Chương 71: Cứ lơ nhau đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hai tiếng đồng hồ ngồi trên phòng vip, cuối cùng Nhậm Hào cùng Thẩm Mộng Dao và các anh chị bước xuống, tạm biệt nhau giải tán. Nhậm Hào thì đã say đến không biết gì, Thẩm Mộng Dao ngó sang vị trí của nữ nhân ngồi một mình ban nãy đã gặp, không còn nữa.

Tim nàng nhói một cái khi thấy cái bàn đó ngoài những chai rượu nghiêng ngả thì chẳng còn gì, lập tức đẩy Nhậm Hào cho bọn đàn em: "Đưa anh ta về đi"

"Chị đi đâu ạ?" Bọn thủ hạ hỏi han: "Có cần tụi em giúp gì không?"

"Không"

"Vâng! Bọn em biết rồi ạ"

Thẩm Mộng Dao nâng bước chân đến phòng riêng của Trương Ca, nàng thở dài thườn thượt vì cuối cùng cũng không thể kìm được nổi tò mò về người ấy.

Phòng vip riêng của Trương Ca, cũng giống phòng làm việc của nàng, tuy nhiên anh ta thích gian phòng sáng sủa và gọn gàng đầy đủ hơn. Mở cửa tự nhiên, Thẩm Mộng Dao bước vào trong gọi một tiếng: "Trương Ca..."

"Ủa, em chưa về sao?"

"Chưa"

"Ngồi đi, anh lấy nước chanh giải rượu"

"Cảm ơn"

Thẩm Mộng Dao ngồi xuống cái sofa giữa phòng, nàng lơ đãng chỉ mãi nghĩ đến Viên Nhất Kỳ.

Nếu không lầm, nàng đã thấy Viên Nhất Kỳ mặc một cái áo sơ mi hết sức mỏng, làm sao mùa đông mà lại mặc như vậy. Chắc chắn rất lạnh.

"Mộng Dao"

Thẩm Mộng Dao giật mình nhìn Trương Ca: "Chuyện gì ?"

"Em mơ mộng cái gì đó, đây, uống đi" Trương Ca ngồi xuống ghế: "Anh còn không tin em bỏ nghỉ ngơi sau khi tiệc tùng để ngồi đây không với anh, nói đi, có chuyện gì?"

"Ừ...." Thẩm Mộng Dao nhỏ tiếng: "Em muốn hỏi chuyện..."

"Của nhóc Kỳ đúng chưa?"

Thẩm Mộng Dao gật đầu nhẹ sau câu hỏi.

Trương Ca thở dài, anh uống miếng nước: "Em thấy nhớ như vậy sao lại tỏ ra lạnh lùng làm gì?"

"Em không lạnh lùng với cô ấy. Chỉ là cô ấy không còn như trước nữa, cô ấy không cần em"

"Sao em biết cô ấy không cần em?"

"Lỗi lầm do em gây ra là quá lớn. Em đã thất hứa"

"Thẩm Mộng Dao em nếu trong chuyện này diễn tả ra thì quá ngu ngốc. Mọi chuyện đã ra như vậy, em cứ an phận bên Nhậm Hào đi, anh ta cải thiện rồi mà"

"Em đã cố gắng" Mộng Dao lắc đầu, nàng bất lực trước hàng loạt ngày giờ bên Nhậm Hào mà cứ bị ảo giác rằng là Viên Nhất Kỳ đang bên nàng: "Em phải đi khám tâm lí mất"

"Lũ trẻ đúng là yêu đương không hiểu nổi! Rõ ràng là yêu còn cố tổn thương nhau để làm cái gì?" Trương Ca nhăn mặt: "Một đứa thì sống trong ảo giác, một đứa đâm đầu vào rượu chè"

"Cô ấy về rồi ạ?"

"Không. Anh đưa con nhóc vào phòng nghỉ ngơi để giải rượu rồi, hy vọng tí nó sẽ tỉnh phần nào rồi tự đi về"

"Say đến vậy sao?" Thẩm Mộng Dao buồn bã, sao nàng thật xuyến xao, nghe đến người ấy say, nàng chỉ muốn cùng đến bên người ấy cùng say với nhau một lần.

Đã thật lâu, nàng đã khoá chặt con người bên trong nàng rồi.

Trương Ca lắc đầu rồi anh ta nghĩ ra gì đó, vội nhếch môi cười: "Em biết không? Anh có cách giúp em bên cô ấy"

"Cách?" Thẩm Mộng Dao nhíu mày nhìn nam nhân ngồi đó đang hết sức nham nhở. Nàng giãn mặt ra, thở dài: "Anh muốn em làm cái gì em tự biết rồi nhưng làm sao em có dũng khí đối mặt với cô ấy"

Trương Ca chau mày: "Hây, em có thể đưa cho con bé một số tiền để nó đi với em một hôm là được"

"Em không muốn tiền xen vào mối quan hệ đó"

"Rốt cuộc anh phải làm sao mới hiểu được em đang nghĩ cái gì Mộng Dao?"

Cạch.

Cánh cửa mở ra một lần nữa thật tự nhiên, Trương Ca tưởng là thủ hạ mở nên định mở miệng ra quát, ai ngờ ngó đến đã thấy người quen bước vào.

"Trương Ca, em xin thêm viên thuốc ngủ có được k....."

Viên Nhất Kỳ khựng lại, chau mày khi bắt gặp nữ nhân quen thuộc đang ngồi trong cái ghế đối diện với cô, cách cô một khoảng cách nhưng sao khiến cô đóng băng tại chỗ rồi.

Trương Ca ngó sang Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao xiết chặt ly nước trong tay, nàng rõ biết mình xót xa ra sao khi trông rõ người ấy nên liền đưa mặt sang nơi khác.

Viên Nhất Kỳ khi thấy nàng ta xoay mặt sang nơi khác liền nhếch môi: 'Hoá ra cũng khinh rẻ nhau như vậy rồi. Thế mà cứ tưởng chị ta còn chút tâm ý với mình chứ! Ngu ngốc, ngu ngốc'

'Cũng phải, phế vật như mình vui vẻ được bao lâu với người ta'

Viên Nhất Kỳ cũng bỏ lơ Thẩm Mộng Dao, cô chuyển mắt nhìn Trương Ca: "Cho em xin thuốc ngủ được không?"

"Ừ...ừ"

Trương Ca đứng dậy đi lấy thuốc nhưng anh ta vẫn ngó Thẩm Mộng Dao với ngỏ ý bảo nàng ấy hãy bắt chuyện với Viên Nhất Kỳ, đừng im lặng như vậy nhưng có lẽ không có tác dụng, nàng ấy cứ nhìn đi đâu mãi.

Thuốc đưa tới tay Viên Nhất Kỳ, cô ấy mỉm cười với Trương Ca: "Cảm ơn, em về đây"

"Nhóc say rồi, để anh bảo thằng nhân viên đưa về"

"Thế...ngại lắm~"

"Ngại cái gì, sang phòng ban nãy chờ đi. Sẽ có người đến hộ tống em về nhà"

Viên Nhất Kỳ ngoan ngoãn nghe theo, cô cảm động ôm Trương Ca một cái thay lời cảm ơn sau đó liền rời đi không nói tiếng nào.

Thẩm Mộng Dao cuối cùng cũng không thể kìm nổi tính sở hữu của mình, nàng không muốn ai đưa Viên Nhất Kỳ về cả, chỉ có mình nàng được đưa thôi.

Cái ôm của Viên Nhất Kỳ dành cho Trương Ca khiến nàng phát hờn, chân thành như vậy là quá mức rồi.

Cái tay cầm ly nước đang dần run lên, ánh mắt vừa thắm buồn của Thẩm Mộng Dao từ lúc Viên Nhất Kỳ ôm Trương Ca đã chuyển sang tức giận đến mức đáng sợ.

"Con bé này đã như vậy rồi còn ra vẻ hay sao?" Trương Ca chau mày ngó Thẩm Mộng Dao: "Sao em không nói gì với nó lại còn quay mặt đi!?"

"Còn không phải anh thích lắm sao!? Được ôm còn gì?"

"Đừng có ở đó ghen tuông bậy bạ với anh, em nhìn lại mình đi, bây giờ đúng thật là em đã không có tư cách ghen rồi còn kiêu ngạo!!"

"Em không có dũng khí đối mặt với cô ấy. Không phải em ra vẻ hay cố tình kiêu ngạo như anh nghĩ!"

"Nhưng em hành động như vậy là chết rồi! Con bé sẽ nghĩ y như anh!"

Thẩm Mộng Dao nở nụ cười buồn: "Cũng tốt thôi. Dù sao cũng không thể níu kéo! Mất cũng mất rồi. Em nên trân trọng cái gì đang giữ nhỉ?"

"Ý em là Nhậm Hào?"

Dạo này anh ấy thật sự tốt, nhưng thái độ của nàng phải nói có hơi khiến anh ta đau lòng và thất vọng, chợt nhận ra mình có lỗi.

Thẩm Mộng Dao thở dài: "Đúng. Thôi được rồi, em nên bỏ lơ Nhất Kỳ đi"

Chị không tin thời gian không thể phát huy tác dụng trong việc này, Kỳ Kỳ à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro