Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Nghiên nói vậy có một nửa là cố ý, anh đang đặc biệt nói cho Diên Cẩn Tỉ nghe. Có điều anh cũng nghĩ lại cẩn thận, quả thực điều kiện của Lý Quân rất tốt, nếu có một ngày thật sự trở thành tổng tài phu quân của tập đoàn Hứa Thị, cũng không có gì kỳ lạ, bất kể là ai cũng không cảm thấy hai người họ không xứng đôi.

Dù sao thì Thái Nghiên cũng nhận thấy, nhất định Diên Cẩn Tỉ không xứng, chưa nói đến xuất thân, còn lớn hơn Hứa Tổng một tuổi, diện mạo cũng không quá nổi bật, trước kia còn từng sống chung với một nhân viên cấp cao trong công ty, chẳng lẽ lại để tổng tài của các anh đi nhặt lại đàn ông của cấp dưới sao.

Cho nên mới nói suy nghĩ của Diên Cẩn Tỉ thật quái lạ, bình thường luôn biểu hiện rõ ràng, chỉ còn kém nói cho toàn bộ thế giới biết anh ta là người đàn ông được Hứa Tổng tin tưởng nhất, là người đàn ông có hy vọng làm tổng tài phu quân nhất.

Chưa nói đến việc thư ký thủ tịch là chức vị mà tất cả mọi người trong phòng thư ký đều mơ ước, chỉ nhìn vào tính tình hay coi thường người khác của Diên Cẩn Tỉ, chẳng có một ai ủng hộ anh hết, vốn dĩ anh đã không được các nhân viên nam trong công ty yêu thích rồi, nếu anh thượng vị, có lẽ sẽ không ít người tức giận muốn chết.

Cho nên hiện tại sự xuất hiện của Lý Quân rất được mấy người Thái Nghiên chào đón, đây mới thật sự là đối tượng khiến người ta phải tâm phục khẩu phục đấy.

"Anh vừa nói vậy tôi cũng nhận ra chút manh mối." Diên Luân nghe xong thì vui vẻ, anh còn ghét Diên Cẩn Tỉ hơn cả Thái Nghiên, bởi vì anh và Diên Cẩn Tỉ có cùng họ. Một người là Diên Cẩn Tỉ, một người là Diên Luân, trước đây còn có người tưởng hai anh là anh em cơ, nếu không phải anh đã kết hôn rồi thì anh chính là người được đề cử làm thư ký thủ tịch. Thư ký thủ tịch trước bị phái sang Pháp làm việc, vốn tưởng mình được thượng vị, thế mà lại bị một Diên Cẩn Tỉ mới lên tầng 35 không bao lâu thế chỗ, làm sao mà trong lòng anh không hận được.
Diên Luân liếc sang Diên Cẩn Tỉ một cái, nói tiếp: "Anh nói thử xem lý do Lý Quân đến công ty làm việc có phải chỉ là viện cớ thôi không. Có lẽ HứaTổng của chúng ta sắp xếp như vậy là để được ở chung nhiều cùng Lý đại mỹ nam đấy, có khi hai nhà đang có ý làm thông gia cũng nên."

Được người khác phụ họa, Thái Nghiên càng dũng cảm hơn: "Thật sự rất xứng đôi, trai tài gái sắc quá đi. Hứa Thị chúng ta vốn đang hợp tác với Nhuận Hoa, làm thông gia thì hay quá rồi, nếu tôi là Bùi Tổng chắc chắn sẽ thích Lý Quân, tìm đâu ra một đối tượng kết hôn thích hợp được chứ."

"Tuy là quy mô của Nhuận Hoa nhỏ hơn chúng ta, nhưng thấp cưới cao giả mà, người môn đăng hộ đối quá cũng chưa chắc là một thiên bạch đại thiếu gia xinh đẹp"

Diên Luân gật đầu liên tục cắm thêm một đao: "Ừ, nói rất có lý, có điều thấp cưới cũng không thể thấp quá được. Nhân viên bình thường không có gia thế bối cảnh như chúng ta cực kỳ không thích hợp, thân phận chênh lệch quá lớn, hơn nữa cũng không trợ giúp được gì cho công ty, không biết chừng còn bị người ta cười nhạo nữa."
Diên Cẩn Tỉ ăn cơm mà sắp bẻ gãy đũa tới nơi. Anh biết mấy lời cay nghiệt kia đều là đang nói cho anh nghe, nhưng anh lại không thể phản bác tức giận ngay trước mặt được, không thì bao nhiêu mặt mũi đều mất hết.

Diên Cẩn Tỉ chỉ có thể chịu đựng, hiện tại dù nói gì cũng không được, chỉ khi sau này thật sự ngồi được trên vị trí kia mới có đủ sức mạnh, tạm thời cứ nhẫn nhịn đã, cứ quan sát Lý Quân kia trước rồi nói sau.

...

Lý Quân được ra ngoài ăn trưa cùng Hứa Dương Ngọc Trác nên tâm tình không tồi. Nhà hàng là do anh đặt, bầu không khí khá tốt, bất luận là cách trang trí, những ngọn đèn hay là những món ăn đều rất thích hợp cho các đôi tình nhân. Anh tin chắc phụ nữ là động vật dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong một không khí đặc biệt nào đó, rất dễ nảy sinh những tình cảm mà bình thường không dễ nảy sinh.
Lý Quân cũng không trông cậy vào việc chỉ sau một bữa cơm mà Hứa Dương Ngọc Trác thích mình, thế nhưng tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng vun đắp, chung quy lượng biến cũng sẽ dẫn đến chất biến, anh muốn làm Hứa Dương Ngọc Trác nhận ra sự hoàn mỹ của mình trong mấy ngày nay.

Suy nghĩ thì tốt đẹp thật đấy, thế nhưng còn chưa ăn cơm mà anh đã bị mất mặt rồi.

Hai người vừa mới đi vào nhà hàng đã có một người đàn ông trung niên mặc âu phục lịch sự xuất hiện, chào hỏi Hứa Dương Ngọc Trác một cách cung kính: "Hứa Tổng, sao ngài lại tới đây. Chỗ này đông người, phòng của ngài vẫn luôn được giữ nguyên, để tôi đi sắp xếp cho ngài ngay?"

Trong nhất thời, Lý Quân không hiểu rõ tình hình lắm, anh khó hiểu hỏi: "Không phải lúc trước tôi gọi điện, các ông nói là không còn phòng sao?"

Người đàn ông trung niên kia hơi căng thẳng, cung kính nói với Lý Quân: "Thật sự xin lỗi, những phòng khác quả thật không còn, nhưng phòng của Hứa Tổng thì lúc nào cũng để dành riêng cho HứaTổng."
"Chị Hứa Dương, chị bao nhà hàng này theo tháng hay theo năm vậy?" Lý Quân vô cùng khó hiểu, giá cả của nhà hàng này không hề thấp, dù là bao theo tháng hay theo năm đều không hợp lý.

Hứa Dương Ngọc Trác cười nói với người đàn ông trung niên kia: "Giám đốc Triệu, chúng tôi sẽ ăn ở đây." Rồi ra hiệu cho Lý Quân gọi món. "Tùy tiện gọi đi, không mất tiền. Vì Tiểu Hân rất thích nhà hàng này, nên tôi đã thu mua từ đầu năm, hiện tại nó là công ty con của Hứa Thị." Căn phòng tốt nhất với bầu không khí khác biệt nhất của nhà hàng cũng là do nàng chuẩn bị riêng cho nàng và Trương Hân , nàng không muốn bất kỳ ai làm căn phòng đó nhiễm bẩn.

Lý Quân: "..." Rốt cuộc là mình xui xẻo đến mức nào chứ, mà lại chọn đúng nhà hàng này, lúc trước còn nói mời người ta ăn trưa, giờ thì hay rồi, anh đâu thể mua đồ trong cửa hàng của Hứa Dương Ngọc Trác để mời Hứa Dương Ngọc Trác được, không phải là làm Hứa Dương Ngọc Trác mất mặt sao.
Càng khiến anh uất nghẹn hơn là, Hứa Dương Ngọc Trác nói, nàng mua nhà hàng này là vì Trương Hân, đây thật sự là... Rốt cuộc nàng thích con nhỏ họ Khương kia đến mức nào chứ.

Lúc gọi món đương nhiên là do đích thân giám đốc Triệu xuất trận, boss đến, cũng chỉ có ông ta ra mặt mới được.

"Em không biết đấy, chị Hứa Dươngcũng có hứng thú về sản nghiệp ăn uống. Trương tiên sinh thích cái gì là chị mua hết sao?" Lý Quân rất muốn biết giới hạn của Hứa Dương Ngọc Trác.

"Chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của tôi, bất kể Tiểu Hân có yêu cầu gì, tôi đều thỏa mãn cô ấy." Hứa Dương Ngọc Trác hiếm khi tìm được người biết nàng đã kết hôn để nói ra hết tấm lòng mênh mông dạt dào của mình đối với cuộc hôn nhân này. "Còn về sản nghiệp ăn uống, thật ra tôi không có hứng thú, trong số các công ty con của Hứa Thị, có rất nhiều thứ không liên quan đến hàng hóa thông dụng, nhiều đến mức tôi cũng không nhớ hết, dù sao cũng chỉ là công ty con, đa phần Hứa Thị sẽ không tham gia vào việc kinh doanh thường ngày của họ." Chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên hết, rất nhiều công ty loại hình lớn đều có vô số công ty con với những loại hình bất đồng.
Khóe miệng Lý Quân giật lên: Chị đúng là có tiền tùy hứng.

Lúc ăn cơm, hai người không hề nói chuyện về sở thích hứng thú cá nhân giống như Lý Quân tưởng tượng, không nói về Trương Hân thì cũng là nói về việc hợp tác giữa hứa Thị và Nhuận Hoa, thi thoảng Hứa Dương Ngọc Trác cũng hỏi chút chuyện về Ngô Vĩ Kiên, tóm lại là sau bữa cơm này, Lý Quân chả tiến triển được gì thêm, nhưng có một điều anh có thể xác định:

Tạm thời Hứa Dương Ngọc Trác không có hứng thú với anh.

Ăn bữa cơm này hơi thất bại, Lý Quân không còn có khẩu vị nữa, có điều anh vẫn nghĩ ra được một vấn đề: "Chị Hứa Dương, lần này là em không tốt, đã nói là mời chị một bữa, cũng không thể bỏ quên như vậy được. Ngày mai em sẽ đặt một nhà hàng khác, chị để em bù đắp lại được không?"

"Không cần, tiện tay giúp đỡ thôi, Lý thiếu không cần để trong lòng. Nếu Nhuận Hoa có thể phát triển thêm một bước cũng có lợi cho Hứa Thị. Hai bên đều được lợi, cậu cứ cảm kích đơn phương như thế khiến tôi thấy mình không hiểu lễ nghĩa."
"Chị Hứa Dương, mong chị đừng từ chối. Hôm nay thật sự là lỗi của em, nếu em không cảm ơn chị, nhất định ba em sẽ trách em." Lý Quân làm bộ nhíu mày, anh hiếm khi làm ra vẻ mặt này, trông có vẻ rất đáng thương.

Người ta đã nói đến mức này rồi, Hứa Dương Ngọc Trác cũng không tiện từ chối thẳng thừng: "Nếu có rảnh, nhất định sẽ hân hạnh." Gần đây chắc chắn là tôi không rảnh rồi.

...

Không biết chuyện hai người cùng đi ăn với nhau bị ai nhìn thấy, mà đến chiều hôm đó rất nhiều người trong công ty đều biết, rất nhanh đã truyền khắp nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro