Chap 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Hứa Dương Ngọc Trác đến Nhã Trúc Hiên, Trương Hân đã uống rượu đến mức say mèm, nhưng thật ra lúc này cô không còn uống rượu nữa, chỉ là cứ nằm nhoài trên bàn không chịu dậy. Mấy nhân viên bên cạnh rất sốt ruột, giám đốc thì nôn nóng đứng ngoài cửa chờ Hứa Dương Ngọc Trác. Ông ta cũng không biết Trương Hân là thần thánh phương nào, chỉ biết là một vị khách cực kỳ cực kỳ quan trọng, Hứa Tổng còn đích thân dặn dò ông ta cơ mà, bọn họ tuyệt đối không thể để người ta gặp chuyện không may được.

"Tiểu Hân." Hứa Dương Ngọc Trác nhìn thấy Trương Hân nằm gục trên bàn, mặt mũi đỏ ửng mà đau lòng không thôi, rốt cuộc là chuyện gì đây, sao lại một mình uống say đến mức này! Nàng sờ mặt Trương Hân, vừa nóng vừa đỏ. "Mau đứng dậy đi, chị đưa Hân về nhà."

Trương Hân đang nhắm mắt, nghe thấy giọng nói và hơi thở quen thuộc thì hơi mở mắt ra, vừa nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác, toàn thân đều có cảm giác an toàn. Cô giãy dụa ngồi dậy vùi đầu vào hõm vai Hứa Dương Ngọc Trác: "Hứa Dương..." Trong giọng nói còn có chút nghẹn ngào.

"Sao thế, rốt cuộc là làm sao?" Hứa Dương Ngọc Trác nhẹ nhàng ôm cổ cô, dịu dàng hỏi. "Không sao đâu, có chị ở đây."

Những nhân viên bên cạnh đều vội vàng quay đầu đi, ai cũng cảm thấy ngại ngùng, rốt cuộc Hứa  Tổng có quan hệ thế nào với vị Trương tiểu thư này vậy, hai người phụ nữ mà cứ ôm ấp nhau như thế, thật là kỳ quái, hơn nữa không phải Hứa Tổng sắp kết hôn rồi sao?

"em buồn lắm..." Trương Hân cũng không biết mình nên nói gì mới được, trong lòng vừa đau đớn vừa căm ghét, chỉ muốn phát tiết hết ra. Nhưng đó đều là người thân của cô, cô không biết phải làm sao nữa, nếu là người ngoài, cô hoàn toàn có thể không quan tâm ngó ngàng đến, thế nhưng đó lại là người thân của cô...
"Không sao đâu, không sao đâu. Ngoan, về nhà cùng chị , chúng ta về nhà rồi nói." Hứa Dương Ngọc Trác vỗ nhẹ vào lưng Trương Hân dỗ dành. "Đừng buồn, có em ở đây rồi, uống nhiều rượu thế này rất hại thân, chúng ta về nhà được không?"

"Được..." Hiện tại Trương Hân chẳng muốn nghe ai nói hết, chỉ Hứa Dương Ngọc Trác nói mới có tác dụng với cô.

Dỗ cho Trương Hân lên xe, nhìn người nhăn mặt nhíu mày tựa vào vai mình, tâm tình Hứa Dương Ngọc Trác cực kỳ bất ổn. Cũng không biết là xảy ra chuyện gì nữa, người mà nàng luôn nâng niu trong lòng bàn tay, một câu nặng lời cũng chưa từng nói, một ngón tay cũng không nỡ làm đau, lại bị kẻ khác chà đạp như vậy!

Hứa Dương Ngọc Trác cảm thấy tay mình rất ngứa ngáy, nàng nể mặt Trương Hân nên vẫn không hề làm gì đám người kia, nhưng bọn chúng vẫn không biết thu liễm! Bằng không tự nàng đến nhà, chính tay ghim vào não bọn họ một viên đạn!
Về đến nhà, Hứa Dương Ngọc Trác đút cho Trương Hân uống chút canh giải rượu, sau đó định đưa cô lên giường ngủ.

"Tắm... Em muốn tắm." Tuy rằng Trương Hân đã uống say đến mức đầu óc mơ hồ, nhưng bây giờ thời tiết nóng nực, cô còn uống rất nhiều rượu, cảm giác cực kỳ khó chịu, phải tắm trước mới có thể lên giường được.

"Được được, đi tắm." Hứa Dương Ngọc Trác dìu Trương Hân đang mơ mơ màng màng vào phòng tắm, tắm rửa cho cô, dùng khăn tắm quấn lại mới đỡ về giường, cả quá trình khá là giày vò.

Có điều tiểu Hân như thế này thật là nhu thuận, đã lâu rồi mình không động chạm, hiếm lắm mới có ngày hôm nay yếu đuối như vậy, quả nhiên cảm giác được ỷ lại dựa dẫm thật là tuyệt!

Đắp chăn cho Trương Hân xong, Hứa Dương Ngọc Trác cũng đi tắm. Nàng thấy dáng vẻ Trương Hân thế này không giống như buồn ngủ, đợi lát nữa sẽ nằm nói chuyện cùng cô vậy, nghe một chút về tâm sự của cô.
Chờ đến khi Hứa Dương Ngọc Trác tắm xong lên giường, thấy Trương Hân cứ mở to mắt nhìn trần nhà, cả người cứ ngây ngây ngốc ngốc.

Hứa Dương Ngọc Trác lại bắt đầu đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro