Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng lên cao, một đêm giết người.

Tuy rằng ta không phải là muốn giết người, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để xuống tay.

Nhìn bốn phía xung quanh không có ai, ta cười thầm một tiếng. Rồi đưa tay vươn qua cửa sổ, hướng đến chỗ cạnh cửa mò mẫm. May mắn là cửa sổ cách cửa vào không quá xa, chỉ một lát sau, đã mò thấy khóa chốt, ta vội vàng kéo.

Hì hì, quả nhiên lần nào cũng đúng.
Kiễng nhẹ đầu ngón chân bước tới, nhẹ nhàng ta lấy hai tay đẩy cửa, "Cót -- két --" tiếng trục cửa chuyển động khiến cả người ta giật bắn, ngay lập tức ta vội giữ cửa lại. Không tốt, ngày mai nhất định phải nhớ lau chút dầu mỡ vào trục. Nín thở, ta chột dạ lại hướng bốn phía liếc nhìn, tốt lắm, ngoài mấy cơn gió lạnh đang điên cuồng thổi thì không có bất cứ gì khả nghi.

Cứ thế đi, ta sắp đạt được mục đích rồi.

Trong phòng một màu tối đen, đưa tay không thấy được cả năm ngón. Nhưng không sao, ta đã quá quen với cách bố trí của phòng này rồi, sờ soạng một lát, ta đã tiếp cận được đến nơi có mục tiêu.

Ngươi khiến ta chờ lâu lắm đó nha.
Trong lòng mừng vui khôn xiết, ta đắc ý đưa chân nhảy lên bệ, hai tay hướng mục tiêu đánh tới.

"Ai! Ai đang ở phòng bếp lén lút??!!" - Ta lập tức đứng hình.

Không sai, nơi ta tiến vào chính là phòng bếp, và mục tiêu của ta, nằm ngay trong cái nồi phía trên bếp lò kia... là mấy chiếc bánh bao táo chín. Nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch của ta đã bị phá hư rồi.

Không được, trước tiên phải biết rõ đối phương là ai. Nghĩ thế ta nhẹ nhàng quay đầu lại.

Hô -- Ra là hắn.

"Nhị sư huynh, là ta là ta!" - Ta vội hướng hắn làm rõ thân phận của mình.

"Ồ ~ ra là sư muội, ta còn tưởng rằng..." Nhị sư huynh cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi, không dám thốt ra hết câu.

Nhị sư huynh vốn không chỉ là người có cái đầu gỗ, mà còn chẳng giỏi nổi việc gì, võ công tuy rằng cao, nhưng lại cực kỳ sợ quỷ thần. Mỗi lần đến ngày mười bốn trăng khuyết, hắn đều võ trang đầy đủ phòng thân, khắp người đeo đầy kiếm gỗ đào trừ quỷ. Có lẽ nguyên nhân hắn nãy giờ không hề tức giận ta. cũng là vì biết ta không phải quỷ.

"Nhưng sư muội, ngươi ở đây để làm gì?" Nhị sư huynh cầm chiếc đèn lồng, hướng khắp nơi trong phòng soi rọi để xác định có thật an toàn.

"Ta..." Không tốt, chẳng lẽ đem việc mình muốn trộm bánh bao nói ra cho hắn biết, tùy tiện ta bịa một lý do, "Tới bắt chuột, ngươi cũng biết đấy, phòng bếp mà có chuột thì rất nguy."

"Có cần ta giúp không?" Dù nói thế, nhưng Nhị sư huynh như chẳng muốn giúp ta, chỉ hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

"Không cần không cần, chuyện nhỏ nhặt thế này mình ta cũng được rồi." Ta vội vàng cự tuyệt.

"Cũng đúng, cũng đúng." Nhị sư huynh lại nhẹ nhàng thở phào, quả là chẳng tình nguyện đây mà, hắn đang muốn xoay người bỏ đi nhưng vẫn ngượng ngùng nói, "Vậy sư muội cố lên."

_____________________________________

Nói thật là au rất thích bộ truyện này nên chuyển ver thành Hajung....mấy chap đầu các reader sẽ không quen với ngôi kể 'ta' trong truyện

Nhưng càng đọc sẽ càng hay theo kiểu như ngọt-ngược-ngọt-ngược rồi cuối cùng là ngọt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro