8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài trời vẫn tờ mờ, hình như mới 3 giờ sáng, mọi thứ luôn thật yên tĩnh. Chẳng thứ gì lôi Hoắc Kính Hằng ra khỏi giấc ngủ cả, gã bị đẩy ra khỏi đó, như thể Thần Ngủ đặc biệt căm ghét sự hiện diện của gã ở vương quốc của ông ta.

Một luồng khí ấm nóng bất chợt phả vào gáy gã.

Như một phản xạ có điều kiện, Hoắc Kính Hằng nâng cánh tay, cùi chỏ huých mạnh vào bất kì thứ gì đang thở sau lưng mình.

Người kia ngã lăn xuống sàn trước cả khi bị đánh thức bởi cơn đau.

Phải rồi, là Tạ Phong. Anh đã kéo gã ra khỏi buổi họp gia đình, cả hai cùng tới căn hộ của anh, một căn hộ bừa bộn. Rồi gã khẩu giao cho Tạ Phong, anh cũng làm vậy cho gã. Rồi bọn họ... đi ngủ.

Chết tiệt!

Hoắc Kính Hằng nhìn chàng trai trẻ đang lồm cồm bò dậy. Vết đỏ bầm gã gây ra nổi bần bật trên vùng eo anh. Nó sẽ sớm chuyển sang màu tím xanh xấu xí - gã biết mình mạnh tay đến đâu.

"Anh không ngủ được sao?" Bất chấp việc vừa ăn một cú đau điếng, thứ đầu tiên bật ra từ miệng Tạ Phong lại là một lời quan tâm.

"Không."

Hoắc Kính Hằng quay lưng về phía Tạ Phong, mặc anh bơ vơ một mình dưới đất.

"Hoắc Kính Hằng..." Tạ Phong dè dặt bắt chuyện với gã. "Nếu... nếu anh muốn tôi quên đi chuyện ngày hôm qua, tôi sẽ quên."

Ồ, một lối thoát - Hoắc Kính Hằng cười khẩy. Gã không đáp lại.

Hoắc Kính Hằng phớt lờ tiếng Tạ Phong thở phào nhẹ nhõm. Anh leo trở lại giường, thử vòng một tay ôm lấy gã. Hoắc Kính Hằng gầm gừ phản đối, nhưng không dùng lực đẩy anh ra. Sau đó, cả hai nằm im, hoà hợp ngoài mong đợi.

"Hôm nay tôi có hẹn." Gã nói. "Đưa tôi về lúc 6 giờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro