Chương 84: "Vẫn như trước???"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với một nữ nhân điều hạnh phúc và đau khổ nhất là cái gì?

Hạnh phúc là được người mình thương yêu bên cạnh.

Còn điều đau khổ nhất là bị người ấy lạnh nhạt, là biết có một người khác đang bên cạnh người ấy.

Khẽ nắm chặt lấy sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, Thẩm Mộng Dao cảm thấy chua xót vì nghĩ đến bản thân dẫu có thế nào cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, không thể dùng quyền thế-thứ duy nhất nàng lấy làm tự hào để kéo lấy người yêu trở về.

Tình là cái gì?

Tại sao lại khiến nàng ra nông nỗi này?

Ngẫm lại mà cảm thấy ngớ ngẩn bởi chính bản thân, nàng yêu thương cô ấy, lạnh nhạt cô ấy rồi hắt hủi cô ấy sau đó lại mặt dày tìm cô ấy, tiếp đến lại đá cô ấy một lần nữa, bây giờ lại giở thói ghen tuông từ một phía.

Đến bao giờ nàng mới có thể thông minh hơn để giữ cô ấy riêng cho mình. Có thể nữa hay không?

Nhớ đến cái tát và thái độ lạnh lùng của Viên Nhất Kỳ, nước mắt Thẩm Mộng Dao quả thật cứ mất kiểm soát ứa ra ngoài, lặng lẽ một mình nàng thôi, nỗi đau đó chỉ có mình nàng phải chịu, biết đâu rằng cô ấy đang lo lắng, chăm sóc từng li từng tí cho Tả Tịnh Viện?

Ngả đầu xuống cái ghế, Thẩm Mộng Dao buông lỏng mình một chút, cảm giác sao càng lúc càng lạnh, đầu nàng rất nặng, nàng muốn nghỉ ngơi.

"Dao Tỷ, có người muốn gặp chị"

Nàng gằn giọng thật băng lãnh với cái giọng vọng vào ngoài cửa: "Ai?"

"A Tình nó về rồi"

"Cho vào đi"

Cạch....

A Tình bước vào gian phòng bao ngày không tiếp cận, cậu mỉm cười với người chị yêu quý và cất giọng thật to rõ: "Chào Dao Tỷ! Em về rồi!!"

"Tốt, sao rồi?" Thẩm Mộng Dao gắng ngồi thẳng dậy nhưng sao lại bất ngờ thất bại giữa chừng. Nàng không nhấc nổi cơ thể dậy nữa.

"À...ổn rồi chị. Mà chị không khỏe ạ?"

"Không biết nữa, tôi thấy thật mệt mỏi"

"Em xem" A Tình lo lắng, sau một khoảng thời gian dài đi giải quyết chuyện xa mà giờ gặp lại thấy Thẩm Mộng Dao gầy và tiều tụy hẳn đi, khác xa với vẻ của nàng ta trước khi cậu đi.

A Tình nhẹ nhàng tiến đến gần người chị kính trọng của mình, cậu đưa tay đặt lên trán nàng rồi giật mình rút ra: "Dao Tỷ!!!"

"Làm sao rồi?"

"Chị lạnh quá??!" A Tình trợn mắt, căn phòng bật điều hòa ấm như vậy mà Thẩm Mộng Dao lạnh như băng quả thật không ổn. Cậu đứng dậy ngay: "Chị thấy trong người làm sao rồi?"

"Không ổn rồi, tự dưng cảm thấy thật rợn người. Chắc hôm nay tôi phải lên bệnh viện một chuyến rồi"

Thẩm Mộng Dao thở một hơi nặng, nàng run nhẹ vai, đôi môi bắt đầu tái lại.

"Được được, em đưa chị đi. Em đưa chị đi"

_____

"Bác sĩ, chị ấy..!!"

"Cậu đừng lo, cô này bị hạ thân nhiệt. Chắc là do sử dụng nhiều rượu, thuốc ngủ hoặc lang thang giữa trời vào cái thời tiết này. Cứ để cô ấy nghỉ ngơi ở đây, giữ ấm cơ thể là yên ổn"

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn bác sĩ" A Tình cúi đầu trước vị bác sĩ già rời đi rồi cậu nhìn sang bọn tay chân phía sau: "Ở lại đây 2 đứa với tao thôi còn lại về đi"

"Rõ!"

Bọn chúng rời đi, A Tình hơi khựng người khi thấy cặp đôi quen thuộc từ đằng xa. Cậu đưa tay lên vẫy vẫy tạo sự chú ý cho họ ngay.

"A Tình!!" Tả Tịnh Viện và Viên Nhất Kỳ từ đằng đó thấy A Tình thì lập tức phi ngay đến.

"Hai người làm gì ở đây?!" A Tình cười rạng rỡ.

"Đi khám định kì cho Kỳ Kỳ này. Bệnh đã khá hơn hẳn rồi nha, xem như nhờ ơn tôi mà cô ấy thoát chết. Mà cậu về bao giờ vậy?!"

Tả Tịnh Viện thì cười nói vui vẻ nhưng cũng không khiến A Tình ngừng ngạc nhiên vì các vết trầy xước và băng dán nhỏ nhỏ trên người nàng ấy: "Cô làm sao thế?"

"Tôi hả? Quên đi, chuyện qua rồi" Tả Tịnh Viện xua tay.

"Tên này! Sao cậu lại ở đây vậy?!" Viên Nhất Kỳ ra vẻ khó chịu, căm phẫn tên bạn mình nhưng thật tâm cũng có chút vui mừng khi trông thấy cậu ấy vẫn lành lặn.

"À, Dao Tỷ bất ngờ bị hạ thân nhiệt nên..."

"Làm sao?!!" Viên Nhất Kỳ cứ như khi nghe tên của Thẩm Mộng Dao là có phản xạ. Cô trợn mắt nhìn cậu ngay: "Chị ấy làm sao? Đang ở đâu vậy?"

"P...phòng đó" A Tình chẳng biết làm sao tay lại chỉ về hướng căn phòng của Thẩm Mộng Dao đang nghỉ ngơi cho Viên Nhất Kỳ thấy. Cậu quên mất chuyện phải tách họ ra.

Viên Nhất Kỳ thì vụt một cái chưa kịp cản đã lao đi.

A Tình thở dài nhìn Tả Tịnh Viện: "Nó vẫn vậy?"

"Không, có nhiều thay đổi..." Tả Tịnh Viện lắc đầu nhìn theo bóng lưng Viên Nhất Kỳ.

A Tình cũng đưa mắt nhìn theo: "Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra khi mình đi vắng"

"Được"

_____

Viên Nhất Kỳ mở cửa căn phòng bệnh đã thấy nữ nhân mình yêu thầm trong lòng nằm không động tĩnh trên giường bệnh, mặt nàng ấy tái nhợt,và hoàn toàn ra vẻ mệt mỏi với đôi mắt khép hẳn đi.

Cô như một quả tên lửa lao vào, nắm lấy tay nàng, sưởi ấm nàng ta. Không phải là một kẻ ăn học nhưng cô cũng biết việc hạ thân nhiệt là nguy hiểm ra sao....làm sao không lo được.

Nghĩ mà thấy xót xa thâm sâu trong trái tim, cô siết chặt tay nàng rồi lèm bèm trong miệng: "Tại sao lại như vậy chứ? Ai bảo tôi không biết chăm sóc bản thân nay lại còn ngu ngốc hơn tôi nữa....!"

"Chị bị cái quái gì vậy hả....? Tại sao không tự chăm sóc cho mình thật tốt...??!"

Bàn tay lạnh lẽo đang buông lỏng bất ngờ xiết lấy bàn tay ấm áp của Viên Nhất Kỳ khiến cô hơi giật mình....

Ngước mắt nhìn đã thấy Thẩm Mộng Dao mở nhẹ đôi mắt mơ mộng nhìn cô, nở một nụ cười nhẹ nhàng, buồn rượi.

"Chị..."

Thẩm Mộng Dao nhẹ giọng hơn bao giờ hết, nàng nghiêng đầu: "Em vẫn lo lắng cho tôi như lúc trước đúng không?"

Viên Nhất Kỳ cảm giác như tê liệt bởi câu hỏi của Thẩm Mộng Dao. Giờ mới sực tỉnh lại, cô chau mày: 'Tôi làm gì thế này? Sao lại chạy vào đây?!! Nắm tay chị??? Rồi quở trách chị??! Tôi bị cái gì thế này...???'

Câu hỏi quá lớn khiến Viên Nhất Kỳ khó trả lời với bản thân.

Thẩm Mộng Dao nhìn thấy cô đơ người ra, mà nàng cười càng lúc càng dịu.

"Vẫn như trước"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro