Chương 69: Tự làm tổn thương nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mộng Dao nghiêng ngả bỏ qua đống sổ sách dày cộm trên bàn, dày như vậy...nàng cũng đã làm hết rồi. Bây giờ phải làm gì nữa đây? Nếu rảnh rang, nàng sẽ nhớ đến Viên Nhất Kỳ mất.
Nàng cần tìm một chai rượu.

Lấy cái điện thoại, gọi cho thằng đàn em, cho nó đem chai rượu ngoài quán vào trong đây cho nàng. Nàng bây giờ yếu trí đến nổi chẳng muốn di chuyển đi đâu nữa.

Cứ đà này nàng sẽ chết sớm thôi.

Chờ đợi chừng 5 phút, hôm nay tụi nó làm ăn thật chậm chạp, bình thường, đã nhanh nhẹn đến lâu rồi. Sao bây giờ còn chưa thấy gì...

Thẩm Mộng Dao nghiêng người nằm xuống ghế sofa, nàng mệt mỏi nhắm mắt cố đi vào giấc ngủ nhưng sao giờ lại thật quá khó khăn, nhắm mắt lại nhói đau tim khi thấy người ta hiện diện trong tâm trí như vậy...nàng nhớ đến nổi điên mất rồi.

Cạch.

Cánh cửa phòng đã mở ra, nàng còn không màn đến việc mở mắt. Tiếng bước chân bước đến thật gần, người đó cứ như đang nhìn lom lom vào nàng thì phải. Cảm giác từng đợt sóng lưng rợn lên, chắc hắn ai đó đang nhìn nàng.

Hôm nay nàng mặc quần da bó, áo cắt ngang eo, đúng là có cái để nhìn.

"Ra ngoài đi. Trong giỏ tôi có súng" Còn tưởng là tên thủ hạ nào đó đem rượu vào cho nàng nên nàng ra giọng hăm doạ, vẫn im lìm không mở mắt.

Người đứng đó vẫn im lặng nhìn nàng thì phải, sự im lặng đó khiến nàng khó chịu tột cùng.

Viên Nhất Kỳ nhếch nhẹ môi, cô lấy chai rượu trên tay uống một ngụm, mắt ngó nữ nhân nằm đó một cách chân thành: 'Tiều tuỵ thật đấy! Tôi phải làm cái gì chị mới vui? Phải nhất thiết bên cạnh chị làm con chó khi vui chị bảo sủa, chị buồn chị đánh sao?'

'Chị nắng mưa như vậy, quả thật tôi không hợp'

Viên Nhất Kỳ cho một ngụm rượu vào miệng rồi đặt chai rượu lên bàn, cô đẩy cái bàn ra một chút rồi chen vào phóng nhanh lên ghế đè mạnh lên người Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao trợn mắt, mở to ra nhìn chuyện đang diễn ra. Còn chưa kịp định hình được thì đã bị Viên Nhất Kỳ ấn môi vào hôn say đắm.

Nàng mụ mẫm vì chất lỏng bất ngờ chạy xuống cổ họng mình từ nơi của đối phương. Rượu, là loại rượu nàng ưa thích. Tại sao lần này lại thật ngọt, ngỡ rằng nàng vừa uống phải mật ong thì đúng hơn.

Mắt mờ hẳn đi, nàng còn chưa xác định nổi chủ nhân của gương mặt đang phóng to trước mắt mình thì đã vội nhăn mặt vì môi dưới đã bị cắn đến bật máu.

Viên Nhất Kỳ giữ chặt hai tay Thẩm Mộng Dao lại. Cấm nàng vùng vẫy, cô chỉ thấy thật thích thú với đôi môi mềm mại có mùi dâu của nữ nhân lớn tuổi hơn mình, đã bao lâu còn chưa đụng tới, cứ tưởng đã quên nhưng không ngờ khi chạm đến nàng ấy, cảm xúc lại thay nhau dâng trào như vậy.

Thẩm Mộng Dao hô hấp dần gấp, nàng dần ngưng việc vùng vẫy của mình, thay vào là đan chặt bàn tay vào tay của Viên Nhất Kỳ, đem hai chân lên quắp vào hông cô ấy kéo xuống. Lưỡi ngừng đẩy cái lưỡi kia ra, bắt đầu phối hợp với nó tạo nên một nụ hôn Pháp ướt át.

Có lẽ...nàng ấy nhận ra rồi.

Viên Nhất Kỳ nhăn mặt, mở mắt ra vì phát hiện cô đang lâm vào thế bị nhốt trong 'lồng'. Hai tay bị giữ chặt, cặp chân của Thẩm Mộng Dao lại đang giữ chặt hông cô xuống, dường như đang dính với người nàng ấy vậy.

Nụ hôn dứt đi, Viên Nhất Kỳ ráng thoát khỏi Thẩm Mộng Dao nhưng không thành, nàng ấy giữ chặt quá...

"Kỳ Kỳ, em chịu đến rồi" Thẩm Mộng Dao nhìn sâu vào mắt cô, nàng rưng rưng đôi mắt khiến người rung động.

Viên Nhất Kỳ nhếch môi: "Chẳng qua là bạn trai chị đưa tiền, bảo tôi chăm sóc chị tốt thôi"

"Tiền? Bạn trai?" Thẩm Mộng Dao nhíu chặt mày: "Ý em là sao?"

"Tôi chỉ ở trọn với chị đêm nay thôi, Nhậm Hào đã đưa tiền, bảo tôi đến gặp chị. Anh ta yêu chị, sợ chị buồn thôi"

"Chỉ là vì tiền?"

"Chứ chị nghĩ chị có cái gì để tôi tìm chị"

Ánh mắt của Viên Nhất Kỳ sao lại ngập tràn sự phong lưu, lại lạnh nhạt với nàng như vậy. Đây là ánh mắt của Viên Nhất Kỳ sao? Không phải, cô ấy không như vậy, cô ấy nhìn nàng với ánh mắt chân thành, yêu thương.

Có thứ gì đó bất thường, Thẩm Mộng Dao đưa tay, vén tóc cô ấy sang một bên. Nhìn cái cái vết đo đỏ in đậm trên cổ cô ấy, Thẩm Mộng Dao thấy tim đau như cắt.

Còn không phải nó từ một ai khác để lại trên người Nhất Kỳ sao?!

Nàng rơi nước mắt, gắt lớn: "Em làm sao thế?"

"Làm sao là làm sao?! Cởi áo ra, làm nhanh, tôi còn đi nữa"

"Làm cái gì ??! Em giải thích đi!!! Cái này của ai??!!" Thẩm Mộng Dao phát ghen, nàng ngồi dậy, xiết cổ áo Viên Nhất Kỳ đè ngược cô ấy xuống ghế.

"Châu Tỷ? Uyên Tổng? Kim Ái? Băng Băng? Ánh Tỷ? Nguyệt tỷ.......aizz, tôi không nhớ"

Viên Nhất Kỳ kể ra loạt cái tên như vậy Thẩm Mộng Dao như tê liệt người đi, hàng nước mắt lăn dài, nàng đau khổ: "Em qua đêm nhiều người như vậy có nghĩ đến tôi không?"

Viên Nhất Kỳ nhăn mặt: "Tại sao?"

"Em nói trong cuộc đời này sẽ chỉ có mình tôi! Tôi là người đẹp nhất, tuyệt nhất!! Sao lại như vậy? Những nữ nhân khác thật sự yêu em hay sao?!! Hay chỉ là một đêm thôi, đám tình một đêm có lợi gì hay sao???"

"Có" Viên Nhât Kỳ mỉm cười: "Tôi có tiền~có cả một cơ thể tuyệt hảo hưởng thụ. Dù một đêm cũng không sao, hơn nữa chúng nó không nói dối, không làm tổn thương tôi được"

Thẩm Mộng Dao lắc đầu: "Em mất trí rồi, em điên rồi!"

"Ít nhất không có gì có thể lừa gạt tôi nữa. Tình dục, tiền bạc có thể lừa gạt ai được, tôi yêu nó!"

"Đừng nói nữa!!!!" Thẩm Mộng Dao gục mặt lên vai Viên Nhất Kỳ, nàng đau đến xé người, từng lời nói của cô ấy bây giờ như dao găm vậy, đâm thẳng vào tim nàng, xuyên qua tim nàng.

Tại sao lại như vậy?

Chỉ mới một tuần cô ấy đã thay đổi.

"Thẩm Mộng Dao! Cởi áo ra, làm ngay một trận rồi thôi ngay. Kể từ hôm nay nếu chị có hứng, tôi sẽ đến!!!"

"Em đừng nói nữa!!! Tại sao bây giờ lại như vậy?? Em như một nữ nhân lẳng lơ qua tay nhiều người!! Tôi đã đi tìm em, quên ăn quên ngủ, sao lại có thể đối xử với tôi như vậy??"

"Chị nói gì tôi cũng mặc kệ!" Viên Nhất Kỳ nhún vai: "Đến đây"

"Tôi ghê tởm em!!! Tôi ghét em!!!" Thẩm Mộng Dao đưa tay chỉ thẳng ra cửa: "Đi đi!!! Đừng quay trở lại đây!!! Tôi không muốn gặp em nữa!!!"

"Chị mất tiền đấy? Đuổi thật à?"

Thẩm Mộng Dao lấy cây súng trong giỏ trên bàn ra, chĩa thẳng đầu về phía Viên Nhất Kỳ. Nàng hét lớn: "Đi ra ngoài ngay!!!"

"Được được được! Tôi ra ngoài~Cần gì dữ tợn như vậy" Viên Nhất Kỳ nhếch môi, đứng dậy đi ra cửa, mở cửa và đi ra khỏi đó thật nhanh.

Thẩm Mộng Dao làm rơi cây súng trên tay xuống sàn, nàng khụy xuống sàn khóc thật lớn. Chỉ nghĩ đến lòng Viên Nhất Kỳ đã thay đổi, cô ấy đã trở nên khác, đã yêu thứ khác, đã ân ái với người khác, làm sao nàng chịu nổi.

Trong mắt cô ấy cuối cùng rồi cũng không còn nàng nữa.

Cô ấy thật sự từ bỏ nàng rồi.

Nghĩ càng sâu, Thẩm Mộng Dao càng khóc lớn hơn nữa. Một mình nàng thôi, đôi vai gầy run theo từng nhịp nấc vang vọng trong gian phòng cô đơn.

Viên Nhất Kỳ tựa đầu vào cửa, cô nghe từng nhịp nấc của người trong phòng mà tim nhói đau từng hồi. Một giọt nước mắt cũng khẽ lăn dài trên gò má của cô.

"Rồi cuối cùng tôi cũng lạnh lùng được với chị! Điều này là tốt đẹp nhất, là điều tốt đẹp nhất"

"Viên Nhất Kỳ!" Nhậm Hào từ phía sau vỗ vai Viên Nhất Kỳ, cô ấy giật mình lập tức quẹt đi nước mắt quay lại nhìn anh ta với thái độ hống hách: "Cái gì!?"

"Tại sao cô đứng đây?"

"Đây! Trả lại anh" Viên Nhất Kỳ lấy cọc tiền trong người ra, đưa lại cho Nhậm Hào rồi cô nhún vai, than thở: "Bạn gái anh rất khó chăm sóc, tôi không thèm nữa. Tự vào dỗ dành cô ấy"

Nhậm Hào chợt nghe tiếng Thẩm Mộng Dao khóc, anh ta lập tức mở cửa lao vào căn phòng kia ngay.

Viên Nhất Kỳ quay mặt nhìn vào, cô chỉ thấy anh ta thật sự ôn nhu ôm nàng ta vào lòng an ủi chân thành.

Đúng thật chỉ có nam nhân mang lại hạnh phúc cho nữ nhân.

Loại người như cô chỉ là vật phế bỏ.

Nâng bước nặng nề, Viên Nhất Kỳ âm thầm rời khỏi đó với hàng nước mắt không thể lau khô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro