừ" Viên Nhất Kỳ cũng chợt nhớ rồi cô lạnh lùng gạt tay Thẩm Mộng Dao ra: "Xin phép về nhé"

"Chờ đã..."

"...Chuyện gì?"

"Đừng cự tuyệt với tôi như vậy. Tôi đã nói ra trọn lòng mình rồi...Kỳ Kỳ à, sợi dây chuyền đó hay là bản thân tôi, nếu trong mắt em đã không có giá trị lớn lao như trước nữa...cũng không sao! Bên ngoài tôi biết nữ nhân còn rất nhiều chờ đợi em nhưng em đã từng nói vào ngày xưa...đời này chỉ yêu mỗi mình tôi thôi. Đừng thất hứa, được không?"

Thẩm Mộng Dao thật chân tình, nàng chạm đến tận trái tim Viên Nhất Kỳ. Cô thật sự bị lung lay với ánh mắt chan chứa tình yêu đó...Nhưng mà những xót xa tổn thương của Viên Nhất Kỳ trước kia sao quên được.

Trước đó Thẩm Mộng Dao đã nói dối cô, đã lừa cô. Nàng bỏ cô đi khi có người mới...

Cô phải làm sao đây?

"...Thẩm Mộng Dao. Đừng nói gì nữa"

Viên Nhất Kỳ đứng dậy, cô nâng từng bước chân nặng ra khỏi gian phòng lạnh lẽo. Dù mang chút níu kéo của nữ nhân trong đó trong tim nhưng chắc chắn Viên Nhất Kỳ sẽ không quay đầu nhìn nàng ấy nữa, nếu quay đầu chỉ sợ một lần nữa cô bị đem ra làm con rối chơi cho vui ngắn hạn.

Sợ, sợ lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro