Chương 88: Mỹ nam...?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên Nhất Kỳ mỉm cười hài lòng, cô vuốt mái tóc ngắn của mình trước gương rồi nhìn sang A Tình, mở lời với giọng trêu chọc: "Có thấy tôi còn đẹp hơn cả cậu không?"

"Cậu chắc không? Nhìn cậu như một đứa ngớ ngẩn vậy"

"Cậu chỉ ganh tỵ thôi"

Viên Nhất Kỳ nghiêng mặt ngó mình thêm một chút nữa, cô khá hài lòng với bề ngoài của bản thân mình ngay lúc này.

Bây giờ thì trông cô điển trai khác gì bọn nam nhân. Ai lại bảo nữ nhân không thể sánh bằng nam nhân? Cô phá bỏ cái ý nghĩ đó rồi.

"Tớ đã xin việc cho cậu. Đây là địa chỉ. Thời gian là từ 2 giờ chiều bắt đầu cho đến 11 giờ khuya. Đây là đồng phục, cậu làm sao thì làm, bị lộ ra là nữ nhân thì cậu bị đuổi cho đẹp mặt ra"

"Ok, fine!" Viên Nhất Kỳ nhận lấy cái sơ mi trắng và cái quần tây có dây đai màu đen. Cô rạng rỡ hất mặt tự tin: "Đừng xem thường Viên Nhất Kỳ nhà tôi đây. Tôi sẽ cho mọi người thấy tôi 'soái ca' như thế nào a~"

________

Thời gian thì thấm thoát trôi qua. Mùa đông từ từ di dời đi, những ngày cuối đông cũng bớt hẳn cái lạnh. Thi Vũ và Vương Dịch tung tăng dạo chơi khắp nơi vào một đêm nhộn nhịp.

"Vương Dịch, em có thử nghĩ xem Viên Nhất Kỳ làm việc ở cái nơi này" Thi Vũ dừng xe tại một cái quán bar nhỏ, nàng đưa mắt nhìn Vương Dịch ở ghế kế bên.

"Làm sao chị biết?" Vương Dịch chau mày.

"Chuyện là hai ngày trước nghe bạn bè giới thiệu ở đây có phục vụ điển trai hút khách như mèo thần tài nên chị cũng đi dò thám thử. Em không thể tin được đâu? Chị tận mắt trông thấy kẻ điển trai hút khách là Viên Nhất Kỳ"

"Chị đùa sao? Chị ta là nữ nhân"

"Chị nghĩ Viên Nhất Kỳ cắt tóc, giả nam nhân để có thể làm việc tại đây" Thi Vũ chớp chớp mắt: "Cô ấy thật sự rất ra vẻ mỹ nam"

"Cũng ổn. Đây là một cơ hội tốt" Vương Dịch mỉm cười ranh mãnh, cô nhướn mày với Thi Vũ: "Bây giờ vẫn còn sớm mà đúng chứ?"

"Còn sớm, 7 giờ"

"Đợi em một chút"

Vương Dịch lấy cái điện thoại ra rồi cô ấn số gọi cho ai đó. Thi Vũ vẫn thấy khó hiểu nhưng cũng tuyệt đối im lặng không nói gì, giương mắt long lanh nhìn Vương Dịch.

"Thẩm Mộng Dao"

Thi Vũ giật mình vì nghe Vương Dịch gọi cái tên người đang nghe đầu dây bên nọ. Nàng ngẩn ngơ nhìn Vương Dịch như một con mèo ngây thơ không hiểu chuyện.

"Vương Dịch! Em gọi chị có phải là có chuyện gì không ạ?"

"Thẩm Mộng Dao, dạo này địa bàn chị ổn chứ?"

"Mọi thứ đều ổn, em cần gì?"

"À, không có gì. Em nghe tụi nó bảo tình trạng sức khỏe của chị không ổn ha?"

"Cảm ơn em đã quan tâm nhưng mà chị ổn rồi, cách đây vài tuần chị có vào viện vì bị hạ thân nhiệt"

"Ôi thôi, lý do là vì ai đây? Có phải là do con người mang họ Viên?"

Vương Dịch hỏi chuyện, miệng thì nhếch hẳn sang một góc. Thi Vũ nghe đầu dây bên kia im hẳn mà cảm thấy nực cười, nàng còn nhớ trước đây ai đó đã kiêu ngạo nói Nhất Kỳ là đồ bỏ, giờ lại vì người ta mà nhập viện nực cười.

"Thấy chị im lặng như vậy em đủ hiểu rồi. Ok, em là người thẳng thắn, muốn vào thẳng vấn đề, chị biết mà phải không?"

"Chị nghe đây"

"Chuyện của Thi Vũ gây ra em sẽ thay chị ấy chuộc lỗi. Hiện giờ em biết Viên Nhất Kỳ đang ở đâu, chị có cần thông tin không?"

"Tr..trời tối như vậy....Nhất Kỳ đi đâu? Cô ấy ở nhà của Tả Tịnh Viện mà?"

"Không Mộng Dao, chị ấy ở nhà riêng và làm việc tại một cái quán bar cuối con phố số 9. Nếu hứng chị có thể đến, gặp chị ta"

"C...Chị có thể làm gì?"

Vương Dịch liếc mắt sang Thi Vũ, cô nói vào điện thoại: "Thi Vũ nói rằng chị ta bây giờ khác lắm, ở đây, chắc bị người ta dụ dỗ đi mất. Chị ta được nhiều nữ nhân hâm mộ a~"

Biết ngay là Thẩm Mộng Dao mang trong mình máu ghen lớn, Vương Dịch đánh vào ngay. Thi Vũ vỗ tay âm thầm khen ngợi Vương Dịch khéo dụ dỗ Thẩm Mộng Dao.

"Chị không biết nữa. Chị..."

"Chị có thể dụ dỗ chị ta. Chẳng phải khu phố số 9 nằm trong địa bàn chị sao, chị có thể lấy chủ quán ra hăm dọa Viên Nhất Kỳ mà. Haha...hình như chị ta đang rất cần việc làm. Cần đến mức cắt tóc, giả làm nam nhân"

"Cái gì??! Cái gì mà cắt tóc??? Nam nhân??!"

Thẩm Mộng Dao bên kia nghe đến đó dường như đang cuống lên vì sốc, Vương Dịch thì cười khúc khích vì thái độ của nàng kia còn Thi Vũ lại bĩu môi vì những lời dụ dỗ của Vương Dịch quả thật khác xa vẻ ngây thơ mà cô ấy có.

"C...Chị phải sang đó ngay"

"Được, tuỳ chị. Em đi trước" Vương Dịch cúp máy rồi nhìn sang Thi Vũ: "Xong rồi, kết quả ra sao còn đợi. Xem như lần cuối rồi đấy, em không giúp chị giải quyết cái gì nữa đâu"

"Chị yêu em"

"Ừ, đi dạo một chút nào"

"Yes, baby~"

__________

Tiếp đến đó khoảng 10 phút, Thẩm Mộng Dao hùng hổ lao vào cái quán bar ở cuối khu phố số 9, nàng đảo mắt một lượt quán bar rồi tìm ngay chủ quán.

Chủ quán là một người đàn ông mập béo, nhìn khó ưa. Thấy nàng có lũ đàn em lớn con đi bên đã vội nịnh bợ: "Dao Tỷ, bấy lâu ghé chơi để tôi chuẩn bị phòng vip cho cô, chà chà, trông cô thật là đẹp nha~ Sang trọng quá đi!"

Nhìn cái bộ đồ nàng đang mặc bụi bặm giang hồ như vậy mà còn bảo là sang trọng. Nàng muốn giáng cho hắn một cái tát để chừa thói nịnh bợ.

Nhưng nhắc đến phòng vip, Thẩm Mộng Dao chợt nảy ra một ý nghĩ mới, nàng nói với tên chủ quán: "Một gian phòng vip. Cho người mang tên Viên Nhất Kỳ đem rượu lên"

"Viên Nhất Kỳ? Ở quán này làm gì có nhân viên tên đó?" Ông chủ quán nghiêng đầu.

"Cái gì? Sao lại không?" Thẩm Mộng Dao hơi chau mày vì khó chịu, Vương Dịch không lối nào lại lừa nàng được: "Gần đây quán không có một người nhân viên mới hay sao?"

"À, ý cô là Tom hả? Cậu ta đẹp trai lắm đấy, không to con nhưng rất mỹ nam. Nhờ cậu ta mà quán tôi đông khách hẳn" Ông chủ quán gian xảo, nói khẽ với Mộng Dao: "Chẳng lẽ cô cũng vì cậu ta mà đến đây?"

"Nhiều chuyện!!!" Thẩm Mộng Dao quát một cái khiến ông chủ quán giật mình, im hẳn. Nàng khó chịu: "Cho vào thử đi"

"V...vâng ạ, cô đến phòng 7 nha...ừ mà, Tom chỉ là phục vụ rượu, không phải là..." "Lắm chuyện!!!" Thẩm Mộng Dao quát một cái nữa khiến hắn im bặt rồi nàng hất mặt đi vào khu phòng vip để chờ đợi.

Thẩm Mộng Dao một mình ngồi trong gian trong phòng lớn, nàng kéo một điếu thuốc rồi hút thản nhiên để bọn đàn em canh bên ngoài. Nàng hồi hộp từng giây phút chờ người ta xuất hiện, nếu là Viên Nhất Kỳ thật nàng sẽ bay đến ôm hôn cho thỏa mãn mới thôi.

Gian phòng có hai người, nàng lại có quyền thế hơn, Viên Nhất Kỳ đường nào thoát nổi nàng.

Cánh cửa mở ra.

Thẩm Mộng Dao hơi lặng người nhìn kẻ bước vào, một mái tóc ngắn, đen huyền và gương mặt điển trai, ánh mắt mê người, đôi môi đỏ mọng mời gọi, dáng người cao gầy, áo sơ mi trắng, quần tây đen có dây đai đeo lên vai.

Là một nam nhân nhìn thật điển trai.

Không. Không phải nam nhân.

Thẩm Mộng Dao thấy mình vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, môi cô mấp máy khó nói nên lời, tuy nhiên cô vẫn gặng buông ra ba chữ: "Viên Nhất Kỳ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro