Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta hi vọng Kỳ Kỳ, cháu hãy khai sự thật ra"

Dì Khanh mặt nghiêm túc ngồi đối diện với Viên Nhất Kỳ tại cái ghế sofa trong phòng nhằm tra khảo, Tả Tịnh Viện lại nằm im trên giường bệnh với bà Tả và những người làm bên cạnh.

Viên Nhất Kỳ đưa mắt nhìn dì Khanh rồi cô nhỏ giọng: "Tất cả là lỗi của cháu"

"Ta không cần biết là lỗi của ai, ta cần biết được ai là kẻ đứng sau những vết roi trên người cô chủ" Dì Khanh lạnh lùng hết mức khiến Viên Nhất Kỳ bối rối.

Gia thế của nhà Tả Tịnh Viện to lớn như thế này, nếu cô khai ra Thẩm Mộng Dao là kẻ đứng sau chuyện liệu nàng ấy có vướng phải rắc rối hay không?

Cô không muốn.

Thẩm Mộng Dao dẫu sao cũng là người có vai trò quan trọng sâu trong tim cô.

"Nhất Kỳ, cháu giấu diếm cái gì nữa??!" Bà Tả dường như đã chịu đựng không nổi bất ngờ lớn, lập tức rời mắt khỏi con gái, di chuyển đến gần Viên Nhất Kỳ: "Chuyện gì đã xảy ra với Tả Tịnh Viện?"

"Hãy bình tĩnh, bà chủ" Dì Khanh cẩn thận lên giọng trấn an bà Tả rồi nói tiếp: "Nhất Kỳ có cái gì đó khó nói"

Dì Khanh quả là một người phụ nữ lạnh lùng đầy siêu năng lực đọc nội tâm của người khác. Viên Nhất Kỳ đúng là đã bái phục.

"Được rồi Kỳ Kỳ, chúng ta hứa sẽ bỏ qua mọi chuyện. Chỉ cần ch.." "Cô nói cái gì??? Làm sao bỏ qua được???!! Tôi phải đem kiện kẻ chủ mưu!!!" "Bà chủ!!!"

Dì Khanh nhăn mặt đứng dậy khỏi ghế nhìn bà Tả với ánh mắt lạnh như băng

Bà Tả như con mèo, vừa nhe răng định cắn người lại im hẳn khi chủ nhân lên tiếng. Viên Nhất Kỳ bắt đầu thấy kì lạ, dì Khanh có cái gì đó phải nói là mờ ám với bà Tả?

Bà Tả rõ không phải loại người nghe lời người khác. Dì Khanh lại có thể kiểm soát bà Tả như vậy sao lại không nghi được?

"Được. Cô nói..." Bà Tả ngồi xuống ghế, im lặng hẳn đi.

Dì Khanh ngồi xuống cạnh bà Tả rồi nhìn Viên Nhất Kỳ nói chắc nịch: "Chúng ta sẽ không làm lớn chuyện. Chúng ta cần biết sự thật để tránh hậu quả lớn hơn"

"C...cháu..." Viên Nhất Kỳ cứng hết cả họng. Cô làm sao dám đem Thẩm Mộng Dao ra nói đây? Liệu có rắc rối cho nàng ấy không?

Ánh mắt lo lắng của mọi người.

Sự nóng ruột của người nhà Tả Tịnh Viện.

Nếu tái diễn lần nữa sẽ là một vấn đề lớn. Có lẽ cô nên nói ra sự thật biết đâu họ sẽ bảo vệ được Tả Tịnh Viện, cô không đoán được Thẩm Mộng Dao sẽ làm cái gì nữa.

Thế là Viên Nhất Kỳ đem hết chuyện của đời mình kể ra cho bà Tả và dì Khanh nghe, kể thật chi tiết về Thẩm Mộng Dao.

Cô biết họ nghe xong liền kì thị vì cô là nữ nhân mồ côi, là nữ nhân đã nhuộm bụi giang hồ, là một nữ nhân có giới tính kì cục và sẽ tống cổ cô ra khỏi nhà nên liền biết thân phận nhỏ giọng.

"Cháu biết hai người sẽ phản ứng ra sao về chuyện này, cháu xin lỗi vì tất cả, cháu sẽ tuyệt đối sẽ dọn khỏi đây thật sớm"

"Không cần"

Bà Tả tự dưng khiến Viên Nhất Kỳ giật mình, cô chau mày khó hiểu nhìn ánh mắt của bà Tả nhìn mình, không phải kì thị, là ánh mắt của sự cảm thông.

"Ta bỏ qua tất cả" Bà Tả khẽ giọng rồi liền nói tiếp: "Ta sẽ cho người bảo vệ Tịnh Viện cẩn thận nhất, về cháu cứ ở lại nhưng ta hy vọng cháu không có bất cứ liên hệ nào với giang hồ bên ngoài"

"......?" Viên Nhất Kỳ tròn mắt ra.

"Không nói nữa, ta mệt lắm rồi. Nhất Kỳ, hãy dặn người chăm sóc cho Tịnh Viện cẩn thận. Ta về phòng nghỉ đã"

Bà Tả nhìn có vẻ là đang đau đầu, tay đặt lên trán, bà lựng khựng đứng dậy rồi được dì Khanh cẩn thận dìu ra khỏi phòng.

Viên Nhất Kỳ thật sự là không hiểu.

Tại sao bà Tả lại không phản ứng mạnh như ban đầu nữa?

Cô nhìn đến cái giường, thấy Tả Tịnh Viện đang nhìn mình cũng đứng dậy, tiến đến gần đó, chăm sóc nàng ấy đôi chút.

"Giống quá"

Bà Tả ngay khi về đến căn phòng trang nhã của mình đã nhanh chóng ngồi lên chiếc giường êm ái rồi nhìn dì Khanh với đôi mắt đầy rung động.

"Bà chủ, giống cái gì?" Dì Khanh đứng cạnh giường, thắc mắc ngay.

"Tôi cảm giác mình hệt như Thẩm Mộng Dao" Bà Tả nhìn dì Khanh hết sức buồn bã và chân thành nói với chất giọng êm ái, nhẹ nhàng nhất: "Phạm một lỗi thật lớn rồi kể từ đó lại không thể tiến thêm bước nào với ai đó nữa"

Dì Khanh đón ánh mắt yêu thương từ phía bà Tả, chẳng hiểu lý do gì lại né tránh hẳn đi, nhìn sang một chỗ khác và đá sang vấn đề khác ngay.

"Tôi nghĩ chúng ta cần cho vệ sĩ đi theo khi cô chủ đi ra ngoài. Thẩm Mộng Dao rõ là một nữ quái giang hồ lớn, cô chủ đang nằm trong tầm nguy hiểm"

Bà Tả ừm một cái rồi cong môi: "Cô không cần thái độ như vậy. Mấy năm nữa khi tôi về đất về trời, cô mới chịu thôi lạnh lùng đúng không?"

"Bà chủ, hãy nghỉ ngơi. Bà lo cho cô chủ cả đêm rồi"

"Được, biết đâu trong mơ tôi tránh được sự lạnh lùng của cô. Huh?"

Dì Khanh không nói tiếng nào nữa, lặng lẽ di chuyển đến cái ghế sofa trong phòng rồi lấy cuốn sách nhỏ có sẵn trong túi áo ra đọc.

Bà Tả thì có vẻ không còn vui nữa, nụ cười trên môi bà nhạt hẳn đi, nằm xuống giường, bà lại cứ thả tâm hồn về cuộc tình của Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao.

Có phải con gái bà vô tình lọt vào chuyện tình giữa họ rồi?

Con gái bà liệu có tư tưởng thích nữ nhân không?

Bà có cảm giác Tịnh Viện đã dính phải tình cảm trên mức chị em bạn bè với Viên Nhất Kỳ

Nếu mà có thật....

"Khanh, nếu Tịnh Viện nó có đến trước mặt tôi, khai thật giới tính và người yêu của nó. Tôi sẽ ủng hộ nó, cho nó kết hôn, làm điều nó thích" Bà Tả nói đủ để dì Khanh nghe thấy.

Dì Khanh lặng người rồi lắc đầu: "Bà chủ, đừng nói bậy bạ nữa. Hãy nghỉ ngơi đi"

"Tôi tuyệt đối không muốn nó giống tôi, sống mà không có hạnh phúc của nửa trái tim"

Dì Khanh cứ như né tránh, hoàn toàn không đáp trả.

Cứ thế càng làm bà Tả buồn lòng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro