Chương 89: Câu dẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên Nhất Kỳ chau mày, kinh ngạc bởi nữ nhân duy nhất có trong phòng mà mình đang đối diện. Cô hít một hơi rồi cũng điềm tĩnh đi lại đặt chai rượu lên bàn rồi nhướn mày: "Chị làm cái gì ở đây?"

"Câu này tôi phải hỏi em! Cả cái cách ăn mặc này nữa" Thẩm Mộng Dao khoanh tay, nàng quăng điếu thuốc đang cháy xuống dưới chân rồi dẫm nát.

"Mệt thật, đi làm việc. Chị bé miệng thôi, người ta biết tôi là nữ nhân thì tôi bị đuổi đấy"

"Em...Em bí đường tới nỗi phải giả trai đi làm phục vụ như thế này à? Em đi với tôi mấy năm trời chẳng lẽ không biết mấy cô gái nhảy đáng sợ ra sao ư?!"

"Mặc kệ. Tôi chỉ có nhiệm vụ là bưng rượu tới lui, đâu phải là tiếp khách đâu mà chị lo"

Thẩm Mộng Dao đưa tay kéo mạnh Viên Nhất Kỳ về phía mình, nàng ôm cô ấy rồi đồng thời đẩy ngã cô ấy lên chiếc ghế dài với tư thế kẻ trên người dưới.

Viên Nhất Kỳ trợn to mắt, cô nhìn người đang đối diện hẳn mặt với mình: "Chị làm cái gì nữa đây?"

"Phục vụ bar còn không phải quá dễ để người khác đè xuống hay sao?" Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ với đôi mắt trách móc: "Tôi làm được, người khác cũng làm được đúng không?"

"Đứng dậy, tôi phải ra ngoài làm việc. Không có rảnh để chơi đùa với chị"

"Em sai rồi, nếu em rời khỏi tôi chắc chắn tôi sẽ nói với tên chủ quán em phục vụ không chu đáo"

Thẩm Mộng Dao quả thật đang lấy công việc ra để đe doạ cô, Viên Nhất Kỳ có chút bất lực, cô đang rất cần việc, Thẩm Mộng Dao có thể đùng một cái là siết chết công việc hiện tại của cô. Sao cô lại quên đi quán bar này thuộc địa bàn của nàng ta kia chứ?

Thẩm Mộng Dao còn hơi bực, nàng thấy bộ dạng của Viên Nhất Kỳ như vậy hẳn biết bao nhiêu nữ nhân bên ngoài đang trông xuất hiện để ngắm nghía, mơ ước đụng chạm. Nghĩ như vậy thôi, làm sao nàng rời khỏi Viên Nhất Kỳ được. Cô ấy là của riêng nàng.

Bàn tay của Thẩm Mộng Dao tự dưng lại mất tự chủ, đưa lên sờ lấy vòng eo của Viên Nhất Kỳ thật quyến rũ.

"N...này! Này! Chị làm cái gì đó??!"

"Kỳ Kỳ~"

Giọng Thẩm Mộng Dao gọi cô sao nghe thật ngọt ngào và dịu dàng, ánh gợi tình tận sâu đôi mắt nàng ấy khiến Viên Nhất Kỳ một phen điêu đứng.

Thẩm Mộng Dao cúi người, hít lấy mùi hương trên cổ Viên Nhất Kỳ, nàng mê đắm bởi cô ấy, mùi hương dễ chịu trên người Nhất Kỳ cứ như thuốc phiện đối với nàng.

Là mùi của 'thức ăn'. VIên Nhất Kỳ là con mồi tuyệt vời, nàng phải nếm chứ.

Thẩm Mộng Dao thè lưỡi liếm nhẹ lên vùng cổ trắng ngần của Viên Nhất Kỳ một đường khiến cô ấy rợn người, nhắm mắt đẩy Thẩm Mộng Dao ra rồi vùng dậy, chạy ra khỏi phòng nhanh trong tích tắc.

Thẩm Mộng Dao nhìn theo mà phát bực, nàng liền đứng dậy ra khỏi phòng nhìn bọn đàn em trước cửa: "Đưa thuốc đây. Gọi thêm rượu và 'Tom' vào nói chuyện với tôi một lúc"

Nói xong Thẩm Mộng Dao vào lại phòng, lấy trong người ra một lọ thuỷ tinh nhỏ xíu, trong đó chứa hẳn một loại chất lỏng trong suốt. Nàng rót rượu ra ly rồi cho thứ chất lỏng đó vào hết.

Thẩm Mộng Dao lắc lắc ly rượu một vài lần rồi kề môi nhấp một ngụm. Nàng liếm môi mỉm cười hài lòng: "Không có vị gì cả"

Viên Nhất Kỳ bị ông chủ quán bất ngờ mắng một trận: "Cậu đó! Cậu không biết người ngồi trong phòng là ai hay sao mà dám vô lễ bỏ ra như vậy? Hãy tiếp cho đàng hoàng, nếu không tôi cho nghỉ việc"

"Nhưng tôi chỉ là người phục vụ, đâu phải tiếp khách" Viên Nhất Kỳ uất ức cãi lại.

"Thôi thôi không nói nhiều, một là trở lại, hai là rời đi"

Viên Nhất Kỳ bất lực thở dài một tiếng rồi quay lưng đi theo tên đàn em của Thẩm Mộng Dao. Cô quay lại căn phòng mà cảm thấy tim đập rộn rã. Thẩm Mộng Dao sẽ tóm được cô một lần nữa.

"Vào trong đi" Tên đàn em của Thẩm Mộng Dao nói khi vừa đi đến trước cửa. Viên Nhất Kỳ thở dài một cái rồi mở cửa đi vào. Tên nọ liền mở ra lại, bấm chốt khoá rồi đóng hẳn lại cái cạch.

Viên Nhất Kỳ nhìn Thẩm Mộng Dao đầy khó chịu: "Khóa cửa luôn à? Chị thật tình là muốn cái gì?"

Thẩm Mộng Dao nở nụ cười lạnh, nàng nâng ly rượu lên nhìn Viên Nhất Kỳ: "Trò chuyện. Tôi hứa sẽ không chủ động làm bất cứ cái gì"

Nghe một câu có vẻ nguy hiểm, Viên Nhất Kỳ vẫn không thể làm gì được. Nếu nàng ấy nói đã không chủ động, cô yên tâm được một chút.

Ngồi cạnh nàng ấy, thản nhiên nâng ly rượu lên uống mà không hề nghi ngờ gì. Thẩm Mộng Dao nhìn cô ấy uống cạn ly rượu mà thấy nóng ran cả người. Nàng thật là mong chờ một điều 'kì diệu' cô ấy sắp mang lại.

Thời gian thì cứ tích tắc trôi, Thẩm Mộng Dao ngồi nói chuyện mà cảm thấy mình đang nóng và ngứa dần lên. Nàng mỉm cười thầm trong lòng đã thật thích thú: 'Chỉ uống có một ngụm mà lại như thế này. Em uống cạn ly biết chống lại em làm sao đây?'

Viên Nhất Kỳ uống rượu kém nên mắt có hơi lảo đảo nhưng không phải riêng như thế, cô cảm thấy bức rức khó chịu cái gì đó khó tả được. Cả nóng nữa.....

"Em làm sao vậy Kỳ Kỳ? Say rồi à?" Thẩm Mộng Dao thừa biết vẫn giả vờ ngây thơ hỏi han, nàng dùng ánh mắt gợi tình đá hẳn đến cô ấy.

"Tôi....không sao! Không sao! Chỉ là hơi khó chịu...hực..!" Viên Nhất Kỳ xua xua tay, cô hít thở lấy bình tĩnh ngó sang Thẩm Mộng Dao.

Mắt hơi mở to ra một chút, thứ cô thấy là cái gì? Một thiên thần thật gợi cảm. Thẩm Mộng Dao có dáng người thật hấp dẫn, cô hơi khâm phục nàng ấy nhưng đâu phải đây là lần đầu cô nhìn body nàng ta? Sao lại hứng thú như vậy ?

Thẩm Mộng Dao cắn môi, nàng hơi hài lòng bởi người nào đó đang nhìn nàng với đôi mắt thèm khát. Cảm giác thấy thật sự rất rạo rực.

Viên Nhất Kỳ hơi ngồi gần lại với nàng thay vì cái khoảng cách ban nãy, cô ấy dùng ngón tay chọt một cái vào hông nàng khiến nàng giật mình.

"Chị ăn mặc thật kì lạ, chẳng phải mùa đông không nên mặc đồ thiếu vải như vậy sao?"

Thẩm Mộng Dao nhướn mày, hất nhẹ gương mặt kiêu ngạo sang nhìn Nhất Kỳ: "Thiếu vải? Em đang soi mói người ta đấy à?"

"Chị thơm quá" Nhất Kỳ tựa cằm lên vai nàng, hít mùi thơm từ người nàng. Mùi này quả thật là câu dẫn người khác, cô muốn cắn một cái cho thỏa lòng.

Thẩm Mộng Dao cười thầm, Viên Nhất Kỳ ngấm thuốc rồi. Cô ấy đang tán tỉnh nàng đấy, dáng vẻ của cô ấy bây giờ trông thật mắc cười, đã say lại còn ngô ngố, dễ thương biết bao nhiêu.

Thẩm Mộng Dao hơi rướn người bất ngờ vì bàn tay Viên Nhất Kỳ từ bao giờ đã bắt đầu sờ soạng cặp mông săn chắc của nàng: "Kỳ Kỳ ah, không...."

Ra vẻ thật ngây thơ, Viên Nhất Kỳ thích nàng như vậy, nàng diễn là phải tới đích. Viên Nhất Kỳ thấy thái độ đó đương nhiên là cực thích, cô đè hẳn nàng xuống ghế rồi ấn môi vào môi nàng.

Tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thẩm Mộng Dao cẩn thận đá lưỡi cho hoàn hảo với Viên Nhất Kỳ. Khá lâu rồi nàng đã không cùng cô nấu một đợt cháo nồng nhiệt như thế này.

Viên Nhất Kỳ bị ma nữ hút hồn, cô không thể cưỡng lại sự câu dẫn của Thẩm Mộng Dao. Trông nàng ấy quả thật rất hấp dẫn, cô là nữ nhân lại còn không thể đủ ý chí chống lại. Nàng ấy là yêu tinh mất rồi.

Lưỡi Thẩm Mộng Dao mềm mại làm sao, khoang miệng lại ấm nóng. Viên Nhất Kỳ muốn nụ hôn cứ diễn ra mãi không có hồi kết nhưng nàng ấy cần có oxi để thở mà.

Bàn tay Thẩm Mộng Dao đưa lên vai Viên Nhất Kỳ, cấu chặt lấy vải áo sơ mi của cô ấy. Nàng cuồng nhiệt mút lấy môi cô ấy, muốn cho cô ấy biết nàng thèm khát cô ấy như thế nào, mùi rượu và mùi hương câu dẫn từ cô ấy đủ để nàng mê mẩn rồi.

Viên Nhất Kỳ cắn môi nàng rồi dần chuyển nụ hôn xuống cổ nàng, cô ấy mút mát hôn hít cái cổ trắng của nàng thật nồng nhiệt khiến nàng bị thiêu đốt.

Đưa tay lên lưng Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao kéo cô ấy xuống dính chặt với người mình. Nàng đã xác định, cả hai đều đã ngấm thuốc, đêm nay tuyệt đối rất dài.

Nàng phải đem cô ấy về nhà, cùng nhau vui trọn một đêm.

Ở cái nơi này chắc nàng không biết đường về sau khi xong trận mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro