106. Hồ bằng cẩu hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Thiên Hàn mang theo Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đến gặp một vị bằng hữu cũ của mình, nói là bạn cũ, thật ra bên trong lại ẩn chứa không ít nội tình phức tạp, bởi vậy một đường này Lục Thiên Hàn tâm tình cũng không đơn giản có thể miêu tả là vui mừng hay là nghi hoặc.

Triển Chiêu cũng không phải cố tình theo bọn họ, chỉ là gần đây từ sau khi đến Hắc Phong thành, hắn cùng Bạch Ngọc Đường lúc nào cũng dính cùng một nơi, đột nhiên tách ra có chút cảm giác không thích ứng.

Cùng Bạch Ngọc Đường theo sau Lục Thiên Hàn, Triển Chiêu hỏi thăm đại khái một số tình huống, nghe Bạch Ngọc Đường kể qua hắn liền hiểu được.

"Nga... " Triển Chiêu gật đầu, vừa định hỏi điều gì đó chợt nghe phía trước vang lên một tiếng "Đùng."

Hai người theo bản năng ngẩng mặt... Một đoàn pháo trúc được bắn lên trời.

Sau đó kèm theo một loạt tiếng pháo đì đùng vang lên.

"Nhà ai đang có việc vui sao?" Triển Chiêu tò mò hỏi.

Theo Lục Thiên Hàn bước đến một ngã rẽ, chỉ thấy lão gia tử bước lên phía trước hai bước thì dừng lại.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng dừng chân theo ông, nhìn thấy phía trước là một con đường lớn, đối diện con đường một tòa nhà khí phái. Trước đại môn có treo tấm biển ghi "Cổ phủ", nhà cửa vô cùng hào khí xa hoa, có thể thấy gia cảnh thực không tồi.

Chính là tòa nhà này ngay trước đại môn đang đốt pháo, nhưng phía trước cũng không thấy giăng đèn kết hoa nên không rõ là đang lo liệu việc vui gì.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đồng thời quay sang nhìn Lục Thiên Hàn.

Lúc này Lục Thiên Hàn vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào những tia pháo đang nhảy nhót rơi rớt trên mặt đất, tựa hồ có chút xuất thần.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái... Rất hiếm khi thấy Lục Thiên Hàn lão gia tử lộ ra biểu tình này.

Mà một đường theo trộm phía sau, lúc này Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang ngồi xổm trên nóc nhà, hai vị lão gia tử cũng có chút nghi hoặc --- như thế nào lại bất động rồi? Pháo thì có gì hay đâu mà coi không biết a?

Yêu Trường Thiên đứng đằng sau hai người lại khẽ sờ cằm, bộ dáng như có điều suy nghĩ.

"Ngoại công." Bạch Ngọc Đường tiến lên, nhẹ nhàng gọi Lục Thiên Hàn một tiếng.

"Ân..." Lục Thiên Hàn tựa hồ đã hồi phục tinh thần, gật gật đầu, hướng về phía đại môn Cổ phủ đi qua.

"Cổ?"

Thiên Tôn hỏi Ân Hậu, "Hắn có bằng hữu nào họ Cổ sao?"

Ân Hậu khẽ cau mày nghĩ nghĩ, nhún vai, "Ai biết được..."

Nói xong, hai người đều nhìn Yêu Trường Thiên.

Yêu Trường Thiên có chút bất đắc dĩ, "Thời điểm Tết đến mỗi lần đốt pháo hắn không phải vẫn luôn ngẩn người thế này sao?"

Ân Hậu nghĩ nghĩ, "Giống như vậy thật..."

Thiên Tôn híp mắt nhìn hai người, "Hắn không phải vẫn luôn ngẩn người sao? Theo ta nhà Ngọc Đường bị mặt than di truyền nha."

Yêu Trường Thiên cùng Ân Hậu nhìn trời, không thèm theo Thiên Tôn tám vớ vẩn nữa, tiếp tục quan sát.

...

Trước cửa Cổ phủ, pháo hoa vẫn đang đốt tưng bừng, phủ kín mặt đất một màu pháo đỏ thẫm, sau khi pháo trúc được phóng lên bầu trời tạo thành những đóa hoa lửa rồi lần lượt rơi tàn hoa xuống đất.

Người qua lại trên đường có người bịt tai nhìn có người vội vàng né.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo phía sau, nhìn Lục Thiên Hàn một thân áo bào xám tro đi phía trước, những tia pháo hoa rơi xuống cạnh bên ông, từng đốm lửa như sao rơi xuống, khẽ chạm vào một đầu tóc xám cùng tay áo thì tan đi.

Triển Chiêu nhịn không được hỏi Bạch Ngọc Đường, "Vị bằng hữu kia... Là bạn tốt của ngoại công ngươi sao?"

Bạch Ngọc Đường càng không thể nói rõ, ngoại công hắn trước giờ tác phong vẫn không nhanh không chậm, xưa nay việc gì cũng đều bình tĩnh thong dong, thế nhưng lúc này bước chân đã có chút dồn dập, tuy rằng cử chỉ vẫn trước sau tao nhã nhưng từ bóng lưng của ông vẫn nhìn ra được một tia mong chờ.

Ngũ gia nhìn nhìn, nhíu chặt mi.

Triển Chiêu cảm nhận được toàn thân Bạch Ngọc Đường phát ra một tia sát khí, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận tâm tình Bạch Ngọc Đường lúc này. Cuộc đời Lục Thiên Hàn cho đến tận bây giờ đều sống trong tiếc nuối, không có đau khổ cũng không có vui buồn, bởi vì đã sớm không còn chờ mong, nhưng lần này là ai? Nếu tất cả chỉ là một âm mưu, sự phẫn nộ của Bạch Ngọc Đường hoàn toàn có thể hiểu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiến về phía trước, vừa đi vừa nhân lúc Bạch Ngọc Đường không chú ý đến, quay đầu hướng về cách đó không xa làm một biểu tình nghi hoặc.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhau một cái, đều xua tay.

Triển Chiêu nhẹ nhàng "Chậc" một tiếng rồi quay người lại --- ngay cả ngoại công hắn cùng Thiên Tôn cũng không biết sao.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn quay lại muốn hỏi Yêu Trường Thiên, chỉ là cả hai vừa quay lại cũng không thấy bóng dáng Yêu Trường Thiên đâu nữa.

Hai người nháy nháy mắt mấy cái, lại nhìn về phía trước, chỉ thấy một hắc ảnh đột nhiên rơi xuống phía trước Bạch Ngọc Đường, đi sau lưng Lục Thiên Hàn, chắp tay sau người, theo Lục Thiên Hàn cùng xuyên qua một màn pháo hoa, giẫm lên sắc pháo đỏ thắm mà đi về trước.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt --- Yêu Trường Thiên thế nào lại đến đây?

Lục Thiên Hàn đến trước cửa Cổ phủ thì đột nhiên cảm giác một hắc ảnh màu đen xuất hiện ngay bên cạnh, đứng song song cùng ông trước đại môn, ngẩng mặt nhìn tấm biển.

Lục Thiên Hàn nhíu mày nhìn y.

Yêu Trường Thiên cao thấp đánh giá mặt tiền của toàn nhà, bĩu môi, "Sơ sài."

Lục Thiên Hàn trừng mắt nhìn y một cái --- ngươi tới để làm chi?

Yêu Trường Thiên trừng lại --- ngươi nghĩ ta muốn đến?

Lục Thiên Hàn theo bản năng mà đưa mắt nhìn sang vị trí trái tim Yêu Trường Thiên, cũng không nói thêm gì, hỏi gã sai vặt đang đứng trước cửa chính, "Lão gia nhà ngươi có nhà không?"

Gã sai vặt kia vô cùng lễ phép hỏi tôn tính Lục Thiên Hàn, cần gặp lão gia nhà mình có chuyện gì.

Lục Thiên Hàn tự báo tên.

"Nga! Thì ra là Lục đảo chủ!" Gã sai vặt kia vội vàng dẫn mọi người vào trong, "Lão gia đã sớm phân phó rồi, thỉnh Lục đảo chủ vào trong! Lão gia nhà ta chờ đã nhiều ngày."

Lục Thiên Hàn gật đầu, bước vào trong.

Yêu Trường Thiên cũng nghênh ngang theo vào.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi ở phía sau, lúc này cũng không rõ tình hình là thế nào --- Yêu Trường Thiên sao lại theo tới a?

Xa xa, Thiên Tôn cũng muốn từ nóc nhà bay xuống, bị Ân Hậu một phen túm lấy cổ áo, "Ngươi muốn làm gì?"

Thiên Tôn bất mãn, "Lão Yêu kia có thể quang minh chính đại theo vào, vì sao hai chúng ta phải ở đây xem trộm?"

Ân Hậu không nói gì, đè ông lại để ông đừng gây thêm phiền phức.

Đúng lúc này, bên cạnh "Sưu" lên một tiếng, một thân ảnh hồng sắc đáp xuống.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn trông thấy, là Lâm Dạ Hỏa ôm theo Tiểu Tứ Tử.

Lâm Dạ Hỏa sau khi đến liền thuận tay đem Tiểu Tứ Tử giao cho Thiên Tôn, vừa phủi tay áo vừa trêu chọc Tiểu Tứ Tử, "Oa a! Cháu nên giảm béo rồi đó! Hai ngày trước ta ôm chú heo con cũng không nặng bằng cháu đâu a."

Tiểu Tứ Tử vừa nghe, mặt xụ xuống đỏ bừng.

Thiên Tôn vội gãi gãi đầu, "Không béo không béo chút nào ha! Đừng nghe nó nói!"

Ân Hậu cũng dỗ dành, "Đúng vậy, thế này cân đối rồi!"

Lâm Dạ Hỏa lại thò tay sao véo véo quai hàm Tiểu Tứ Tử, "Đừng để  về sau khi cháu lớn lên, liền mang khuôn mặt như tiểu thần tiên mà dáng người tròn vo như quả cầu... Ai nha!"

Hỏa Phụng còn chưa nói dứt lời, liền bị Tiểu Lương Tử đuổi theo phía sau một cước giẫm lên đầu.

Tiểu Lương Tử một phen đoạt lấy Tiểu Tứ Tử, sau khi đánh lén thành công Lâm Dạ Hỏa thì ghé trên nóc nhà, "Giết chết giết chết ngươi a, Cận Nhi nhà ta dù có béo thì cũng là tiểu thiên tiên! Cho dù là cầu thì cũng phải là tiên nhân cầu!"

[Tiên nhân cầu - cây xương rồng, loại tròn vo hay trồng trong chậu nhỏ làm cảnh.]

Tiểu Tứ Tử lúc này giận đến mặt đều đen lại, giơ tiểu nắm đấm như cái bánh nhân đậu dùng sức đánh Tiểu Lương Tử cùng Lâm Dạ Hỏa.

Ân Hậu cũng lắc đầu, Thiên Tôn dường như bị "Cây tiên nhân cầu" chọt trúng huyệt cười, che miệng ngồi xổm xuống cười như điên.

Cuối cùng hại Triển Chiêu tiến vào đại môn Cổ phủ phải vô lực quay đầu lại liếc mắt trừng nóc nhà đối diện --- các ngươi đi rình trộm cũng đừng nghênh ngang như vậy a?

...

Bước vào bên trong phủ, bố trí tòa nhà khiến Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phải lắp bắp kinh hãi một phen, tòa cổ trạch này toàn bộ bố cục đều giống hệt như bố trí trên Băng Nguyên đảo.

Bạch Ngọc Đường cũng thật ngoài ý muốn --- cực Bắc không giống những địa phương thông thường khác, muốn tùy tùy tiện tiện tưởng tượng ra một nơi tương tự thật không có khả năng, nói cách khác... Người này có khả năng rất cao thật sự là bằng hữu ngoại công mình.

Nghĩ đến đây, Ngũ gia có một chút yên tâm, mặt khác... Bạch Ngọc Đường để ý chính là, đại trạch của Băng Nguyên đảo ở cực Bắc quá lớn, được chia theo từng khu vực. Nếu như vậy, ứng với vị trí của tòa nhà này hẳn là thư phòng. Đó là nơi ngoại công hắn khi còn bé vẫn ngồi học và làm bài tập, Công Tôn Mỗ cũng sẽ thường xuyên ra vào nơi này.

Bốn người vừa bước vào trong viện, chợt nghe một âm thanh truyền đến, "Ai u, thiếu gia!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn, thanh âm này nghe có chút lưu manh, cộng thêm giọng hơi khàn khàn, bất quá nội lực hẳn là không thấp.

Hai người theo tiếng vọng nhìn qua, chỉ thấy trên một băng ghế dài ở hành lang gấp khúc của tòa đại trạch có một người đang tựa.

Người nọ thoạt nhìn tuổi không còn trẻ, bề ngoài lôi thôi lếch thếch, mặc một thân vải bố sam màu xám, choàng một chiếc khăn quàng cổ kỳ dị, mái tóc dài không búi trông có phần tùy tiện... Nếu Triệu Phổ ăn mặc như thế còn có thể dùng hai từ "Tùy ý" để hình dung thì vị này chính là lôi thôi, còn có chút luộm thuộm.

Người này có chút tuổi rồi, bộ dạng cũng không kém mà còn có chút khí chất thật độc đáo... Nên gọi là gì nhỉ? Cà lơ phất phơ...

Vị này nhìn vào xem chừng là say rượu hoặc vừa mới tỉnh rượu, có chút chán chường ngồi một mình trên băng ghế dài, vẫy tay gọi Lục Thiên Hàn, mở miệng kêu ông là thiếu gia.

Lục Thiên Hàn đứng bên trong viện, nghe thanh âm kia gọi mình cũng không lập tức quay đầu sang nhìn hắn, mà nhìn chằm chằm vào một gốc cây bồ đề...

Một lát sau, Lục Thiên Hàn quay lại, liếc mắt sang nhìn người nọ một cái.

Người kia cười hỏi ông, "Nếu đã đến, chứng tỏ vẫn còn nhớ rõ ta là ai?"

Lục Thiên Hàn nhìn hắn trong chốc lát, hơi gật đầu chào, mở miệng, "Kính Chi."

Yêu Trường Thiên cũng liếc mắt nhìn người nọ, Triển Chiêu thì lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường bắt đầu nhớ lại --- Kính Chi? Họ Cổ, Cổ Kính Chi... Dường như đã từng nghe qua cái tên này.

Cũng may trí nhớ Ngũ gia xưa nay luôn luôn tốt, rất nhanh liền nhớ lại...

Hạ nhân trên cực Bắc Băng Nguyên đảo đều là đời đời nối truyền nhau, khi hắn còn bé, quản gia của thế hệ trước vẫn còn sống.

Bạch Ngọc Đường gia giáo thâm nghiêm, Lục gia lại là một gia tộc danh vọng, lễ nghĩa cử chỉ đều yêu cầu nghiêm khắc.

Bởi thế nên thời điểm tiểu Bạch Ngọc Đường ngẫu nhiên trở về Băng Nguyên đảo, Lục Thiên Hàn đều để quản gia đến dạy bé lễ nghi.

Loại cử chỉ tao nhã này không phải trong một sớm một chiều mà có được, tiểu Bạch Ngọc Đường khi đó còn bé cũng sẽ mang tâm tính của một tiểu hài tử, cảm thấy luyện lễ nghi thực sự rất đáng ghét.

Có một hôm, Ngũ gia chạy ra ngoài chơi không nói cho người nhà, mọi người tìm bé cả một ngày đến khi trời sập tối mới tìm được. Lục Thiên Hàn rất tức giận, phạt bé ở trong phòng hối lỗi không cho ăn cơm chiều. Đến buổi tối Thiên Tôn phải "Hỗ trợ" bắt cóc Lục Thiên Hàn, lão quản gia mới trộm mang cơm cho tiểu thiếu gia nhà mình được.

Tiểu Bạch Ngọc Đường hỏi lão quản gia --- ngoại công từ bé đến lớn lúc nào cũng cứng nhắc như vậy sao? Người khi còn bé chưa từng có lúc nào không nghe lời người lớn chạy ra ngoài chơi sao?

Lão quản gia bị hỏi như vậy, cười cười nói với tiểu Bạch Ngọc Đường, "Đảo chủ khi còn bé, cũng từng có lúc trộm chạy ra ngoài... Khi đó lão gia so với đảo chủ bây giờ còn nghiêm khắc hơn nhiều, phạt người quỳ gối suốt ba ngày ba đêm, hơn nữa còn bị đánh đòn!"

Tiểu Bạch Ngọc Đường cảm thấy hết sức bất khả tư nghị, hỏi lão quản gia ngoại công bé chạy ra ngoài làm chi?

Quản gia mỉm cười bảo, "Bị Kính Chi dạy hư a! Lão gia nói người giao du với hồ bằng cẩu hữu, bắt người phải đoạn tuyệt không được lui tới với mấy côn đồ kia, đảo chủ không chịu, liền lần đầu tiên cùng lão gia cãi nhau một trận đem lão gia chọc tức mới bị phạt nặng đến thế này!"

[Hồ bằng cẩu hữu - là một nhóm bạn bè thân chơi chung, nhưng thường được ví von với nghĩa xấu, chỉ những người bạn cùng nhau ăn chơi, làm chuyện xấu, v.v... không nên người. Tuy nhiên trong chương này, "hồ bằng cẩu hữu" lại là những người bạn thân thiết đầu tiên trong đời của Lục ngoại công nha~]

"Hồ bằng cẩu hữu?" Bạch Ngọc Đường tò mò, bằng hữu của ngoại công bé vốn rất ít, cũng không thấy người thường xuyên ra ngoài, thế nhưng lại có thể kết giao với hồ bằng cẩu hữu?

Quản gia cười nói, "Vật tư của Băng Nguyên đảo đều được đưa từ ngoài đảo đưa đến, phụ trách vận chuyển hàng chính là nhà thuyền, trên thuyền có mấy đứa nhỏ làm công, đều là cô nhi, tuổi xấp xỉ thiếu gia, đứa nào đứa nấy đều hoang dã, lại không có gia giáo, nhưng không biết vì sao lại cùng thiếu gia kết làm bạn. Đặc biệt có một người tên là Cổ Kính Chi, người này láu cá đến cực điểm, uống rượu bài bạc khắp nơi đều gây rối, tuổi còn nhỏ lại vô pháp vô thiên, thực sự lúc đó mọi người đều sợ thiếu gia bị hắn dạy cho hư hỏng."

Ngũ gia nghĩ đến đây lại liếc mắt nhìn vị lão gia tử trước mắt một thân "Phong thái" cùng "Khí chất" đích xác phù hợp với miêu tả của lão quản gia, có điều... Ngoại công hắn như thế nào có thể cùng người này xưng huynh gọi đệ?

Nhưng vừa nghĩ đến Ngũ gia đột nhiên ngẩng mạnh đầu --- cô nhi, láu cá, côn đồ, bài bạc uống rượu vô pháp vô thiên... Còn không phải có cùng đức hạnh với bốn vị ca ca Hãm Không đảo của mình khi còn bé hay sao?

Ngũ gia tự ngẫm lại một chút, càng nghĩ càng cảm thấy có chút ý tứ... Chính mình khi còn bé cũng sống trong gia giáo thật nghiêm, nhưng ngoại công cho tới bây giờ cũng chưa từng quản lý chuyện hắn kết giao bằng hữu. Thời điểm năm đó hắn đi theo tứ thử cùng nhau xưng huynh gọi đệ cho đến bây giờ vẫn không cảm thấy có cảm giác không đúng nào, hiện tại ngẫm lại mới nhận ra, bởi vì chưa từng có ai phản đối hắn làm vậy.

Bạch Ngọc Đường lại nhớ đến lời Tưởng Bình từng nói qua, "Ngọc Đường a, người lớn nhà ngươi cũng thật là an tâm, không sợ một tiểu thiếu gia như ngươi bị bốn tên côn đồ chúng ta bắt cóc rồi đem đi dạy hư sao a."

Hắn còn nhớ rõ khi còn bé, lúc hắn mang theo bốn vị huynh đệ về nhà gặp ngoại công, người chưa từng nói bốn người là hồ bằng cẩu hữu bắt hắn phải đoạn giao huynh đệ, còn xem bốn người như cháu ruột trong nhà mà thương yêu...

Cổ Kính Chi từ trên ghế đứng lên, lười biếng tựa vào lan can một chút, nhướng mày với Lục Thiên Hàn, lại liếc mắt ra sau nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, "Hai đứa này là tiểu hài nhi nhà ngươi?"

Lục Thiên Hàn gật gật đầu.

Triển Chiêu híp mắt cười, miệng mồm hắn lanh lẹ không có gì phải ngại, cảm thấy cứ tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ như vậy đôi bên thật xấu hổ, liền báo tên của mình cùng Bạch Ngọc Đường.

"Nga... " Cổ Kính Chi cười cười, "Cửu ngưỡng đại danh."

Nói xong, ông ta lại liếc mắt nhìn về phía Yêu Trường Thiên, bĩu môi với Lục Thiên Hàn, "Đây là ai a?"

Lục Thiên Hàn bất đắc dĩ nhìn Yêu Trường Thiên, càng cảm thấy không được tự nhiên.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ --- này nên giới thiệu như thế nào? Đại cữu tử a?

[Cữu cữu là cậu, đại cữu tử là anh vợ.]

Yêu Trường Thiên cao thấp đánh giá một chút Cổ Kính Chi, thật lâu sau mở miệng nhận xét một câu, "Bình thường"...

Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

Triển Chiêu gãi gãi đầu --- Bạch Quỷ Vương quả nhiên không thể áp dụng cách mở đầu theo lẽ bình thường.

Xa xa ỷ vào một thân hảo nội lực đang nghe lén, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng "Phụt" lên một tiếng.

"Ha ha ha..." Cổ Kính Chi vui vẻ cười to, nói với Lục Thiên Hàn, "Ta cũng có tôn tử." Nói xong, hắn hỏi quản gia, "Húc Nhi đâu?"

"Thiếu gia ra phố rồi ạ, muộn một chút sẽ trở về." Quản gia trả lời.

"Đi đem hắn gọi về đây, không phải ta đã dặn mấy ngày này đừng xuất môn sao?" Cổ Kính Chi phất tay bảo quản gia phái người đi tìm.

Cổ Kính Chi nghiêng người từ hành lang gấp khúc bay ra.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đánh giá người này một chút --- là một cao thủ.

Xa xa trên nóc nhà, Thiên Tôn chụp vai Ân Hậu, "Tiểu tử kia là ai a? Như thế nào chưa thấy qua bao giờ?"

Ân Hậu lắc đầu, "Ta cũng chưa từng thấy, có lẽ là bằng hữu khi còn nhỏ."

"Sao lại không phải là nữ." Lâm Dạ Hỏa thất vọng, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng gật đầu phụ họa, có thể thấy được là nghe xong bát quái mới chạy tới đây xem náo nhiệt.

Cổ Kính Chi đón tiếp nhóm người Lục Thiên Hàn ngồi xuống , bảo bọn hạ nhân dâng trà.

Lục Thiên Hàn sau khi ngồi xuống cũng không nói lời nào, Triển Chiêu liền hỏi Cổ Kính Chi, "Tiền bối trong nhà đang lo liệu chuyện vui sao? Phóng pháo hoa trước cửa..."

Cổ Kính Chi hơi hơi cười, châm trà cho mọi người, vừa có chút ý vị thâm trường mà nói, "Không phải lễ tết gì cũng chẳng phải trong nhà lo chuyện vui, mà hôm nay chính là ngày đốt pháo, có phải không?"

Một câu "Có phải không" này của Cổ Kính Chi, chính là hỏi Lục Thiên Hàn.

Lục Thiên Hàn giương mắt nhìn người nọ, trầm giọng hỏi, "Vì sao ngươi còn sống?"

Cổ Kính Chi khóe miệng hơi giật giật, dở khóc dở cười, "Ngươi đây là chê mệnh ta quá dài à..."

Bạch Ngọc Đường cùng Yêu Trường Thiên ngồi lẳng lặng uống trà không nói lời nào, Triển Chiêu cũng nâng cằm nghiêm túc nhìn Lục Thiên Hàn --- quả nhiên như lời Bạch Ngọc Đường nói, lão gia tử đúng là thẳng như ruột ngựa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro