Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Địa điểm nhiệm vụ lần này là trong căn biệt thự ở vùng ngoại ô. Vào lúc năm giờ chiều ở đây sẽ tổ chức một buổi tiệc, mà đối tượng ám sát chính là chủ nhân của buổi tiệc - Hạ Hãn Vũ.

Buổi tối một ngày trước chúng tôi đến biệt thự nghiên cứu địa hình, ban đêm thì ở một phòng trọ nhỏ không cần chứng minh nhân dân. Nhà vệ sinh bên ngoài, cả phòng chỉ có một cái giường lớn.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi thực hiện nhiệm vụ, Hoàng Gia Tân căng thẳng đến mức ngủ không được. Trong bóng đêm hắn yên lặng nắm lấy tay tôi, lơ mơ nói "Ván giường quá cứng."

Ván giường thật sự rất nhỏ, hai người ngủ thật sự có hơi chật. Tôi nói "Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải làm nhiệm vụ."

Hoàng Gia Tân không thuận theo, không buông tha mà quấn lên, "Anh Vấn Hàn, kể chuyện trước khi ngủ đi." Miệng của hắn giấu trong chăn, cười rộ lên giọng rầu rĩ, "Em muốn nghe chuyện trước khi anh đến Bộ Phong."

Lúc tôi còn nhỏ, ba thường đi công tác, ngắn thì năm ba ngày, dài thì một tháng. Ông chạy khắp thế giới, mỗi lần đi công tác về đều mang theo vài món đồ chơi nhỏ xem như làm quà.

Khi còn nhỏ tôi rất kỳ lạ, tên và thẻ căn cước của ông không hề giống nhau, đến khi nhập học tiểu học phải điền phiếu đăng ký, ba của tôi cũng chỉ ngồi xuống xoa xoa đầu tôi, bảo tôi điền phiếu sau hai chữ "ba mất". Tôi không hiểu, ba của tôi liền dịu dàng kể cho tôi nghe chút chuyện xưa, tại sao tôi phải nói dối rằng mình không có ba.

Thẳng đến một ngày ba tôi đi công tác như thường lệ, thậm chí ra đến cửa rồi vẫn đồng ý sẽ mua mô hình Bumblebee cho tôi.

Thế nhưng ông vẫn mãi không mang về.

Mẹ tôi đã đợi rất lâu, mỗi đêm bà đều ngồi ở trước cửa nhìn quanh. Chờ đợi từ lòng đầy hy vọng đến khi dầu cạn đèn tắt.

Bà đã đợi nửa đời, nhưng vẫn không đợi được người đàn ông đã hứa làm xong nhiệm vụ cuối cùng sẽ trở về sống với bà cả đời.

Tôi cũng đợi, từ lúc còn vừa đợi vừa cắn đầu bút tính toán đến khi vừa đợi vừa xem Thần Điêu Hiệp Lữ.

Ngày mẹ tôi qua đời, cuối cùng tôi cũng biết, tôi không đợi được mô hình đồ chơi của mình nữa rồi.

Về sau tôi mới biết, ba tôi là một sát thủ. Tổ chức sát thủ của ông tên là Bộ Phong.

Hoàng Gia Tân ôm tôi rất chặc, cách một chiếc chăn mỏng, cánh tay hắn ra sức mà ôm lấy tôi.

Tôi nở nụ cười nói "Anh không sao, đã là chuyện nhiều năm trước rồi. Anh chỉ muốn biết rõ chân tướng năm đó."

Hoàng Gia Tân dừng một chút, hỏi tôi "Ba của anh..." Hắn cúi đầu nhìn nét mặt tôi, "Rời đi khi nào?"

"À không phải, ý em là, có lẽ trong Bộ Phong sẽ có manh mối." Hắn sợ kích thích tôi, nói chuyện cẩn thận từng chút, tựa như chú chó nhỏ, không ngừng xem chừng tâm trạng của tôi.

Tôi nói "Ngày 6 tháng 4 của năm năm trước. Đừng nghĩ nữa, đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm."

Hoàng Gia Tân cọ cọ vai tôi, hừ một tiếng, hình như cũng buồn ngủ rồi.

Vết ố vàng trên vách tường, kim giờ và kim phút vừa hay đều chỉ số 12, một ngày mới, ngày 6 tháng 4, cuối cùng cũng đến.

Sáng hôm sau tôi liền rời giường bắt đầu làm công tác chuẩn bị cuối cùng, tôi giấu máy nghe lén và định vị vào túi áo sơ mi, thuận tay nhét thêm một con dao nhỏ vào kép trong dây lưng quần tây.

Hoàng Gia Tân liếc nhìn tôi một cái, nhíu nhíu mày, nói "Anh Vấn Hàn, bằng không thì... vẫn là em đi cho..."

Lời này của hắn ngây thơ đến buồn cười, tôi nghiêng mặt liếc nhìn, không lên tiếng. Vừa nhìn gương vừa nhét thiết bị vô tuyến vào lỗ tai.

Tiếng động bên phía Hoàng Gia Tân chậm lại. Hắn buông lỏng ánh mắt đi đến, nắm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng đeo máy truyền tin vào bên tai còn lại giúp tôi.

Làm xong những thứ này, hắn liền đi đến bên cửa sổ, như thường lệ đeo tai nghe kiểm tra hiệu quả.

Tôi chỉ cảm thấy lỗ tai mình vẫn đang nóng lên.

Chạng vạng tối tôi vô cùng thuận lợi chạy vào biệt thự, bảo vệ tiệc tối liếc nhìn thư mời của tôi, liền vẫy vẫy tay ý bảo tôi đi vào.

Trong tai nghe giọng Hoàng Gia Tân truyền vào:

"Mục tiêu ở hướng 3 giờ của anh, bên cạnh bể bơi."

Hắn cười một cái rất trầm, có lẽ bởi vì hắn tìm thấy nhanh hơn tôi. Giọng nói trong tai nghe như dán vào màng nhĩ của tôi, giọng cười của hắn như đang thổi bên tai.

Hình như tôi không thể khống chế mà đỏ mặt.

Hoàng Gia Tân lại khẽ cười một cái.

Hắn đứng điều tra ở tầng cao nhất gần sát biệt thự , cách kính viễn vọng, hình như hắn có thể nhìn thấu tất cả, "Hô hấp của anh hơi nhanh, nhịp tim đã đạt 102/phút rồi."

Tiếng cười của hắn mang theo chút rung động, thậm chí tôi có thể tưởng tượng ra được nét mặt của hắn hiện giờ.

Khóe miệng hơi nhếch, lộ ra răng hổ, nụ cười vô cùng tươi đẹp.

Dường như tôi đã dùng hết khí lực toàn thân mới có thể bình phục nhịp tim đang đập loạn của mình.

Sau đó tôi đi theo sau lưng mấy vệ sĩ của Hạ Hãn Vũ, dáng vẻ như tùy ý đi đến chỗ này.

Tôi vừa tiếp cận vừa giơ ly rượu, bên cạnh Hạ Hãn Vũ có rất nhiều người vây quanh, vô cùng thích hợp động thủ. Đáng tiếc rượu trong ly của tôi vừa mới nghiêng, đã bị vệ sĩ sau lưng Hạ Hãn Vũ nắm lấy cổ tay.

Tôi cười mỉa hai tiếng, "Thật xin lỗi, vừa rồi cầm không chắc."

Hạ Hãn Vũ nhìn chằm chằm tôi, hắn ta không cười, ánh mắt từ trượt xuống từ vai vệ sĩ, lạnh lùng nhìn tôi từ trên xuống dưới. Tôi bị nhìn đến cả người phát lạnh.

Tôi chỉ có thể xoay người qua chỗ khác cầm dĩa bánh ngọt trên bàn, giả vờ che giấu lúng túng. Đột nhiên ánh đèn cả đại sảnh tối lại.

Dàn nhạc violong của yến hội không biết đã rời đi từ khi nào, Hạ Hãn Vũ chậm rãi đi đến sân khấu, hắn ta hắng giọng một cái, trong tay nâng một chiếc mic cỡ nhỏ.

Tôi nghĩ, lúc này đúng là cơ hội ám sát tuyệt vời. Địch ở trong sáng mình trong tối, chỉ cần tạo chút hỗn loạn, tôi có thể thuận lợi chạy thoát.

Nhưng lúc nãy tôi đã khiến vệ sĩ của Hạ Hãn Vũ chú ý đến, tôi quan sát thấy hiện tại có ít nhất 3 người đang trong bóng tối nhìn tôi chằm chằm.

Hạ Hãn Vũ đơn giản cảm ơn vài câu, hắn ta buông mic tựa như sắp xuống sân khấu, rồi đột nhiên dừng lại. Hắn hướng trợ lý bên cạnh dặn dò hai câu, khoảng cách quá xa nên tôi không nghe rõ được, nhưng lại có thể trông thấy ánh mắt trợ lý quét về phía tôi.

Tôi bắt đầu mơ hồ cảm thấy bất an.

Hạ Hãn Vũ quay trở lại sân khấu, mặt lạnh giật giật khóe miệng.

"Các vị hẳn cũng đều biết rõ, lão gia tử nhà tôi sắp không được rồi. Các vị hôm nay đến đây, đơn giản cũng đều là muốn dò xét phần chia gia tài trong di chúc. Không cần vòng vo, bây giờ tôi sẽ nói chuyện này cho các vị."

Người dưới sân khấu đều thay đổi sắc mặt, nam có nữ có. Một là không ngờ hôm nay Hạ Hãn Vũ sẽ đem chuyện này ra trước mặt mọi người, hai là vô cùng hưng phấn muốn biết tình huống cụ thể của Hạ gia.

Không biết tại sao, cuối cùng tôi cũng cảm thấy có chỗ nào không đúng. Lực chú ý của mọi người đều đặt trên sân khấu, mà vệ sĩ bí mật ở tầng một tụ lại càng lúc càng nhiều.

Hạ Hãn Vũ nói "Hạ gia chúng tôi kinh doanh nhiều năm, đến nay đã xem như một đời cường thịnh. Tôi mời luật sư tính toán qua, tổng tài sản của lão đầu tử dự đoán có 4 tỉ." Dưới sân khấu vang lên tiếng kinh ngạc hít sâu.

"Thế nhưng những thứ này cũng không phải đều thuộc về tôi, thực ra cầm quyền Hạ gia còn có một người, chính là anh họ thân yêu của tôi." Hắn liếc xuống dưới sân khấu.

"Anh ta tên Đặng Siêu Nguyên."

Cuối cùng tôi cũng biết là lạ ở chỗ nào. Tôi quay người nghĩ tìm cách thoát ra nhưng cửa lớn đã đóng, tôi biết rõ ở phía sau vẫn còn một cửa thoát hiểm.

Tôi vừa mới quay người, giọng Hạ Hãn Vũ liền không nhanh không chậm mà vang lên.

"Nhưng hôm nay, anh họ của tôi phái người đến giết tôi rồi."

Đèn tựu quang đùng một tiếng mở lên, đông tây nam bắc bốn phương tám hướng đều chiếu lên người tôi.

Trời đất quay cuồng, trong ly rượu đỏ kia có thuốc. Trước khi mất đi ý thức, đột nhiên tôi nhớ ra, từ khi tôi tiến vào thành lũy này, giọng của Hoàng Gia Tân trong tai nghe chưa từng vang lên thêm lần nào nữa.

Rốt cuộc tôi cũng nhận ra, trước khi tôi nhắm vào Hạ Hãn Vũ, tôi cũng đã bị theo dõi.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro