Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Vương Hạc Đệ vừa hỏi, Bạch Lộc đã sợ đến ngây người.

Mẹ?

Dì...dì đó là mẹ của Vương Hạc Đệ, má ơi!!!

Bác sĩ Vương, nhà anh có đậu hũ không, cho em xin một miếng với.

"Sao mẹ không tới được hả, con thật đúng là."

Mẹ Vương để cái túi trong tay xuống sofa rồi ngồi xuống.

"Con..."

"Nào, con đừng đứng đó, lại đây ngồi đi." Mẹ Vương nhìn sang Bạch Lộc rồi nói với cô.

Bạch Lộc lặng lẽ nuốt nước miếng, má ôi, má ôi, hồi hộp quá!

Cô đi từng bước từng bước tới chỗ mẹ Vương.

Nghĩ đến cô đây là người đã ra ngoài xã hội, trước ống kính, nơi công cộng đều có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng khi đối diện với mẹ của bác sĩ Vương, cô thế mà lại cảm thấy tim muốn nhảy ra ngoài.

"Ngồi đi" Mẹ Vương vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Bạch Lộc ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cô cố gắng mỉm cười thật tươi nhìn mẹ Vương.

Mẹ Vương cũng không nói gì, cứ mỉm cười nhìn cô, tỉ mỉ quan sát cô, nhìn đến nỗi Bạch Lộc cảm thấy vô cùng hoang mang, bộ mặt cô có dính gì hả?

"Bạch Lộc?"

Lúc Bạch Lộc vẫn còn đang ngẩn người, mẹ Vương bỗng nhiên lại gọi tên cô, khiến cô nhất thời khẩn trương.

"Có mặt!"

Cô bật thốt lên.

Xung quanh nhất thời yên tĩnh.

Sau khi la lên, Bạch Lộc ngơ ngác, đáp lời kiểu khỉ gì vậy!!

Cô vuốt vuốt tóc, xấu hổ quá, xấu hổ quá!!

"Hì hì"

Thấy dáng vẻ như thế của Bạch Lộc, mẹ Vương không kìm được bật cười.

Cô gái này sao chả giống như trên TV gì hết vậy, sao lại đáng yêu thế cơ chứ!!!

Vương Hạc Đệ ở bên cạnh cũng không nhịn được mà cong khóe môi.

"Đừng căng thẳng, bác có phải là cọp ăn thịt người đâu."

"Không...không có ạ"

Thật ra mẹ Vương là fan trung thành của Bạch Lộc, từng bộ phim của cô mẹ Vương dù có thức khuya cũng phải ráng lết xem cho hết.

Mẹ Vương vuốt ve tay Bạch Lộc.

“Thật xinh đẹp, đẹp hơn trên TV” Bà khen ngợi.

Bạch Lộc vừa mừng vừa sợ.

Vương Hạc Đệ rửa chén xong, ra khỏi phòng bếp.

“Hai người nói chuyện đi, con đi thay đồ”

“Đi đi đi đi” Mẹ Vương phất phất tay, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.

Bạch Lộc ngước mắt nhìn anh, trông thật đáng thương.

Vương Hạc Đệ nhìn cô, rồi bước vào phòng ngủ.

Anh vào phòng, thay đồ xong chợt nghe âm thanh nói chuyện rất lớn, từng trận tiếng cười giòn tan.

Anh nhíu mày bước ra ngoài.

Vừa ra liền thấy một cảnh tượng thế này.

Hai người vừa nãy còn đang ngại ngùng ngồi trên sofa, bây giờ đã ngồi ạch xuống thảm không chút hình tượng, đang vây quanh bàn trà, trên bàn đặt một cuốn album to đùng, hai người cứ thế mà bàn tán rôm rả.

“Mẹ Vương, đây là bác sĩ Vương ạ?”

“Đúng đó”

“Sao lúc nhỏ lại đen thế, ha ha ha ha.”

“Bác nói con nghe, lúc nhỏ nó thích uống nước tương lắm, chắc là do uống nhiều quá đấy.”

“Ha ha ha ha ha...Thì ra lúc nhỏ bác sĩ Vương còn có ham mê này nha!” Bạch Lộc cười đau cả bụng, không nhịn được mà dựa vào sofa lấy hơi.

“Sau đó bác và ba nó cảm thấy không thể để như vậy được, cho nên cấm không cho uống nữa, lúc đó nó còn ầm ĩ một trận... ha ha ha...”

“Không... không được rồi, bụng con đau quá, đã vậy còn ầm ĩ với bác...ha ha ha”

Vương Hạc Đệ nhìn hai người cười mất cả hình tượng, cười đến chỏng vó, khóe miệng run rẩy, đầu đầy vạch đen.

"A! Mẹ Vương, đây là ai vậy?" Bạch Lộc chỉ vào cậu nhóc ở trong bức ảnh hỏi.

"Đây là đứa con lớn của bác, Vương Lạc Dương."

"Hóa ra bác sĩ Vương còn có anh trai"

"Mẹ, sao lại mang album của con ra đây?" Vương Hạc Đệ hỏi.

"Mang ra hồi nào, con để ở dưới TV nhá" Mẹ Vương không đồng ý, liếc anh một phát.

"A... Mẹ Vương, bác sĩ Vương mặc quần yếm nè, đáng yêu quá đi!" Bạch Lộc giống như phát hiện ra đại lục mới, vô cùng ngạc nhiên.

"Phía sau còn có hình nó không mặc đồ nữa kìa"

"Quào ~ để con xem thử?"

"Ha ha ha ha...coi đi"

Vương Hạc Đệ đỡ trán.

Hai người này

Thật xấu tính

Bình thường mẹ anh đã đủ dở hơi rồi, nay thêm một người nhập hội, chỉ e là long trời lở đất.

"Con sắp đi làm rồi."

"Tiểu Lộc à, lát hồi chúng ta đi suối nước nóng nha?"

"Suối nước nóng, được ạ, con biết có một chỗ rất tốt, vô cùng thoải mái, điều kiện cũng tuyệt lắm!"

"Con nói con đi "

"Được được, ngâm xong rồi chúng ta đi ăn, ăn gì thì ngon nhỉ?"

"Ở gần chỗ đó có một nhà hàng Nhật mới mở, bác muốn đi không ạ?"

"Đi đi đi đi, bác thích ăn món Nhật nhất!"

Vương Hạc Đệ: "..."

Được thôi, anh bị coi nhẹ rồi, bị coi nhẹ một cách lồ lộ luôn.

Thật là đau lòng quá đi.

*

Vương Hạc Đệ cầm di động, nhìn status của mẹ mới vừa đăng.

Mẹ già: Có người đẹp bên cạnh, tâm trạng thật tốt!

Trong ảnh, mẹ và Bạch Lộc mặc áo tắm ngâm mình trong dòng nước đang selfie.

Ở dưới, bình luận liên tiếp ùa đến.

Ba già: vợ đẹp nhất

Vương Lạc Dương: Đây không phải là Bạch Lộc ư? Sao lại

Vương Ngọc Luân: Thì ra thằng nhóc Vương Hạc Đệ lại nhanh tay đến thế!

Vương Tự: nữ thần của con, nữ thần của con!

Mục Lạc: Hình như con biết được gì thì phải.

Vương Hạc Đệ ngẩng đầu nhìn lướt qua chỗ Mục Lạc.

Vừa ngẩng lên thì thấy Mục Lạc đang nhìn mình cười bí hiểm.

"Dẹp cái ý nghĩ YY của cậu đi, không phải như cậu nghĩ đâu."

"Ồ! Đã gặp phụ huynh rồi cơ đấy, lại còn không như mình nghĩ!"

"Cậu có tin không?"

"Ơ ~ tớ tin! Tớ tin mà!"

Vương Hạc Đệ lườm anh, "Nói chuyện đàng hoàng."

"Được được, mình có ngu mới tin cậu."

Vương Hạc Đệ: "..."

"Kệ xác cậu, mình đi kiểm tra phòng bệnh"

Nói rồi Vương Hạc Đệ cầm báo cáo bước ra ngoài.

Mục Lạc nhướng nhướng mi.

Có tật giật mình chính là đây chớ đâu

"Anh Hạc Đệ, bác gái đăng trên mạng là sao ạ, còn có cái cô Bạch Lộc kia, là chuyện gì vậy?"

Mục Lạc đang định nhắn weixin tán gẫu với mẹ Vương, đang điều tra tình hình thì đột nhiên nghe thấy tiếng em gái mình.

Anh vội vàng tắt di động, đi ra ngoài xem thử.

Vừa bước ra đã thấy Mục Viện nắm chặt vạt áo blouse trắng của Vương Hạc Đệ không buông, vẻ mặt gấp gáp.

Vương Hạc Đệ đang nhíu mày, ánh mắt nhìn cái tay Mục Viện đang nắm áo mình.

Mục Lạc thở dài, đi về phía hai người họ.

"Tiểu Viện, em làm gì vậy?"

"Anh Hạc Đệ, anh nói đi, không phải như thế đúng không?" Mục Viện không thèm để ý đến Mục Viện, lại hỏi Vương Hạc Đệ.

Mục Lạc nắm lấy cánh tay Mục Viện.

"Tiểu Viện, ở đây là bệnh viện, đừng quậy, ngoan" Anh thấp giọng.

Anh nắm tay Mục Viện, Mục Viện cầm lấy tay áo Vương Hạc Đệ.

"Anh còn có việc, chuyện này nói sau." Vương Hạc Đệ gạt tay Mục Viện ra khỏi người mình, rồi trực tiếp rời khỏi.

"Anh Hạc Đệ!"

Mục Viện gạt tay Mục Lạc ra chạy theo Vương Hạc Đệ.

Mục Lạc đứng tại chỗ có chút mất mát, chí ít, trong mắt mấy cô ý tá, Mục Lạc vô cùng mất mát.

"Ba người này là sao vậy?"

"Ây da da, xem ra y tá thực tập mới tới có quan hệ với bác sĩ Mục của chúng ta rồi, xem chừng cũng có dính dáng tới bác sĩ Vương luôn ấy chứ."

"Tình tay ba?"

"Thật hay giả? Không lẽ y tá thực tập này thay lòng đổi dạ, vứt bỏ bác sĩ Mục của chúng ta chạy theo bác sĩ Vương, cậu thấy sao, tiểu Hạ?"

Hạ Căng bị gọi tên chợt phản ứng lại.

"Ơ... tôi cũng không rõ" Hạ Căng nói.

"Ây, bác sĩ Mục thật đáng thương, tôi chưa thấy anh ấy tốt với ai như cô y tá kia đâu, sao lại bị đá cơ chứ?

"Bác sĩ Mục tốt lắm, nhưng thích bác sĩ Vương là chuyện bình thường, phái nữ ở bệnh viện chúng ta có ai có thể chống lại được sức hấp dẫn của bác sĩ Vương đâu, hoa sen lạnh lùng kiêu ngạo đấy."

"Đúng vậy ~"

Hạ Căng nhìn bóng dáng Mục Lạc cúi đầu mất mát ủ dột rời đi, cảm thấy trong lòng thật ê ẩm.

"Tôi không đi mua đồ đâu, mấy cậu đi đi."

"Hả, sao vậy?"

"Tôi không muốn mua, được rồi, vậy nha, tôi đi đây." Nói rồi Hạ Căng đi theo hướng Mục Lạc vừa rời khỏi.

"Ờ, được rồi."

"Vậy hai tụi tôi đi đây"

"Ừ"

Mục Lạc mở cửa thang thoát hiểm, đang định đi xuống lầu thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay đầu lại thì thấy Hạ Căng đang đứng đó.

Anh hơi ngạc nhiên, đã mấy ngày rồi Hạ Căng không thèm để ý đến anh, sao hôm nay

Không chờ anh phản ứng lại, Hạ Căng đã đi đến cạnh anh.

Sau đó

Dang hai tay ôm anh, vỗ vỗ lưng anh

Mục Lạc sợ ngây người!

WHAT?

Chuyện gì vậy?

"Mục Lạc, tôi biết anh rất buồn, không sao cả, nếu cảm thấy buồn thì cứ nói với tôi."

Buồn?

Buồn vì cái gì?

Hạ Căng vỗ vỗ vai anh vài cái rồi buông ra.

"Chuyện vừa nãy tôi đã thấy rồi, tôi biết trong lòng anh rất buồn, dù sao cô ấy đối với anh như thế, thật sự có hơi quá đáng."

Nhìn thấy cái gì?

Đối với tôi thế nào?

Quá đáng?

Ai?

"Này Hạ Căng không phải là cô hiểu lầm cái gì chứ?"

"Tôi tận mắt thấy rồi, anh cũng đừng xấu hổ, không có gì ghê gớm cả, yên tâm đi, tôi không cười anh đâu."

Mục Lạc co quắp, cô ấy đang nói gì thế, sao anh chẳng nghe hiểu gì hết?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro