31 - 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

31.

"Hắn vẫn ở đây."

Bốn chữ nhẹ nhàng, cho tôi toàn bộ thế giới.

Tôi ngơ ngác đần độn nhìn hắn, Thẩm Yến cúi đầu, tôi đưa tay chạm vào hắn, đầu ngón tay lướt qua lông mày. Bàn tay đã run cầm cập, tôi cẩn thận miêu tả từng chút một. Hắn không nhúc nhích tùy ý tôi vuốt ve lông mày mình, tôi thấp giọng gọi, "Thẩm Yến..."

Hắn nắm lấy tay tôi, gọi tôi Ôn Gia.

Hắn thật giống Thẩm Yến, nhưng hắn không phải. Không phải.

Tôi đẩy hắn ra, tông cửa xông ra ngoài.

Tôi nghe thấy hắn ở sau lưng gọi tôi. Tôi chạy đến cửa, hắn kéo tôi lại, chúng tôi dây dưa ở giao lộ, tôi quát, "Anh rốt cuộc muốn thế nào? Anh có thể trả thân thể cho anh ấy, có thể để anh ấy ra đây không?" Tôi chỉ vào hắn, nói: "Anh không thể, vậy thì đừng tới tìm tôi, đừng tiếp tục cho tôi hy vọng nữa."

Tôi mạnh tay lau nước mắt, quay đầu rời đi.

Tôi băng qua đường lớn, hắn ở phía sau gọi tôi, giọng kinh hãi, hắn nói: "Triệu Ôn Gia, cậu quay lại cho tôi."

Tôi không quay đầu lại, dường như điên rồi, ngơ ngác đứng giữa đường. Giữa dòng xe cộ qua lại, tôi nghe thấy họ bấm còi, rồi cánh tay bị dùng sức nắm lấy, tôi bị hắn kéo đến ven đường. Tay hắn đang run rẩy, tôi đẩy tay hắn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Đến nước này, anh ấy vẫn không hề xuất hiện, anh ấy... sẽ không trở về nữa."

"Xin lỗi, trước đây là tôi một mực quấn quít lấy anh, chúng ta sau này sẽ không gặp lại nhau nữa."

Tôi lùi về sau, hắn tiến lên, tôi không muốn tiếp tục nhìn mặt hắn nữa, lúc trở về, lại nghe hắn nói, "Triệu Ôn Gia, cậu có thể nghe tôi vài câu không? Tôi có lời muốn nói với cậu."

32.

Hắn bảo về nhà rồi nói, tôi nói đó không phải nhà tôi.

Hắn lại nói, "Vậy chúng ta đi nhà số 20 đường Động Đình, Hậu Hải Hoa Viên, được không?"

Tôi không lên tiếng, hắn lại nói tiếp: "Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với cậu."

Tôi nhớ tới trước đây tôi lúc nào cũng quấn quít lấy hắn, tôi nói Thẩm Yến, em muốn nói chuyện với anh, chúng ta nói chuyện có được không. Hắn không thích tôi, thậm chí còn chán ghét tôi, hắn nói với tôi, hắn không muốn nhìn thấy tôi.

Nhưng bây giờ hắn nhìn tôi, khổ sở sốt ruột chờ đợi, hắn gọi tôi là Ôn Gia, trông hắn như sắp sửa làm càn. Tôi không khống chế được chính mình, chỉ có thể nói được.

Sau đó hắn lái xe đi, tôi ngồi trong xe hắn, tựa vào cửa sổ, khí nóng từ miệng thở ra khiến cửa kính đọng một lớp hơi nước. Trong xe quá yên tĩnh, tôi theo bản năng mở nhạc lên, hắn nhìn sang, tôi sững người một giây. Âm nhạc bắt đầu vang lên, là ban nhạc tôi thích.

Mũi tôi ê ẩm, cuống họng cũng vậy, tôi nhắm chặt mắt lại.

Tôi mơ màng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa xe đã tối, dây an toàn trên người tôi đã được cởi ra, tôi quay đầu sang hắn, hắn kéo mở cửa xe, lưng quay về phía tôi.

Tôi theo hắn vào nhà, đã lâu không về, bài trí trong nhà đã thay đổi hết. Tôi nhìn sang hướng khác, hắn nói lên lầu hai đi.

"Không cần cởi giày, cứ vào đi."

Tôi theo hắn lên lầu, phòng khách lầu hai rỗng không, hắn thật sự rất cố gắng xóa hết dấu vết cuộc sống của tôi và Thẩm Yến trước đây. Tôi lộ vẻ trào phúng. Hắn xoay người lại, trào phúng trên mặt tôi vẫn chưa tan đi, hắn chăm chú nhìn tôi, nói, "Tôi vốn định bán ngôi nhà này đi."

Tôi sững sờ, hắn đi ra ngoài mở cửa ban công rồi đứng ở đó nói, "Sau đó, có một ngày tôi đứng ở chỗ này, lúc đó là buổi chiều, đầu đông nắng chiều rất đẹp, tôi không nỡ bỏ."

"Tôi nghĩ đến cậu và hắn, hai người đứng ở đây, có phải sẽ thường cùng nhau ngắm tà dương chăng?"

Tôi không nói lời nào, lại nghe hắn nói tiếp, "Triệu Ôn Gia, trước đây hắn chỉ là một đoạn cảm xúc của tôi, hoặc là nói hắn chẳng là cái gì cả, chỉ cần mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, khống chế tâm trạng, tôi vẫn sẽ là tôi. Thế nhưng từ khi hắn gặp cậu, tất cả đều thay đổi. Thời gian hắn chiếm cứ càng ngày càng nhiều, tôi không biết hắn làm gì, tôi chỉ cảm thấy rất mệt, thể lực không đủ, tôi trở nên suy yếu, mãi đến một ngày tôi mất đi quyền kiểm soát thân thể này, tôi trở thành người bị nhốt."

Nói đến đây, hắn lấy hộp thuốc lá ra, bước đến tựa vào lan can. Đôi môi mỏng ngậm thuốc lá, hắn cười với tôi rồi cúi đầu. Trong bóng tối, ánh lửa sáng lên. Ngón tay cầm điếu thuốc, hắn ngẩng đầu chậm rãi nhả khói, tôi nghe hắn nói: "Ròng rã năm năm, cuộc đời tôi bỗng dưng mất năm năm ròng, bị tên ngu xuẩn kia dùng để yêu đương với cậu."

Hắn dừng một chút, cười một tiếng, nói tiếp: "Tôi con mẹ nó thật sự rất đố kị."

Tôi ngơ ngác nhìn hắn. Ánh lửa lập lòe tắt đi, hắn và bóng đêm hòa làm một thể. Tôi nghe tiếng hắn nói, rất nhẹ: "Tôi vẫn luôn chiến đấu với hắn, tôi muốn giết chết hắn, hắn cũng muốn giết chết tôi, đặc biệt lúc cậu khóc, tôi luôn có thể nghe được trong lòng hắn mắng tôi. Sau đó rốt cuộc cậu cũng đi, hắn bắt đầu cầu xin tôi, hắn không ngừng cầu xin tôi, hắn nói hắn nhớ cậu."

Hắn đi về phía tôi, đột nhiên dang tay ôm lấy tôi, nắm cằm, nụ hôn vương mùi thuốc lá nện vào tôi, môi tôi bị răng hắn làm rách. Tôi phản ứng lại, kịch liệt giãy dụa. Hắn bóp lấy eo tôi, tôi nghe được tiếng nói của hắn, hắn nói, "Triệu Ôn Gia, tôi trả hắn lại cho cậu."

33.

Hắn buông tôi ra, đầu óc tôi trống rỗng một nửa, tôi hỏi hắn anh có ý gì. Hắn từ bên người tôi tránh ra, nói với tôi, xin lỗi.

Tôi về đến nhà, cả một buổi tối đều suy nghĩ lời hắn nói, hắn nói hắn sẽ trả Thẩm Yến lại cho tôi. Đêm hôm đó ánh đèn sáng trưng, tôi nhìn trần nhà, cả đêm không ngủ.

Mãi đến tận sáu giờ sáng, tôi dường như nghe được tiếng gõ cửa. Vừa mới chợp mắt khoảng hai mươi phút, tôi mang cái đầu nặng trĩu bò dậy. Tôi đi tới, tựa vào cửa, đưa tay mở khóa. Khóa cửa "cạch" một tiếng, cửa hở ra một khe nhỏ.

Tôi nhìn thấy người bên kia khe hở, ngẩn ngơ. Chậm rãi tỉnh lại, tôi giữ lấy cánh cửa, thấp giọng hỏi: "Anh lại có chuyện gì nữa vậy?"

Hắn tiến lên một bước, trên người mặc áo sơ mi màu xám nhạt, quần dài màu đen hơi nhăn, sợi dây đỏ trên cổ tay như ẩn như hiện, đó là sợi dây tôi đi chùa xin cho anh. Tôi đã rất lâu không nhìn thấy sợi dây đỏ này, trong lòng suy đoán, thế nhưng lại không dám cho mình loại hy vọng này, tôi thật sự sợ hãi, người run cầm cập, âm thanh từ trong cổ họng thoát ra, tôi nói với hắn: "Anh đừng đùa bỡn tôi."

Hắn rũ mắt. Lông mi hắn rất dài, chạm vào mi dưới, ánh mắt như băng đang tan, hắn gọi tên tôi, nói, "Ôn Gia, anh... rất nhớ em."

Tôi choáng váng đến ngây dại, đần độn nhìn hắn, nói không ra lời.

Tay vẫn cầm chặt cánh cửa, đốt ngón tay vẫn âm ỉ đau. Một lúc lâu sau, giọng nói của tôi tìm về, tôi nói, "Thẩm Yến... Thẩm Yến... Thẩm Yến..."

Tôi gọi tên anh, không khống chế được chính mình, cả người gần như muốn nổ tung, nóng hổi, hai chân run rẩy không chống đỡ nổi thân thể của chính mình, lập tức ngã xuống đất. Anh sợ hết hồn, muốn tới đỡ tôi, tôi giơ tay lên bảo anh đừng cử động, tôi nói, "Anh đừng đến đây, cứ đứng ở đó, em muốn tự mình đi tới."

Tôi không thở nổi, vừa khóc vừa run rẩy, cổ họng chua xót, toàn bộ trái tim đều đau đớn. Tôi bưng cổ họng của mình, chôn mặt vào đầu gối, xương sống run lẩy bẩy. Thật lâu sau đó, tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn ngoan ngoãn đứng đó, đến tư thế cũng không thay đổi. Tôi từ dưới đất bò dậy, lảo đảo đi về phía đó, ôm chặt lấy anh, chôn đầu vào lồng ngực anh, tôi tham lam hít lấy mùi anh, tôi nói, "Em cũng rất nhớ anh."

Thân thể anh run run, không nói gì, vòng tay lên eo, ôm chặt tôi.

Tôi lôi anh vào nhà, đẩy anh lên sô pha, sau đó nằm đè lên người anh.

Tôi dùng tay ôm cổ anh, anh ngửa ngửa đầu, nói, "Anh không thở được."

Tôi liền buông lỏng tay một chút, nhưng vẫn giữ động tác này. Anh đành cam chịu. Tôi nhìn anh không chớp mắt, tiến đến gần dùng tay sờ sờ lông mày anh.

Từ đầu mày đến đuôi mày, ngón tay tỉ mỉ vuốt ve. Anh nở nụ cười, nói: "Em định sờ anh đến trụi sao?"

Tôi hít một hơi, lòng bàn tay dừng ở đuôi lông mày anh. Tôi ngồi trên đùi, chóp mũi nhẹ nhàng lướt qua mũi anh, nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh, trong đó có hình bóng mình.

Tôi rất thích vuốt ve lông mày anh, trước đây vẫn thường làm thế, dậy sớm không ngủ lại được, liền lén lén lút lút chạm vào anh, anh trước đây cũng cười tôi như vậy, nói tôi có phải muốn sờ trụi lông mày anh không. Tôi liền nói, đúng vậy, em muốn biến anh thành vô mi đại hiệp. Anh liền cù tôi, chúng tôi cùng nhau bật cười.

Lời vừa rồi của anh giống y như trước, tôi nhìn anh, nở nụ cười, "Đúng vậy, biến anh thành vô mi đại hiệp, được không?"

Anh cong khóe miệng, đưa tay nắm lấy cằm tôi.

Tôi không hỏi anh trở về như thế nào. Tôi không muốn hỏi, anh cũng không nhắc tới.

Tôi nói với anh, hai năm qua giống như một giấc mơ, một cơn ác mộng.

Anh xin lỗi tôi, tôi nói, không phải lỗi của anh.

34.

Tôi một lần nữa dọn trở về, cùng anh đi mua đồ dùng trong nhà, lại còn mua rất nhiều hoa, bày khắp nơi trong nhà. Tôi biến thành cái đuôi của anh, mọi thời mọi khắc đều phải ở bên cạnh, anh vào phòng tắm tắm rửa, tôi ngồi ở cửa, nhìn chằm chằm mặt kính phủ đầy hơi nước, có chút biến thái. Anh thường thường sẽ bị tôi làm giật mình, sau đó đỡ tôi dậy, bảo tôi đừng ngồi dưới đất.

Chúng tôi như trở về thời điểm mọi chuyện chưa xảy ra. Anh làm bữa sáng cho tôi, tôi nếm thử mì anh nấu, cười anh sao tay nghề lại chênh lệch nhiều như vậy? Anh gãi gãi đầu, lúng túng mỉm cười, anh nói: "Ngượng tay rồi."

Tối đến, anh thỉnh thoảng sẽ tỉ mỉ hôn tôi, hôn dịu dàng lưu luyến. Tôi ôm anh, anh cắn môi dưới của tôi, đặt lên gáy tôi vài nụ hôn.

Tôi nằm dưới thân anh, anh ôm tôi, lòng bàn tay nóng bỏng. Tôi run rẩy, hơi thở của anh dần dần nặng nề, tôi nghe được tiếng anh nói, "Triệu Ôn Gia, anh yêu em."

Chúng tôi không làm đến bước cuối cùng, là anh dùng miệng giúp tôi giải quyết, tôi bắn trong miệng anh, thân thể run rẩy, cột sống tê dại. Tôi đưa tay kéo kéo tay anh, bảo anh mau phun ra. Anh quay đầu đi lấy khăn giấy. Dưới ánh đèn tối tăm, tôi nhìn khuôn mặt anh, anh nhắm hai mắt, cả người buông lỏng, lông mày khẽ nhíu lại.

Tôi cúi đầu, lẩm bẩm vài tiếng. Anh ngẩn người, nghiêng đầu nhìn tôi hỏi, "Em vừa nói gì vậy?"

Tôi nắm bàn tay lại, kéo chăn lên, lắc đầu, "Không có gì."

Anh cười, lộ ra chiếc răng nanh bên trái trông không giống ngày trước, có chút đáng yêu. Anh nói trong miệng vẫn còn chút mùi vị, phải đi súc miệng một chút. Tôi phất phất tay.

Tôi nghe thấy tiếng nước trong phòng vệ sinh, sau đó chôn đầu vào chăn, co người lại.

Trước đây chúng tôi từng xem một bộ phim, tên là mật mã chiến tranh, sau khi xem xong Thẩm Yến nói với tôi, anh và tôi cũng phải có một mật mã, sợ tôi sau này xảy ra chuyện, bảo lúc không tiện tôi cứ nói từ này. Sau đó, chuyện này trở thành bí mật giữa tôi và anh, ngôn ngữ Krillin, em yêu anh, "qamuSHa", anh lại chưa kịp nghe được.

Tôi thật sự thích anh, thật sự thật sự thích anh, tôi không ngừng tự nhủ, Thẩm Yến của tôi trở về rồi, nhưng cũng vô dụng.

Tối hôm đó anh mở họp qua điện thoại, tôi tựa vào anh, nghe giọng anh nói.

Chúng tôi vừa tắm xong, mùi hương trên người giống nhau, nếu là trước đây, tôi sẽ hôn anh. Chúng tôi lâu rồi chưa hôn nhau.

Tôi thử thăm dò đến gần. Môi vừa lướt qua gò má anh, anh đã sững người, nghiêng đầu nhìn tôi rồi hơi dịch người ra. Tôi cũng không hôn anh, chỉ kề sát vào tai anh, tôi nói, "Thẩm Yến không còn nữa, đúng không?"

Tôi cảm thấy thân thể hắn run rẩy một lúc, như đang sợ hãi điều gì. Tôi nói với hắn, "Anh không cần phải gạt tôi nữa, anh giả vờ không giống."

Hắn tắt hội nghị qua điện thoại, đặt bút xuống, chậm rãi xoay người. Chúng tôi ngồi trên sô pha, đối diện nhau, hắn cởi bỏ ngụy trang, không phản bác, thấp giọng nói: "Ôn Gia, xin lỗi."

Có được đáp án rồi, tôi ngược lại lại thấy được thả lỏng. Khoảng thời gian này tôi luôn quan sát hắn, hắn ngụy trang đến mức khổ cực, tôi cũng diễn đến mức cực khổ. Hiện tại, hắn cho tôi một đáp án, một sự thật, trong lòng tôi lại không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, giống như thịt thối rữa đã lâu, hoại tử rồi nên mất cảm giác.

Tôi tựa vào sô pha, nói với hắn: "Trước đây anh ấy có đến tìm tôi đúng không, lần đó, anh ấy nói với tôi, anh ấy hủy bỏ hôn lễ rồi. Anh ấy khổ sở như vậy, hẳn là đã biết mình sắp biến mất rồi? Anh ấy tới tìm tôi, nói xin lỗi với tôi, kỳ thực anh ấy biết rõ, anh ấy không thể ở bên tôi nữa."

Tôi tỉ mỉ nhớ lại những lời kia, ôm mặt, âm thanh như bị rơi vào bình thủy tinh chật kín, "Nhưng tôi lại nói với anh ấy, tôi hận anh ấy."

35.

Tôi dọn ra khỏi nơi này lần thứ hai, lần trước khóc rất thảm, cứ như bầu trời của mình vừa sụp xuống. Thế nhưng bây giờ, khi bầu trời thật sự sụp xuống, tôi mới phát hiện cùng lắm cũng chỉ vậy thôi. Tôi còn sống, còn thở, chỉ là tim đập rất chậm chạp, như động vật bắt đầu ngủ đông.

Lúc tôi đi, Thẩm Yến ngồi ở bậc thềm, tôi đứng trong sân, nói với hắn, "Bán nhà đi. Tà dương không có gì đẹp đẽ hết, mùa hè thì nhiều muỗi, mùa đông thì lạnh phát sợ."

Hắn dường như không nghe thấy lời tôi nói. Cánh cửa lớn màu nâu đỏ phía sau đổ bóng thật dài, một lúc lâu sau, tôi đi khỏi sân, hắn gọi tôi một tiếng, bảo, "Triệu Ôn Gia, hình như tôi... thích em rồi."

Tôi quay đầu lại, nở nụ cười khách khí, nói: "Tôi không thích anh."

Vẻ mặt hắn như đã đoán trước được, một lần nữa ngồi xuống, lưng chậm rãi co lại, hắn nói: "Tôi cũng biết rõ, con người tôi rất phiền phức, em không thích tôi cũng bình thường." Hắn phất phất tay với tôi, nói, "Triệu Ôn Gia, về cẩn thận một chút, đừng đi ở giữa đường nữa."

Tôi quay lưng bước đi, cũng phất phất tay, tôi nói với hắn: "Thẩm Yến, tạm biệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro