Chương 9. Không được chọc bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa như trút nước kéo dài hơn hai giờ đồng hồ cuối cùng cũng đã tạnh hẳn. Thế nhưng bầu trời bên ngoài vẫn chưa thể lấy lại vẻ trong xanh vốn có.

Hoàng hôn nhuộm lên khu phố Roppongi sầm uất một gam màu ảm đạm.

Ran vẫn ngồi thẫn thờ ở đó với đôi mắt đỏ hoe. Cậu đã khóc rất nhiều, khóc đến mức bản thân không còn tâm trạng để làm bất cứ điều gì nữa, kể cả việc đứng dậy.

"Haitani Ran không nên được sinh ra. Nếu không có Haitani Ran thì có lẽ cả ba và mẹ đều sẽ cảm thấy vui vẻ hơn."

Suy nghĩ ấy luôn hiện hữu trong tâm trí Ran nhưng cậu lúc nào cậu cố gắng tìm cách phủ nhận nó. Tuy nhiên, hết lần này đến lần khác, những hành động và lời nói của ba mẹ dường như đều đang muốn biến suy nghĩ của Ran trở thành hiện thực.

Một đứa nhóc bảy tuổi như cậu vốn không nên đắm chìm trong sự buồn tủi thế này.

Ting tong.

Ting tong.

Ting tong.

Ba hồi chuông cửa vang lên. Ran còn chẳng buồn để tâm xem người bên ngoài là ai, cậu mệt rồi, không muốn ra mở cửa.

"Chị gái yêu dấu của cưng đến đón cưng nè. Mau ra mở cửa đi Ran." Giọng nói trong veo của Y/n truyền đến từ bên ngoài.

Ran đờ người ra một thoáng, và rồi cậu chợt nhớ ra lời của ba mình nói qua điện thoại lúc nãy:

"Nếu cảm thấy sợ thì có thể qua nhà hàng xóm. Có gì lát nữa ba sẽ gọi sang báo với gia đình con bé Y/n một tiếng để xin cho con qua đó ở nhờ một đêm."

"Ran, mày có ở trong đó không?" Y/n có hơi lo lắng vì cô đã đứng đây kêu cửa được một lúc rồi mà bên trong không thấy chút động tĩnh gì.

"Ran."

"Ran!"

"Ran!!!" Giọng của Y/n ngày một lớn dần, cô vừa gọi tên cậu vừa liên tục nhấn chuông.

Cạch.

Đó là tiếng phát ra khi vặn tay nắm cửa.

"Ồn ào quá đó." Ran nhíu mày phàn nàn một câu, thanh âm cất lên nghe chẳng có chút sức sống nào.

Trước lời phàn nàn của cậu, Y/n không phản bác hay cãi lại tay đôi như mọi hôm. Cô chỉ nhìn Ran chằm chằm.

Sau khi làm rõ được những nhận định trong đầu, Y/n bước đến, từng bước từng bước một tiến sát lại gần cậu bạn thân.

"Chẳng lẽ..." Cô ngập ngừng không biết có nên tiếp tục nói hay không.

"Sao?" Cái nhíu mày của Ran chẳng những không làm mất đi vẻ đáng yêu vốn có của cậu, ngược lại nó như đang tô điểm thêm nét tinh nghịch, lém lỉnh trên gương mặt tròn trịa của một cậu nhóc bảy tuổi.

"Mày vừa mới khóc hả?" Y/n ngờ vực hỏi.

Ran có thể nghe thấy được sự bất ngờ xen lẫn chút khó tin trong câu hỏi của cô.

Cậu tặc lưỡi, vội đánh mặt sang hướng khác để giấu đi đôi mắt đỏ hoe vẫn còn đang ngân ngấn nước. Nhưng đã quá trễ, quá trễ rồi.

Làm sao đây? Con nhỏ đáng ghét này sẽ cười cậu cho xem. Ran mắc cỡ quá!

Y/n cũng bắt chước cậy, cô cũng xoay mặt sang hướng khác. Có điều...

"Phụt!" Mặc dù đã cố tình lấy tay bịt miệng lại nhưng tiếng cười vẫn cố chấp thoát ra.

Ran đã đoán đúng, kiểu gì cậu cũng sẽ bị Y/n cười vào mặt như thế.

Bây giờ Ran có thể tự tin khẳng định rằng cảm giác buồn tủi ban nãy đều đã bay đi mất, chỉ có sự xấu hổ là vẫn còn ở lại.

"À, xin lỗi nha." Cô biết rằng bản thân đã sai khi cười cậu.

Nhưng đã quá muộn, Ran giận rồi. Cậu lườm cô, lạnh lùng đóng cửa lại.

Hành động độ ngột của Ran làm Y/n giật mình, cô vội lấy chân chặn cánh cửa sắp sửa đóng sầm.

"Làm gì vậy? Ba mày bảo mày đêm nay mày sang nhà tao ở đó."

"Không muốn!" Cậu thẳng thừng từ chối.

"Không lẽ mày giận tao vì tao lỡ cười mày sao? Nếu vậy thì cho tao xin lỗi." Y/n hướng đôi mắt long lanh về phía Ran, cô nắm lấy tay cậu, còn lắc qua lắc lại vài cái như đang nũng nịu.

Y/n quả thật là một đứa bạn thần kì mà ông trời đã ban cho Ran. Cô khiến cậu nghĩ rằng kiếp trước cậu là một kẻ rất xấu xa...

Nhìn cách Y/n cố làm mấy hành động đáng yêu để lấy lòng Ran kìa. Eo ôi, thật muốn đấm cho một cái! Da gà da vịt của cậu nổi hết cả lên rồi đây này.

.

"Mày đừng nghĩ rằng tao sẽ dễ dàng cho qua chuyện ban nãy. Chờ đó đi Y/n, ông đây sẽ báo thù!"

"Chẳng hiểu sao tao lại có thể chơi chung với mày luôn đấy. Hay bây giờ nghỉ chơi đi."

"Hừ, con nhỏ khó ưa!"

Ran đeo chiếc balo con vịt quen thuộc, trên tay xách theo chăn gối, vừa đi vừa lèm bèm mãi không dứt.

Về phía của Y/n, những lời cậu nói cô chỉ nghe tai này lọt tay kia. Bởi vì hôm nay là sinh nhật Ran nên Y/n tạm thời sẽ nhường nhịn cậu. Chỉ hôm nay thôi đấy!

Nhưng cái tên béo núc na núc ních ấy càng nói càng hăng, chẳng những thế bây giờ Ran còn bắt đầu đưa tay lên vò rối mái tóc của cô nữa.

Đúng là cái đồ được đằng chân lâng đằng đầu. Xem ra cậu muốn nhìn thấy Y/n tung cú đấm sấm sét mới chịu ngưng có đúng không?

"Này!" Y/n hét lên.

Đang chuẩn bị lên giọng giáo huấn cho tên đáng ghét nào đấy một trận thì cảm giác mất thăng bằng đột ngột ập đến.

"Ối!" Y/n giật mình kêu lên một tiếng.

Phía trước có bậc thềm, do ban nãy không để ý nên cô đã bước hụt chân.

"Đi đứng kiểu gì vậy? Mắt để trên chân mày à?" Ran cất giọng cau có.

Cũng may là cậu phản ứng nhanh nên đã kịp thời chụp lấy cổ áo phía sau của Y/n rồi kéo lại nếu không thì có lẽ bây giờ cô đã ngã lộn cổ rồi.

Y/n vừa mới hoàn hồn trở lại, cô lúng túng nói cảm ơn.

Cái gì mà cảm với chả ơn, vô nghĩa! Thứ Ran cần là...

"Một lon sữa bò và một bịch kẹo chanh, tao ghi vào sổ rồi đấy. Đừng hòng quỵt!" Trước khi tiếp tục bước đi, cậu không quên nhìn Y/n rồi nhếch mép cười khẩy một cái.

Mới có tí tuổi đầu mà đã đáu để như thế thì xác định sau này trưởng thành, Haitani Ran sẽ còn bắt nạt, trêu chọc Y/n dài dài.

.

"Dạ cháu chào cô chú, tối nay làm phiền cô chú rồi ạ." Ran cúi đầu ngoan ngoãn chào ba mẹ của Y/n.

#còn_tiếp

Nhớ để lại vote và cmt nha. ❤

Lâu quá không viết nên giờ tự nhiên viết dở dở sao ắ mấy pà. 🙈 Tính drop luôn rồi đó nhưng mà có nhiều bạn hóng bộ này với đọc lại thấy hai đứa nhỏ cute quá trời nên hong nỡ drop.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro