4.5 Vật thể lạ đồng bộ hóa ngẫu nhiên (R18) (Nửa sau)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng lưng nhỏ gầy phản chiếu trong đôi mắt hoàng hôn ánh kim không hiểu sao lại vững vàng và rộng lớn đến lạ kỳ. Aventurine bật khiên đẩy lùi chiến binh nọ, sát khí tỏa ra đủ khiến thứ sinh vật thấp kém đó phải chùn bước.

- ĐỤ MÁ! MÀY THỬ ĐỘNG ĐẾN MỘT SỢI TÓC CỦA ANH ẤY XEM TAO CÓ XÉ XÁC MÀY RA KHÔNG, CON CHÓ NÀY!

Hắn chửi thề bằng giọng trầm thấp gầm gừ tựa con thú hoang sổng chuồng, chưa nhận thức được mình đã trở lại bình thường mà chỉ rất tập trung hành chiến binh hư không kia ra bã. Rate không hứng thú với màn tra tấn của tên người yêu ngốc nghếch nhà anh, chỉ tự hỏi khao khát mãnh liệt nào khiến cho hắn thoát khỏi vật thể lạ trông chẳng khác gì một con vịt cao su tầm thường.

- Rine Rine!

- VERITAS, ANH ĐỪNG CẢN EM! EM PHẢI ĐÁNH CHẾT CON CHÓ DÁM XÔNG VÀO TẤN CÔNG ANH.

- Aventurine! Đủ rồi! - Ratio đổi sang giọng nghiêm khắc dạy bảo.

- Anh... Ớ? Anh nghe em nói hả? Không đúng, em trở lại bình thường rồi!

Aventurine mau chóng ném mảnh vụn từng là một sinh vật thiện chiến kia, con thú hoang bình tĩnh lại, lon ton ngậm dây xích cổ vô hình chạy về phía chủ nhân nắm giữ trái tim của hắn nịnh nọt. Giọng nói ngọt ngào nghe phát ngấy nhưng hắn biết Veritas yêu quý của hắn sẽ mềm lòng bỏ qua thôi, anh là người nuông chiều hắn nhất mà:

- Anh có sao không? Có bị trầy xước chỗ nào không? Để em nhìn kỹ xem, phải sờ hết mới chắc chắn được. Em nói anh nghe, cái thứ vật thể lạ này bị hỏng rồi, em thật sự không hiểu nổi cái gì mà "khát vọng mãnh liệt" hay "khao khát mạnh mẽ" chứ?? Hồi nãy rõ ràng em muốn đụ hỏng anh luôn mà có thoát ra được đâu.

Ratio hất bàn tay không đứng đắn kia ra, đổi lại tiếng thút thít bất mãn cùng đôi mắt giả vờ ngạc nhiên, anh muốn làm rõ động lực nào thôi thúc Aventurine hơn nhưng chưa kịp hỏi thì con công Artini vàng chóe nheo nhéo kêu lên làm loạn:

- Anh yêu? Hết thời gian cấm túc rồi mààààààààààààààà!!! Sao anh có thể nuốt lời không cho em chạm vào anh chứ!? Không chịu! Không chịu! Không chịu! Bồi thường đi! Anh làm em tổn thương quá trời luôn á! Hôn một cái không đủ đâu nha! Phải 100 lần mới được!

Aven bày ra bộ dáng đứa trẻ bướng bỉnh vòi quà làm Rate chỉ biết âm thầm thở dài trong lòng, nếu anh không dỗ thì còn lâu hắn mới chịu mở miệng nói chuyện đàng hoàng với anh. Tuyệt đối không phải anh nhớ hắn đến mức để nỗi niềm thương nhớ lấn át mong muốn nghiên cứu đâu (Tuyệt! Đối! Không! Phải!).

- Được rồi. Chuyển sang chỗ khác rồi anh bồi thường cho em đầy đủ, Rine Rine.

- À, anh có quần áo dự phòng không cho em mượn một bộ, lúc nãy em ở trong bồn ướt mất rồi nên khó chịu lắm, Ver~ - Aventurine nghịch mái tóc hơi bết của anh, tự nhủ con mèo hắn nuôi lại quên làm sạch lông rồi.

Ratio chỉ chỗ để quần áo cho Aven đi lấy, sau đó cả hai thay đồ sạch sẽ rồi di chuyển sang phòng nghỉ cho khách ở Khoang Chi Viện. Trên đường đi, Ratio nhắn tin thông báo cho Asta chuyện xảy ra ở Khoang Cách Ly, hy vọng cô ấy chú ý an ninh khu vực đó hơn. Sau khi thấy tin nhắn phản hồi với lời xin lỗi chân thành của cô, anh không có ý truy cứu mà chỉ muốn cảnh báo nên đáp lại "không sao" rồi cất điện thoại vào túi.

Aventurine diện bộ đồ quá cỡ, áo sơ mi trắng rộng nửa sơ vin trong chiếc quần dài xắn ống thấp ống cao, tay áo dài che mất cả bàn tay. Trông hắn không khác gì một nghiên cứu sinh luộm thuộm lẽo đẽo theo sau vị giáo sư đáng kính Veritas Ratio.

Hắn rất chuyên nghiệp cất luôn cả chiếc mũ Fedora lẫn cặp kính râm không phù hợp nên trông thư sinh hẳn, ngoại trừ chiếc khuyên tai và mấy cái nhẫn tăng chút cảm giác ăn chơi lêu lổng. Tuy nhiên, mái tóc vàng óng cùng đôi mắt ma mị trên gương mặt xinh trai lại rất biết điều chỉnh biểu cảm để thu hút ánh nhìn của mọi người khiến ai nấy đều phải chiêm ngưỡng nhiều hơn một chút.

Nếu Topaz nhìn thấy Aventurine lúc này, cô sẽ từ chối nhận người quen, không ngại ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ, thẳng thừng bình luận hắn già đầu còn diễn vai sinh viên đại học (biến thái) bám (đuôi) theo giáo sư.

Ratio đội đầu tượng thạch cao suốt quãng đường tránh đủ loại ánh nhìn của những kẻ ngu ngốc hiếu kỳ. Anh thở ra nhẹ nhõm khi đến được phòng nghỉ, còn học viên Aventurine rất nhanh vòng tay ôm lấy giáo sư yêu quý của hắn từ phía sau vòi vĩnh:

- Giáo sư ~ Thầy không quên bồi thường tổn thất tinh thần cho em đâu đúng không? - Hắn dụi mái tóc nhạt màu nắng của mình cọ qua phần gáy nhạy cảm của anh, áp tai vào tấm lưng rộng, lắng nghe nhịp đập rộn ràng của trái tim người hắn thương.

- Hôn 100 lần tốn thời gian lắm. Có thể trả góp không?

- Được nha! Em sẽ đếm đó, anh mà hôn lúc em không biết thì không tính đâu.

Hai người ngồi đối diện nhau trên giường, Aventurine nhắm mắt chu môi chờ Veritas hôn hắn nhưng anh lại chọn vầng trán để bắt đầu. Hắn cười trừ, là do bản thân quên không giao kèo hôn ở đâu mới tính, muốn lươn lẹo với anh nhưng lại thôi bởi hắn biết từng nụ hôn có ý nghĩa riêng thú vị hơn chỉ hôn một chỗ. Miệng hắn hô lên "một" để Veritas yêu quý của hắn biết hắn đã bắt đầu tính nợ cho anh.

Aventurine vẫn nhắm mắt và tự chơi trò đoán xem Veritas sẽ hôn ở đâu tiếp theo, không quên đếm từng số rõ ràng. Mi mắt hắn âm ấm hơi thở người kia, bên phải rồi trái, đôi gò má lần lượt tiếp nhận xúc cảm dịu dàng, chút mềm mại ở sống mũi, cánh môi hắn cuối cùng cảm nhận được tình yêu anh trao. Sau đó hơi thở anh vờn bên tai hắn trước khi trượt xuống cằm, trái cổ nam tính bị trêu đùa rồi xương quai xanh ẩn hiện đụng chạm không chân thật.

Ratio đẩy Aven ngã xuống đệm, chầm chậm mở cúc áo của người anh yêu, làn da trắng mềm run rẩy khe khẽ mỗi nơi đôi môi đỏ hồng vị học giả rơi xuống. Anh trượt dần về bụng dưới của Aventurine, đôi đồng tử tím thẫm pha sắc lam đã không thể chịu được sự trêu chọc vô tình của người kia mà bừng tỉnh. Veritas ngậm lấy khóa quần hắn kéo xuống, giải phóng dục vọng nóng bỏng bên dưới tựa hỏa ngục trần gian.

- Ver ~ Anh không cần miễn cưỡng... - Aventurine biết Veritas đáng yêu của hắn có bệnh sạch sẽ nên vẫn hơi không thích quan hệ bằng miệng cho lắm, hắn cũng không nỡ ép buộc anh.

- Đây là... phần thưởng cho em đã hỗ trợ anh lúc nãy nên không cần tính vào khoản nợ kia... Rine ...n~

Âm cuối chìm vào cánh môi hồng nhuận ép lên dương vật thiếu kiên nhẫn nhảy ra khỏi quần lót của hắn, anh vụng về hôn dọc chiều dài khối thịt gân guốc nóng bỏng tham lam. Rate trở lại phần đỉnh, cẩn thận đẩy con cặc to lớn vào sâu trong miệng chạm đến tận cuống họng anh. Nước mắt sinh lý chảy ra trên gương mặt đỏ ửng của vị giáo sư trẻ, dù cho có trải qua chuyện giường chiếu bao nhiêu lần thì anh vẫn luôn dễ ngượng ngùng đáng yêu như vậy.

Tiếng gầm gừ hài lòng của viên đá quý anh trân trọng khiến Ratio có thêm tự tin di chuyển đầu mô phỏng động tác giao hoan. Cổ họng nóng ấm chật hẹp cùng khoang miệng ẩm ướt với chiếc lưỡi mềm mại trượt theo đường gân trên dương vật quá cỡ kích thích nó cứng lên căng đầy suýt làm Ratio bị nghẹn.

Anh tăng tốc độ nhổ ra nuốt vào, môi anh hôn lớp lông ở gốc cặc không biết bao nhiêu lần khiến chúng đỏ hơn cả cánh hồng rực rỡ nhất. Aventurine tận hưởng "phần thưởng" của hắn, tiếng rên rỉ thỏa mãn hào phóng tuôn ra, khích lệ Veritas phía dưới năng suất hơn.

- A... Ha... Ver, em có thể ra bên trong miệng anh không?

Bình thường Ratio sẽ từ chối nhưng hôm nay thì khác, đã là phần thưởng thì Rate tuyệt đối không làm nửa vời. Anh ấn đầu sâu hơn vào háng Aven, để cổ họng bản thân đóng khuôn dương vật hắn. Tinh dịch trắng dục nhớp nháp phủ đầy khoang miệng dâm dục của anh. Rate muốn che miệng nhưng cổ tay nhanh chóng bị đôi tay nhỏ hơn khống chế.

- Anh phải nuốt hết chứ, anh yêu. - Đôi mắt xanh tím cháy bỏng lửa tình ghim chặt lấy ánh hoàng hôn rực rỡ yêu kiều của người hắn thương - Veritas...

Tiếng "ực" rõ ràng rót vào tai hắn, Aventurine mỉm cười hài lòng, kéo Veritas xinh đẹp nằm xuống đệm. Hắn tìm lại vị trí ưa thích phía trên để có thể ngắm nhìn mọi phản ứng đáng yêu của con mèo xinh đẹp dưới thân hắn kia. Rate khóa ánh mắt với hắn, Aventurine vô thức mỉm cười, một nụ cười ngu ngốc của kẻ lún quá sâu vào bể tình.

- Veritas... Hôm nay anh nhiệt tình quá... - Tạm dịch "Anh có nhớ em không? Nhớ nhiều không?"

- Ừm... - Rate vòng tay câu lấy cổ hắn, anh cũng chẳng nhận thức được khuôn miệng bản thân cong lên rất khéo, vẽ nên nụ cười cưng chiều duy nhất một người trong đời - Anh nhớ em, Rine Rine!

- A? Anh ăn gian... Phạm quy quá rồi, Ver~

Hắn cúi xuống hôn anh, nếm chút hương vị còn sót lại của mình trong khoang miệng người yêu. Ratio tưởng đã quen với phong cách xâm chiếm thô bạo của Aven nhưng anh đánh giá thấp nỗi nhớ nhung của hắn rồi. Lưỡi hắn khuấy đảo bên trong, kéo lưỡi anh vào màn khiêu vũ hoang dại, điên cuồng lấn sâu tước đoạt mọi thứ.

Rate cứ ngỡ linh hồn mình cũng bị nụ hôn đong đầy thương nhớ của Aven cướp mất. Khi hắn lưu luyến buông môi anh ra, Ratio dường như quên cách thở, anh phải nương theo giọng hắn gọi tên mới tìm lại được bản thân. Có lẽ viên đá quý xinh đẹp không biết hắn thích bày tỏ nỗi nhớ nhung qua hành động hơn lời nói.

Hắn thiếu kiên nhẫn cởi bỏ quần áo của người dưới thân, bắt đầu rải dấu hôn từ cần cổ xuống khuôn ngực đầy đặn của anh. Tay hắn không ngần ngại nhào nặn khối thịt mềm ấm mang lại xúc cảm cực đẫy tay, miệng hắn chơi đùa với bên ngực còn lại. Một tay lần mò xuống phía dưới nơi lỗ huyệt cô đơn đợi chờ cảm giác bị hãm hiếp thân thuộc.

Ratio cảm nhận hai ngón tay bên trong, núm vú bị mút sưng lên cùng bên ngực đỏ dấu tay người khiến cơ thể anh run rẩy theo từng đợt sóng kích thích kéo đến. Vách thịt mềm mại tham lam bám chặt lấy hai kẻ xâm nhập, dịch ruột tuôn ra mơn trớn cho ngón tay tiến sâu hơn đến điểm yếu nhược của vị giáo sư trẻ. Aventurine treo nụ cười đầy tự mãn trên môi khi phát hiện Veritas yêu quý của hắn thật sự là một thiên tài kể cả trong tình dục, không biết nên nói cơ thể anh quá nhạy cảm hay thành thật nữa. Đáp án chính xác là cả hai~

- Ver~ Lỗ điếm của anh nhớ con cặc của em nhiều vậy sao?

- K-Kh~ông... cccó... A!? Đ-đừng cchọc!

Ngón thứ ba rất mau tham gia cuộc vui bắt nạt điểm G của Rate, Aven thích thú cảm nhận những ngón tay thon dài bấu chặt vào áo mình, anh cong lưng tránh né cảm giác đau đớn đang dần chuyển sang khoái cảm. Aventurine không để anh có cơ hội trốn mất, hắn xấu xa nắm lấy vòng eo gọn gàng ghì chặt Veritas, ghim anh xuống nệm.

Dù vóc dáng anh có cao lớn hơn người kia bao nhiêu thì Ratio vẫn bị áp đảo chẳng thể thắng nổi, trở thành con búp bê ngoan ngoãn mặc hắn chơi đùa. Anh không muốn thừa nhận bản thân muốn hắn mau chóng lấp đầy bên trong bằng dương vật gân guốc dữ tợn trái ngược dáng vẻ vô hại của người kia.

Aventurine rút tay ra, thích thú cười khi vách thịt tham lam hút chặt níu kéo nịnh nọt muốn hắn ở lại lâu hơn, tiếng rên rỉ bất mãn rất khẽ rơi vào tai hắn ngọt ngào. Quy đầu cố ý cọ qua thịt đùi trắng mềm đổi lấy hơi thở ngắt quãng thiếu kiên nhẫn trước khi dừng lại trước hang động nhầy nhụa dịch nhớt, háo hức mong được cắn nuốt thứ nó nhớ thương.

- Anh nói xem, Veritas~ Em nhớ anh hơn hay anh mới là người mong ngóng gặp em từng ngày... từng giờ... từng phút... từng giây? Hửm~ Anh yêu ~

Hắn vừa nói vừa thúc mạnh con cặc mập mạp vào trong lỗ điếm dâm đãng ngập ngụa nước dịch nhiễu cả xuống đệm, mỗi lần hắn lặp lại chữ "từng" là cú đẩy chuẩn xác vào điểm yếu nhược của anh. Cơ thể tuyệt đẹp như tượng tạc cứ nẩy lên theo những chuyển động thô bạo của Aventurine, tiếng rên rỉ thỏa mãn hòa cùng âm thanh gầm gừ hài lòng dưới nền nhạc hỗn loạn của da thịt va chạm.

Hắn vui vẻ cảm nhận con cặc mình chôn trong lỗ thịt căng chặt khăng khít không chút kẽ hở. Veritas yêu quý không cần trả lời câu hỏi của hắn bởi đáp án đã nằm trên cơ thể thành thật của anh rồi.

Hắn lần nữa tìm đến cánh hồng ngủ quên trên môi Veritas xinh đẹp của mình, hôn anh để cả hai cùng hợp xướng rồi khiêu vũ trong nhịp điệu điên cuồng cứ tăng dần mà không có dấu hiệu chậm lại.

Ratio đánh mất bản thân khi những cơn sóng kích thích lan tràn khắp cơ thể, bộ não thiên tài như bị hỏng mất nhường chỗ cho khoái cảm và nhục dục chiếm quyền kiểm soát. Đôi mắt tan rã của anh phản chiếu gương mặt hạnh phúc mờ ảo của người thương giúp anh tỉnh táo hơn đôi chút. Ratio phối hợp đẩy hông theo nhịp điệu điên cuồng, mượn lực nhướn người đặt một nụ hôn lên hình xăm nơi cổ hắn.

Giọt mồ hôi mặn chát lăn dọc xuống má người con trai tóc vàng, rơi trên làn da nóng rực của chàng tri thức bên dưới, tan trên vùng cổ trắng ngần của anh. Aventurine luôn thắc mắc hành động này nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời từ người yêu. Hắn như bị anh tẩy não chỉ bằng một nụ hôn, rằng mã hàng hóa kia chẳng phải lời nguyền mà là chúc phúc hắn nhận được.

- Veritas... Anh là phù thủy ư... là kẻ buôn thuốc phiện... Là Aeon hay lệnh sứ nào đó? - Hắn vừa hỏi vừa đâm lút cán vào bên trong, cảm nhận vách thịt mềm khắc sâu hình dáng con cặc xấu xí của mình.

- H-Hưm... mmm? K-K-Khônnngggg phải...

- Vậy anh rốt cuộc là hiện thân của thứ gì thế, giáo sư Veritas Ratio?

- Ang... Anh... của emmmmm~~ Rine... ưnnnn~~~ - Rate cố truyền đạt bằng giọng nói ngắt quãng, sự xấu hổ làm lỗ huyệt siết chặt dương vật người phía trên.

- Em nghe không rõ, a-anh nói lại được không? Ver~~~

Lời thì thầm của ma quỷ ngọt ngào cám dỗ cách mấy cũng chẳng thể sánh với từ ngữ anh trao hắn lúc hoan lạc này đây. Nụ cười hạnh phúc ngu ngốc ngự trị trên khuôn mặt giả dối quen lừa gạt người khác mà chẳng thể qua mắt người dưới thân hắn lúc này.

Aventurine có rất nhiều thắc mắc muốn Veritas giải đáp cho hắn, ví như đôi mắt nhuộm màu tà dương xinh đẹp mờ đục nhục dục dường như vẫn có thể nhìn thấu mọi biểu cảm của hắn. Cơ mặt hắn đã trải qua biết bao lần tôi luyện để chẳng ai có thể đọc ra chút cảm xúc nào, sao nó bị người thương của hắn nhìn thấu dễ dàng quá, dù anh tinh ý không vạch trần.

Người này rốt cuộc chính là... của hắn.

Cả đời Aventurine không thể hoàn toàn tin tưởng, càng không thể ngừng nghi ngờ mọi thứ, duy nhất ngoại lệ tưởng chừng chẳng hề tồn tại lại mạnh mẽ khẳng định sự xuất hiện chấn động của bản thân. Tinh dịch trộn lẫn cùng nước dâm trào ra khỏi vị trí giao hợp khắn khít, hắn đã ra ngay khi Veritas thú nhận với hắn và anh cũng đạt cao trào cùng lúc.

Aventurine không rút dương vật ra khỏi lỗ huyệt nóng ẩm nhầy nhụa, hắn cứ để nguyên hiện trạng mà lật nghiêng Veritas lại rồi nằm tư thế úp thìa, vùi đầu vào vai anh che đi bối rối không rõ từ đâu đột ngột ập tới. Mùi mồ hôi hòa lẫn tiếng thở ngắt quãng, da thịt mềm mại đầy mời gọi rung khẽ khàng, nhịp đập rộn ràng không rõ của ai cứ nhộn nhạo. Hắn vòng tay ôm lấy báu vật trong lòng, đưa bàn tay chạm vào phần bụng dưới nhô lên của anh, hạnh phúc cười.

Hơi thở trong tiếng khúc khích của hắn khiến Rate nhột nhạt động đậy. Anh biết rõ một lần không bao giờ là đủ với Aven, thế nhưng trực giác mách bảo hắn đang hơi bất ổn, cần bình tĩnh một chút trước khi tiếp tục.

- Veritas...

- Ừm... Anh ở đây, Rine Rine.

- Tại sao lại là em?

- Câu hỏi ngu ngốc này em lặp lại hơn chục lần rồi. 0 điểm.

- Nhưng anh có bao giờ trả lời em đàng hoàng đâu...

- Nó quan trọng lắm sao?

- Cực kỳ quan trọng! - Vòng tay ôm anh căng thẳng siết chặt trông đợi câu trả lời.

- Anh không rõ...

- Hừ... Lại nữa, anh lúc nào cũng "không biết", "không rõ", "không chắc". Giáo sư ~ Anh là người duy nhất biết đáp án mà không chịu giải đáp cho em. Keo kiệt quá đi. Aventurine buồn lắm đó...

- ...

Anh muốn quay lại để nhìn rõ biểu cảm người kia thế nhưng tình trạng lúc này không tiện cử động nên Ratio chọn im lặng làm lơ. Anh thật sự không biết câu trả lời viên đá quý kia muốn là gì nên không dám nói lời thiếu suy nghĩ. Ratio là người rõ nhất mối quan hệ này mong manh dễ vỡ thế nào, tựa như xây tháp bài chỉ một cơn gió nhẹ là sụp đổ. Mối tình bắt đầu bằng ván cược của hai kẻ không thể hoàn toàn tin tưởng đối phương.

Ấy vậy mà nó lại tạo nên sự cân bằng hoàn hảo lạ lùng đến không tưởng. Hắn là kẻ che giấu nỗi bất an khủng khiếp bằng vẻ cợt nhả của con bạc, còn anh bộc lộ mọi nghi ngờ qua bộ dáng nghiêm túc của học giả. Hắn như một bài toán kỳ quái thu hút anh giải mã dù công thức đã lộ rõ chẳng cần chứng minh nhưng chỉ mình anh nhìn thấy nó. Anh thì không biết bản thân hấp dẫn hắn hơn cả trò cá cược mang hết tất cả mọi thứ trong đời đánh đổi và trút cạn may mắn của mình vào đó, không màng thắng thua, chỉ cần cược được một lần đã là trên cả đủ.

Hai con người, hai suy nghĩ, trái ngược, đối lập, vừa thu hút lại vừa chối bỏ đối phương, bù trừ lẫn nhau, tuyệt nhiên không thể tách rời nếu đã gom chung một chỗ. Rate không muốn chìm sâu vào mớ bòng bong rối rắm trong đầu thêm nữa. Anh tìm cách phá tan bầu không khí ngột ngạt khó chịu:

- Rine Rine, lúc em thoát ra khỏi vật thể lạ kia, em đã nghĩ gì? - Ratio không biết bản thân trông đợi nhưng lỗ dâm khẽ co bóp nhấp nhẹ quanh dương vật vẫn chưa chịu rút ra của người phía sau đã vạch trần nỗi niềm đó mất rồi.

- A? Em chỉ nhớ... là không muốn mấy thứ bẩn thỉu động vào anh. Anh là của em mà, không ai được chạm vào anh hết, đặc biệt là mấy thứ xấu xí dơ dáy đó. - Giọng Aven pha chút lửa giận và chiếm hữu, đó là cảm xúc thật sự nhưng muốn nghe ra ý tứ ngại ngùng và tự ti vô lý gần như không ai ngoài Ratio có thể phát hiện được.

- Nói dối. - Aventurine cười trừ khi cơ thể thành thật đến mức đáng yêu của Veritas khít chặt cặc hắn biểu lộ sự không hài lòng.

- Anh có phải em đâu, làm sao biết em nói thật hay nói dối chứ? Em lừa anh làm gì? - Hắn gần như rít lên qua kẽ răng khi cố nhịn ham muốn hành hạ người trong lòng, nhưng mà cặc hắn dần cứng lên căng đầy thành ruột mềm mại.

- Em muốn bị cấm túc nữa hả? Nói thật cho anh nghe, Aventurine. - Anh nói bằng giọng nghiêm khắc vậy mà lỗ hoa dâm đãng nút chặt hắn hơn, nước dịch chảy ra báo hiệu cơn hứng tình sắp đến.

- Anh yêu~ Nghiên cứu quan trọng hơn em đúng không? Đáng ghét thật. Em phải đụ anh mạnh hơn mới đẩy mấy thứ vớ vẩn kia ra khỏi bộ óc thiên tài này mà.

Aventurine bắt đầu động, phía dưới Rate ngứa ngáy kẹp chặt lấy dương vật chôn sâu trong lỗ huyệt đỏ hồng do va chạm. Hắn hung hăng đánh cặc vào điểm G nhạy cảm, tiếng rên rỉ thỏa mãn không kìm được bật ra, âm thanh ngọt ngào đê mê ngoài dự kiến. Lỗ nhỏ ngậm lâu mà không hề mất đi độ khít thật sự chẳng ai ngờ nó thuộc về vị giáo sư khó tính Ratio.

- Sao anh không đi nghiên bản thân mình kỹ hơn đi, Veritas? Cái lỗ này thật sự chưa từng bị ai khác chơi qua sao? Anh nói anh nhớ em, thực ra là nhớ con cặc chọc sướng bên trong lỗ điếm này mới phải? Đúng không? Hửm?

Hắn vừa từ tốn nói vừa điên cuồng giã vào điểm yếu nhược trong anh. Ratio chỉ biết gào khóc rên rỉ cầu xin hắn chậm lại nhưng hành động của anh trái ngược lời nói hoàn toàn khi mà anh co chân lên để hắn thuận lợi di chuyển. Aventurine biết người yêu cứng đầu của hắn chỉ mạnh miệng chứ cơ thể anh quá mức thành thật và nhạy cảm. Rate có biết bản thân sẽ thít chặt vui sướng mỗi khi hắn dùng những từ ngữ thô tục trêu đùa anh hay không?

Eo nhỏ rất nhanh bắt kịp nhịp điệu của người phía sau, phối hợp không chút phản kháng nào, tường thịt bên trong tuyệt không muốn nhả con cặc to dày ra nên Aventurine không rút hết chiều dài hòng đẩy toàn lực được. Điều đó không khiến hắn hài lòng tí nào nên Aven nắm lấy dương vật Ratio bị bỏ quên từ lúc hai người hoan lạc. Nó run rẩy muốn xuất tinh nhưng hắn bóp chặt không cho phép, nở nụ cười như có như không phía sau, cất lời ma quỷ dụ ngọt con mồi:

- Nhớ em nhiều lắm... HỬ? Em cũng nhớ anh... nhớ đến phát điên ~

Hắn ấn ngón cái vào quy đầu thảm hại của anh, không cho chút nước rỉ ra, thô bạo bắt nạt nó làm Rate khó chịu nắm lấy bàn tay hắn van xin, giọng anh nức nở rất đáng yêu làm hắn suýt thì mềm lòng buông tha:

- A-a... Anh~ mmmmuốn raaa... Hức... Rine~nnn... Cầu xin em... Cho anh...

- Á ~ Sao anh lúc nào cũng ăn gian vậy hả, Veritas? Ngoan ngoãn nói em nghe, anh muốn em cho anh cái gì? - "Trái tim bần hèn này có được không?"

- Làm ơnnn... Anh muốn ra mà... Hư.. Hức... Ưmmm... Rine Rine~~~ Cho anh... mang thai con của em~~~

- A?

Lạ thật đấy... lời này không phải hắn chưa từng nghe qua, chả có người đàn ông nào không bị kích thích hứng lên bởi câu nói đó. Nhưng với Aventurine nó không khác gì một lời mỉa mai châm chọc nên hắn thường dễ mất hứng với bạn tình. Hắn không có ý định duy trì nòi giống nên luôn dùng các biện pháp an toàn, đảm bảo không có bất cứ sai sót nào khi làm tình với đối phương, cẩn trọng còn hơn làm nhiệm vụ quan trọng bậc nhất.

Vậy mà lần đầu tiên hắn thấy mình mất trí bởi câu nói nọ, nó còn vương trên cánh môi mềm mại của người trong lòng. Hắn muốn anh sinh cho hắn một đứa con dù chuyện đó có vô lý thế nào, có trái với ý nguyện của mình trong quá khứ xa xôi.

Aventurine chống người dậy, lật ngửa Veritas lại để nhìn rõ khuôn mặt mướt mồ hôi và đẫm nước mắt của anh. Hắn khó khăn rút cặc ra khỏi lỗ điếm tham lam phát ra một tiếng thật kêu, vẫn xấu tính không buông dương vật anh để rồi nhận lại ánh dương đong đầy nỗi hờn giận trách móc yêu kiều diễm lệ không từ ngữ nào tả được. Anh rốt cuộc là tồn tại nào trong vũ trụ này khiến hắn phát điên nhưng vẫn trong tầm kiểm soát, chỉ cần đắm mình trong mặt hồ phản chiếu ánh hoàng hôn vàng kim lộng lẫy, tâm hắn liền tĩnh lặng.

Hắn bị anh thuần hóa từ lúc nào không rõ, đôi mắt ngấn lệ trách cứ dịu dàng của anh lôi kéo hắn chìm đắm vào bể tình không lối thoát. Hắn dùng sức đút cặc thật mạnh vào điểm sướng lần cuối trước khi buông tay, cùng anh xuất tinh. Ratio rên lên nốt cao đầy gợi tình, tiếp nhận toàn bộ tinh dịch hắn bên trong, dù không muốn chúng tràn ra nhưng vì quá nhiều nên chẳng thể chứa hết. Bản thân bắn ra chất lỏng trắng đục dính bết lên nửa thân trên của cả hai. Ratio còn chưa định thần thì Aventurine đã cúi xuống liếm sạch chỗ tinh dịch trên cơ bụng hoàn hảo của anh. Chiếc lưỡi đỏ máu linh hoạt mang theo nhiệt độ của hắn trườn trên làn da trắng sứ nhạy cảm, thổi bùng ngọn lửa không tên mỗi nơi nó đi qua.

Veritas hoang mang nhìn trái cổ nam tính của người yêu lên xuống biểu hiện hành động nuốt gọn thứ anh vừa xuất. Lòng anh dấy lên niềm thỏa mãn lạ kỳ, cơ thể không ngừng run rẩy bởi kích thích chưa tan đã lại đón đợt sóng tình mới lan tràn mà âm ỉ.

Anh cố gắng nén cơn đau nhức khó chịu dày vò bên dưới, rướn mình tìm đến môi lưỡi người kia, muốn nếm thử hương vị bản thân có gì khiến hắn ăn ngon lành như vậy. Aven tự hỏi có nên tính nụ hôn này vào sổ nợ hay không bởi Veritas đáng yêu của hắn hôm nay nồng nhiệt quá.

Anh không nếm ra được vị gì đặc biệt, đành rời môi người yêu để ổn định lại nhịp thở hỗn loạn. Tay anh luồn vào mái tóc vàng mềm mượt, tận hưởng cảm giác nắm bắt từng sợi nắng lấp lánh. Đôi mắt tím pha sắc lam yêu mị mất đi ánh sáng khóa lấy đồng tử bừng cháy ráng chiều buông. Trong thoáng chốc, thời không như ngưng đọng khi ánh mắt kẻ say tình cuốn lấy nhau không rời.

- Rine Rine...

- Em đây... Ver...

- Lúc em trở lại bình thường... có phải em...

- Ừm... Đúng vậy. Cái gì anh nói cũng không sai... Veritas thông minh xinh đẹp của em luôn đúng mà...

"Mong muốn mãnh liệt hơn tất thảy là bảo hộ cho người mình thương an yên một đời."

Anh lại hôn hắn nữa, Aventurine lười tính nợ với Rate, nếu tính nhanh quá thì anh sẽ chán hắn mất nên là hắn cứ từ từ tận hưởng đôi môi mềm tựa cánh hoa ép lên khuôn miệng mình.

"Veritas làm từ đường hay kẹo? Sao lúc nào anh cũng ngọt ngào thế? Anh có biết hắn là kẻ hảo ngọt tham lam, nếm thử một lần hạnh phúc sẽ vĩnh viễn không buông thứ trân quý trong tay hay không?"

Ratio yêu cái tính bướng bỉnh cố chấp kỳ quái đó của Aventurine nhưng nào hắn có hay bởi vì anh chẳng nói. Tháp bài có sụp đổ thì vẫn xây lại được nếu thực sự kiên trì.

Có những thứ hỏng rồi, không thể sửa

Canh bạc đã bắt đầu, chẳng thể ngưng được nữa

Tình cảm trao đi rồi, nào có mong tìm lại...

Nhưng đủ can đảm bắt đầu và bền bỉ tiến lên

Thì hạnh phúc chẳng cần chia hai nửa

Không là bài hát, cũng nào phải vần thơ, dặn lòng ghi nhớ đôi lời trước khi dòng ký ức dần chìm trong quên lãng.

.

- Chỗ này vừa bị quân đoàn tấn công à? Lộn xộn quá. Ủa, ai đánh rơi con vịt cao s-!?

Khi người của bộ phận an ninh xuống xử lý khu vực được chỉ thị thì phát hiện vật thể lạ con vịt cao su màu vàng với chùm lông xám trên đầu trông như mái tóc và chiếc gậy bóng chày đính trên lưng. Nó không kêu chít chít như con mà Arlan từng thấy dù có bị bóp chặt nhưng lại tự di chuyển được nên rất nhanh thoát khỏi bàn tay cậu.

- Caelus?

Con vịt vàng vui vẻ gật đầu làm thân hình nó bấp bênh không vững. Arlan ngay lập tức rút điện thoại báo cáo cho Asta.

.

[Dr. Ratio, Caelus - vị khách Vô Danh trên chuyến tàu Astral bị nhốt trong vật thể lạ hình con vịt cao su mất rồi. Anh có thể chia sẻ thông tin về cách giải cứu người mắc kẹt được không? Liên hệ với tôi ngay khi anh đọc được tin nhắn này nhé!]

[Giáo sư Ratio, nếu anh đang ở cùng Aventurine thì nhắc anh ta check mail giúp tôi, sếp có chuyện gấp giao cho anh ta. Cảm ơn anh nhiều!]

[Boos nuooi owi cuuw voiws]

Điện thoại Ratio rung lên liên tục nhưng anh không thể ngồi dậy nổi để lấy nó chứ đừng nói đến việc trả lời tin nhắn. Anh đành mặc kệ, vùi mình vào chăn ngủ tiếp cùng con cáo lông vàng làm ổ trong lòng từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro