21 - 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21.

Tôi trở lại khách sạn thu dọn hành lý, bảo Bowen đặt vé máy bay tối hôm đó, tôi muốn lập tức về nước.

Suốt cả đêm tôi không ngủ được, máy bay đến sân bay quốc nội, tôi vội ra cổng bắt taxi.

Lúc ngồi trên xe, tôi tâm thần không yên, taxi nghe theo yêu cầu của tôi, dừng trước tiểu khu quen thuộc.

Bảo vệ ngoài cửa nhận ra tôi, không hề ngăn cản. Xe dừng ở cửa biệt thự. Tôi xuống xe, vòng qua cửa lớn đóng chặt, đứng bên ngoài lan can, xắn tay áo trèo qua tường.

Tôi vẫn luôn biết Thẩm Yến có thói quen viết nhật ký, chỉ là không có thói quen tùy tiện dò xét chuyện riêng của người khác, anh viết những gì tôi cũng sẽ không hỏi. Mà bây giờ, tôi trở thành loại người trước kia tôi ghét nhất, lén lút chạy vào ngôi nhà này, từ cửa ban công trèo vào, cứ như một tên trộm lục tung mọi thứ lên, cuối cùng cũng tìm thấy cuốn nhật ký của anh trong tủ bảo hiểm, mật mã vẫn là sinh nhật tôi.

Nhật ký đặt cùng một chỗ với giấy bạc, tôi lấy ra, ngồi bệt xuống đất, lật trang đầu tiên.

22.

"Cho nên ta là ta, không phải bởi vì cấu tạo cơ thể quyết định, mà bởi vì ta có cái nhìn riêng đối với thế giới này, cuộc đời này, có cử chỉ hành vi riêng, mà cái này bắt nguồn từ con đường sinh mệnh ta đã đi qua; nhân cách vì thế mà hình thành, đồng thời có phẩm chất riêng."

Tôi rất thích câu nói này, nó khiến tôi cảm thấy tôi không phải là một người dư thừa.

Tuy rằng cha mẹ không yêu thương tôi, bọn họ thường nói nếu không có tôi thì tốt rồi, nhưng tôi xuất hiện, không phải bởi vì sự tồn tại của tôi có giá trị nên tôi mới xuất hiện.

Triệu Ôn Gia là một sự tồn tại đặc biệt, ánh mắt lúc em nhìn tôi khiến tôi cảm nhận được sức mạnh. Tôi sợ biến mất, sợ bị áp chế, sợ quãng thời gian không thể nói được gì, không thể động đậy, không thể suy nghĩ, là em khiến tôi được tự do.

Lúc em nói với tôi em yêu tôi, tôi đã sắp bật khóc.

Từ thời niên thiếu trở về sau, mỗi khi tôi xuất hiện, những người gặp tôi đều cố gắng làm tôi biến mất, bọn họ không yêu thương tôi, họ hận tôi.

Chỉ có Triệu Ôn Gia, em yêu tôi, em nói em thích tôi, thích nhìn tôi cười.

....

Đó là một đoạn ngắn trong nhật ký của Thẩm Yến.

Quyển nhật ký này như một lưỡi dao, mỗi trang giấy đều là một lưỡi dao bén ngót, lòng bàn tay của tôi đau đớn, mồ hôi cứ như máu tươi, tôi lật từng trang, cuối cùng không cách nào kiềm được thống khổ, khóc lớn. Tôi gọi tên Thẩm Yến, ôm chặt quyển nhật ký, cứ như đang ôm Thẩm Yến vào lòng.

——

Chú thích của tác giả: ① trích từ "Đối mặt nỗi sợ hãi nội tâm"

23.

Cửa "cạch" một tiếng mở ra, tôi ngồi quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.

"Triệu Ôn Gia..."

Là giọng Thẩm Yến, hắn đi về phía tôi, tôi quay đầu sang nhìn hắn, lúc bốn mắt nhìn nhau, tôi hỏi hắn, "Anh là ai?"

Hắn sửng sốt, sau đó tựa như cười mà không cười, hắn nói: "Tôi có thể là ai?"

Tôi căm hận dáng vẻ đó của hắn. Nỗi đau tôi kìm nén vào thời khắc này toàn bộ bùng lên, tôi chống thân thể đứng dậy, bước nhanh về phía trước tóm chặt cổ áo của hắn. Tôi hung ác nhìn hắn, nói: "Trả Thẩm Yến của tôi lại cho tôi."

Hắn nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt giống hệt ngày hôm đó, sắc bén đến mức muốn giết chết tôi.

Hắn hất tay tôi ra, tôi bị đau, hắn đẩy tôi ra, giật lấy nhật ký, cúi đầu nhìn tôi. Tôi nghe hắn nói: "Cậu đã biết, vậy tôi nói cho cậu hay, tôi mới là Thẩm Yến. Cái người yêu cậu chẳng qua chỉ là một kẻ nhu nhược vọng tưởng thay thế tôi, hắn chẳng là cái gì cả."

Giọng hắn vang lên bên tai tôi, "Hắn phá nát cuộc đời tôi, chỉ bởi vì thích cậu, hắn đã phản kháng. Mọi chuyện rối loạn, hắn khống chế được thân thể này, cắt đứt với gia đình, đem tiền đồ của mình ra làm trò đùa, những thứ tôi đã trù tính xong hết thảy không còn nữa, mà hắn lại vẫn muốn kết hôn với cậu?"

Hắn bóp cổ tôi, nói, "Triệu Ôn Gia, tôi chỉ có thể rời xa cậu."

Tôi kéo tay hắn, ngẩng đầu lên, nước mắt cứ thế chảy xuống, rơi vào mu bàn tay hắn. Hắn rụt tay lại, buông lỏng tôi ra, tôi ngã xuống đất, không ngừng ho khan.

Tôi gọi tên Thẩm Yến, nói với hắn, anh trả anh ấy lại cho tôi.

"Hắn biến mất rồi, hắn vĩnh viễn sẽ không ra được nữa, hắn đã chết." Thẩm Yến chỉ đầu mình, "Bây giờ chỗ này chỉ có tôi, chỉ có tôi, Triệu Ôn Gia, sao cậu lại không hiểu được vậy."

"Không đâu, anh ấy đã nói sẽ luôn ở bên cạnh tôi, tôi biết..."

Hắn cắt ngang lời tôi, nắm lấy vai tôi nói: "Giữa cậu và hắn có chuyện gì tôi không biết, cũng không muốn biết."

Hắn cau mày, bất kể ánh mắt hay đuôi lông mày đều có thể đâm người, tôi gần như si ngốc mà nhìn hắn, hắn đột nhiên đưa tay dùng sức lau nước mắt trên mặt tôi, "Đừng khóc nữa."

Hắn thật sự không giống trước kia.

Tôi nói với hắn, "Tôi hiểu rồi."

Tôi bò dậy nhìn kĩ hắn, hắn hỏi, "Cậu muốn đi đâu?"

Tôi nói, "Về nhà."

24.

Tôi không leo tường nữa, từ cửa chính đi ra ngoài, giống hệt như lần trước. Tuy nhiên vẫn có khác biệt, lần này hắn ở nhà, hắn từ trong phòng đi ra, một mạch theo sau tôi. Tôi quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Hắn hơi sửng sốt, nhìn sang hướng khác, tôi nghe hắn nói: "Tình trạng của cậu không ổn, tôi sợ cậu..."

Tôi ngắt lời, thậm chí còn chẳng muốn nhìn hắn, xoay người chậm rãi đi về phía trước. Tôi nói với hắn, "Cám ơn ý tốt của anh, tự tôi về được."

Một khoảng thời gian dài sau đó, tôi hoãn tất cả các hoạt động, đọc rất nhiều tài liệu liên quan đến nhân cách phân liệt, tôi đi bác sĩ tâm lý tư vấn, hỏi cô nhân cách đã biến mất có khả năng trở lại không. Cô nói, chưa có tiền lệ.

Hôm đó tôi không lái xe, ra khỏi phòng khám tâm lý, trời đổ mưa lớn.

Tôi không mang dù, cũng không muốn bung dù, cứ như vậy đi trong mưa, cả người ướt đẫm.

Tôi nghe thấy có người gọi tôi, không quay đầu lại, vai đã bị nắm lấy, một cái dù màu đen che nghiêng trên đỉnh đầu.

"Triệu Ôn Gia, cậu làm gì đó? Trời mưa lớn như vậy, cậu cứ đi như vậy à?" Giọng hắn cứ như nước sôi trào. Tôi dừng bước, hắn cũng dừng lại
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi, "Anh có thể biến mất không?"

Hắn run cầm cập, dường như rất lạnh. Tôi nhếch môi đẩy hắn ra, nói với hắn: "Không thể biến mất thì đừng xuất hiện trước mặt tôi, anh không phải Thẩm Yến."

25.

Hôm đó sau khi trở về, tôi nóng rần lên. Uống hai viên thuốc ngủ, đến nửa đêm lại bị đau tỉnh. Xương cốt cả người đều đau, tôi gọi điện cho Bowen, điện thoại không liên lạc được. Tôi hít một hơi, chống thân thể đang mơ màng dậy, liếc mắt nhìn mưa ngoài cửa sổ, sau đó cầm lấy quần áo trên ghế sô pha. Tôi đi vài bước, lúc mở cửa ra, thân thể không chống đỡ được, ngã ra bên ngoài.

Tôi cho rằng mình sẽ ngã xuống đất, thế nhưng bất ngờ đụng vào một thân thể êm ái quen thuộc, mùi hương cũng quen thuộc. Tôi ngẩng đầu lên, thấy mặt Thẩm Yến.

Hắn hỏi tôi, "Triệu Ôn Gia, cậu không sao chứ? Sao lại sốt cao như vậy?"

Tôi si ngốc rồi, xem hắn là Thẩm Yến mà cuộn tròn trong lòng hắn, tôi nói: "Thẩm Yến, em đau quá."

Hắn đưa tôi đi bệnh viện. Trời mưa rất lớn, hắn cởi áo khoác che lên người tôi, ôm tôi vào trong xe. Tôi nhắm mắt lại, túm chặt chiếc áo khoác đó, nghe được tiếng động cơ ô tô, còn có tiếng mưa rơi liên tục, lộp bộp, lộp bộp.

-----

Sa: Lúc là Thẩm Yến này, lúc là Thẩm Yến kia T_T nhưng xem kĩ lại thì Thẩm Yến của Ôn Gia gọi ẻm là Ôn Gia, còn Thẩm Yến nguyên bản gọi cả tên lẫn họ. Giai đoạn này hai nhân cách bắt đầu hợp lại làm một nên lúc thì ổng lạnh lùng ghét bỏ, lúc lại quan tâm đau lòng vì Ôn Gia nên đọc chắc sẽ hơi loạn tí.

Tui không nghiên cứu về bệnh đa nhân cách nên cũng chẳng biết những gì tác giả viết về đa nhân cách là đúng hay sai, nhưng ở một thế giới mà con người có thể xuyên không và trùng sinh như thế giới đam mỹ thì khi đọc truyện cứ tuân theo thiết lập của tác giả vậy ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro