Chương 65: Sự trả thù (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Vũ hả hê, nàng vừa châm điếu thuốc vừa trân gương mặt thỏa mãn nhìn nữ nhân đang ngồi gài nút áo ngay góc giường: "Đêm qua với tôi...tuyệt chứ?"

Viên Nhất Kỳ không trả lời, không một phản ứng gì. Thi Vũ hết sức khó chịu liền nhích cả cơ thể trần trắng nõn nà sang, quàng tay ôm lấy cổ cô ấy: "Chẳng lẽ chỉ vì Thẩm Mộng Dao...mà em hờn giận cả người ta sao? Hưm! Thật bất công ~"

"Em sẽ tìm chị"

Thi Vũ nhoẻn miệng cười, nàng nghiêng người buông cổ Viên Nhất Kỳ ra cho cô ấy đứng dậy mặc cái quần tây vào người: "Thế...mặc kệ bên ngoài em làm gì, mỗi tuần phải đến "thăm" chị nhé?"

"Chắc chắn" Viên Nhất Kỳ khẳng định rồi cô quay sang, nhìn thẳng vào mắt Thi Vũ bằng ánh mắt đểu cán: "Chị thích vậy đúng không?"

"Em hỏi cái gì vậy?"

Thi Vũ bất ngờ lại bị Viên Nhất Kỳ đè lên người, cô ấy ấn cho nàng một nụ hôn ban sáng rồi nhếch mép: "Mặc kệ thứ gì xảy ra! Em sẽ chẳng quan tâm đến. Trên đời này cái gì bây giờ cũng là lừa gạt lợi dụng em...chị xem em còn gì để lợi dụng cứ tiếp tục!"

"Nè!!! Nhất Kỳ...ưm!!!"

"Em đương nhiên sẽ đáp ứng chị, chỉ cần chị phát tiền thôi"

"Sao em lại..." Thi Vũ hơi chau mày khó chịu, rõ ràng Viên Nhất Kỳ giờ đây lại dâng đến cho nàng cảm giác là lạ. Sao cứ như đang là một người khác vậy. Thế mà, chỉ cần những đêm thăng hoa thôi, Thi Vũ nở nụ cười, ôm nhẹ Viên Nhất Kỳ vào người và nàng hết sức cưng chiều: "Người ta sẽ đáp ứng mọi thứ cho cưng! Chỉ cần cưng ngoan ngoãn"

Viên Nhất Kỳ xem như thỏa thuận với Thi Vũ, cô vác cái áo vest rồi hôn gió một cái để ra khỏi căn phòng đầy đáng yêu, khiến tim Thi Vũ bấy giờ đã rụng đi mất.

Sau đó, khi ra khỏi phòng, Viên Nhất Kỳ lập tức đôi mắt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Cô nghiến răng ken két: "Bây giờ tôi làm thật đây, lỡ bị mấy người tước đi tất cả rồi, tôi bị chơi đến nỗi mất hết nhân cách. Đã muốn làm thú, tôi làm cho mấy người xem"

Viên Nhất Kỳ không phải loại ngu ngốc, đã đoán ra từ hôm qua rằng Thi Vũ chắc chắn có liên quan đến Nhậm Hào, cô ấy và hắn, cùng với cả Thẩm Mộng Dao....họ hùa với nhau bắt cô làm con mèo, treo mỡ trước mắt cô cho cô chạy tới chạy lui làm trò cười.

Giành giật, lừa gạt,...họ làm như cô là một món đồ. Cô đã không phải là con người trong mắt bọn họ từ lâu rồi mà.

Nhếch môi hình thành một nụ cười khinh, Viên Nhất Kỳ hất mặt mặc kệ tình trạng của trái tim, cảm xúc của mình ngay lúc này ra sao. Dường như cô đã quen với điều đó rồi...

Viên Nhất Kỳ hất mặt đi ra khỏi ngôi nhà lớn của Thi Vũ thật oai phong. Trong đầu đã hình thành nên đủ thứ chuyện tàn độc, đủ để tự bản thân tồn tại giữa cái cuộc sống khốn nạn....và đủ để trả đũa những kẻ đáng ghét nào đó nữa.

_________

Ngày hôm đó trời mưa rất lớn...

Thẩm Mộng Dao lái xe chạy khắp nơi đi tìm hình bóng quen thuộc với hàng nước mắt lăn dài trên gò má, nàng chính xác đang bị con quỷ nào đó trong người tàn phá dần.

Sáng nay, thật khủng khiếp.

Nàng từ sáng tới giờ đã là rạng tối....vẫn không thể hiểu nổi là tại sao. Tại sao nàng lại có thể cùng Nhậm Hào qua một đêm như vậy, nam nữ ở chung phòng, nàng và anh ta lại còn không mặc gì,.....làm sao có thể xảy ra.

Đêm qua nàng đã ghé nhà anh ta, nghe anh ta nói cái thứ gì đó,...rồi làm sao nữa nàng không thể nhớ hết, tại sao đêm qua anh ta trở nên thật là câu dẫn. Chắc chắn là có chuyện....

"Là mùi hương đó....Chết thật!!! Là nó!!!"

Mùi hương thơm nồng kì lạ trong gian phòng đêm qua, chính xác là nó rồi.

Nhưng nàng không muốn nghĩ nhiều...

"Em đang ở đâu...? Đừng làm tôi sợ nữa"

Thứ nàng muốn bây giờ, là muốn trông thấy Viên Nhất Kỳ. Nếu không thấy cô ấy, nàng sẽ bị chính lương tâm mình giết chết, nỗi đau dằng xé nàng ra này rốt cuộc là cái gì chứ?

Đêm qua, Viên Nhất Kỳ chắc chắn chờ nàng rất lâu và phải gọi nàng thật nhiều nhưng sao sáng nay...nàng lại thấy điện thoại mình lạnh ngắt, yên lặng đến mức đáng sợ.

Nàng đã gọi lại cho cô ấy nhưng kết quả......

Nàng thật sự rất lo lắng.

Nghỉ một chút, gần như đã chạy giáp địa bàn của nàng...Viên Nhất Kỳ hoàn toàn không có.

Thẩm Mộng Dao nghỉ xe một chút, nàng vuốt đi giọt mồ hôi bên thái dương cố gắng suy nghĩ Viên Nhất Kỳ có thể đang ở đâu.

Thẩm Mộng Dao gần như tuyệt vọng trong giây phút cuối, thế mà điện thoại nàng bỗng dưng lại rung hiện lên một dòng tin nhắn kèm theo 1 hình ảnh.

"....Cái này...C...cái này..."

Thẩm Mộng Dao trợn tròn mắt, trái tim bị bóp đến mức nát vụn đi, khó thở kinh khủng khi trông thấy bức ảnh Viên Nhất Kỳ đang say sưa ngủ cùng Thi Vũ trong khi nàng ta hết sức điệu đà tạo dáng...và hai người không ai mặc gì, chỉ có tấm chăn trắng che ngang ngực họ lại.

Bộp....

Cái điện thoại đã rơi xuống...

Thẩm Mộng Dao cũng đã kìm không nổi nước mắt khi nàng đọc trọn tin nhắn từ Thi Vũ. Hình ảnh đó...không nên gửi cho nàng.

Nó quá đáng. Thật quá đáng.

Làm sao nàng có thể chịu được như vậy....nàng không phải robot, không thể bị người ta đả kích với cái cách này.

Thẩm Mộng Dao gọi nhanh cho Thi Vũ, lập tức có giọng trả lời ngay cứ như đã đợi nàng từ lâu: "Ây chà, chào Dao Tỷ đáng yêu của tôi..."

"Cô đã làm cái gì?...Tại sao gửi chúng cho tôi??!!"

"Coi nào...đừng kích động chứ! Chẳng phải đêm qua cô cũng rất hưng phấn bên Nhậm Hào sao?"

"Cô....cô....!!! Là cô đúng không??? Cô đã làm gì??!! Tại sao cô làm như vậy??!"

"Đơn giản thôi, chỉ muốn kiểm nghiệm loại hương kích dục vừa nhập khẩu từ Pháp...cô thấy thoải mái chứ?"

"Vô liêm sỉ!!!"

"Đêm qua Kỳ Kỳ rất giận cô nha, ban sáng vừa ra khỏi nhà tôi...tôi có cho em ấy xem cảnh cô lên giường với bạn trai cô đấy!"

Thẩm Mộng Dao dường như ù tai đi, miệng nàng cứng lại, mắt chớp chớp thể hiện đủ sự shock của nàng ngay lúc này: "C...cô đã...."

"Em ấy biết hết rồi...! Đừng trách tôi, hãy trách cô đi chứ, đã có bạn trai rồi...sao vẫn thích chơi đùa với em ấy. Aizzz, tội nghiệp lắm!"

Thẩm Mộng Dao bị đả kích rất lớn, toàn thân nàng như tê liệt....

Viên Nhất Kỳ biết rồi, cô ấy sẽ nghĩ nàng như thế nào? Là một nữ nhân thất hứa, đáng ghét, vô liêm sỉ, đáng chết,....

Nàng sợ đến tê lạnh đầu ngón tay. Lần này...cảm giác với nàng là cảm giác gì đó lạ lắm.

Dường như nó báo với nàng rằng...nàng mất Viên Nhất Kỳ rồi.

Kể từ hôm nay, giữa nàng và cô ấy sẽ có một vạch cản, cho dù có tiến đến đâu, cái vạch đó cũng không cho phép nàng tiến đến một mối quan hệ mới với cô ấy nữa...

Tại sao lại như vậy....

Mọi thứ chỉ vừa bắt đầu...

Thẩm Mộng Dao lại vô tình dập tắt ngọn lửa hi vọng của mối tình này...một lần nữa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro