🌸Mở đầu🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I love you not for who you are, but for who I am before you.

Lưu Vũ năm nay 20 tuổi, cậu lớn lên ở vùng đất An Huy xinh đẹp cùng với con người thân thiện. Bây giờ cậu đang là học viên của Học viện vũ đạo Bắc Kinh chuyên ngành của cậu là múa dân tộc. Như mọi ngày thì cậu sẽ đi xe buýt đến trường, nhưng vì một lí do nào đó mà bây giờ cậu đang tự thân vận động trên chính đôi chân của mình. Bỗng nhiên có một người đi ngược hướng va vào cậu, cậu đang định nói xin lỗi thì người kia đã đưa ra trước mặt cậu một tấm danh thiếp và giới thiệu:

_ Chào cậu, tôi rất xin lỗi vì đã va phải cậu. Xin tự tới thiệu tôi là nhân viên của công ty Wajijiwa, hiện tại công ty tôi đang tuyển chọn thực tập sinh để ra mắt trong nhóm nhạc nam. Không biết cậu có hứng thú không?

_ Tôi...

Cậu chưa kịp trả lời người kia lại nói tiếp:

_ Tôi thấy cậu rất hợp đấy, hãy suy nghĩ thử xem, đây là danh thiếp của công ty tôi cậu cầm đi. Hi vọng tôi sẽ sớm gặp lại cậu!

_ Người gì đâu mà kì cục, không biết người ta có đồng ý hay không đã bỏ đi mất. Đúng là...

Lưu Vũ nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ lên lớp của thầy Tô Kiệt nổi tiếng khó tính. Tuần này cậu đã đi muộn 3 lần rồi, cậu không muốn phải dọn nhà vệ sinh đâu....huhu

Buổi học kết thúc, may cho Lưu Vũ là hôm nay thầy giáo đi muộn không thì cậu chết chắc. Cậu đang xem lại tờ danh thiếp, phân vân không biết có nên thử tham gia phỏng vấn làm thực tập sinh hay không. Nếu mà không được thì cũng không sao, coi như là thử sức mình xem làm được đến đâu. Nhưng nếu mà chẳng may cậu được nhận thì sao?

_ Thầy nghĩ em nên đi phỏng vấn thử xem sao.

Lưu Vũ giật mình quay lại thì thấy thầy Tô Kiệt đã đứng sau lưng cậu từ bao giờ. Thầy Tô Kiệt tuy có hơi nghiêm khắc với cậu nhưng cậu biết thầy làm vậy là muốn tốt cho cậu. Nhưng việc phỏng vấn làm thực tập sinh kia, cậu sợ...

_ Tiểu Vũ đừng lo, thầy biết em sẽ chắc chắn làm được. Thầy tin ở em!

_ Em cảm ơn thầy.

Nhờ câu nói tin tưởng cậu của thầy Tô Kiệt mà Lưu Vũ cậu đã ở đây, buổi phỏng vấn tuyển chọn thực tập sinh của công ty Waijiwa.

Kết quả chứng minh cơ hội đúng là chỉ dành cho người có chuẩn bị. Lưu Vũ cũng không có dự định chuẩn bị cái gì đặc biệt cho màn phỏng vấn , nhưng mà một số hành động vô thức của cậu lại khiến cho ban giám khảo trước mặt xôn xao thì thầm. Sau đó có người đưa cho Lưu Vũ một bộ hán phục màu trắng bảo cậu hãy mặc nó. Khi cậu mặc xong đi ra nhưng người có mặt ở đó được một phen ngỡ ngàng, cậu thật sự rất hợp với trang phục cổ trang từ ngoại hình đến thần thái. Thật sự rất hợp, giống như một thiên tiên trên trời vậy. Sau khi nhà tạo mẫu tóc hoàn thành xong công việc, sau đó lại đến chuyên viên trang điểm, nhiếp ảnh gia thay nhau làm việc. Thẳng cho đến khi hoàn thành xong bức ảnh giao tận tay ban giám khảo, Lưu Vũ cuối cùng cũng thấy được vẻ mặt họ trông đầy vẻ hài long.

Lưu Vũ kéo va ly hành lý trong hẻm nhỏ vòng vo nửa ngày mới tìm được địa chỉ trên điện thoại di động. Lúc trước người nhân viên nhận lệnh đang đưa cậu tới đó thì mượn cớ đi mất, để cậu lại một mình ở trên đường.

Lưu Vũ đứng ở trước cửa do dự vài giây – cùng người khác ở chung ký túc xá, lần đầu tiên đến đã trực tiếp mở cửa đi vào có phải hay không quá bất lịch sự ? Cậu gõ cửa vài lần, không ai trả lời, lúc này mới tự lấy chìa khóa ra mở cửa.

Trong phòng một mảng tối đen, cậu dựa vào ánh sáng di động lần mò được công tắc. Ngạc nhiên vì phòng khách đã được dọn dẹp rất sạch sẽ. Lưu Vũ nhìn thấy mình trong gương lớn trước cửa, không khỏi giật giật khóe miệng – bản thân có bộ dạng ngoan hiền như vậy từ lúc nào?

Lúc cậu tắm rửa xong đi ra, sắp xếp lại đồ đạc thì đã là 11 giờ. Thế nhưng ngõ nhỏ vẫn im lặng, không hề có bất cứ âm thanh của tiếng người hoặc tiếng xe vang lên. Thật ra cậu đã mệt muốn chết, cũng rất muốn đi ngủ rồi, nhưng mà bạn cùng phòng của cậu trở về phát hiện ra thêm một người ngủ trong nhà sẽ suy nghĩ như thế nào? Cậu không biết. Cậu thậm chí còn không biết tên đối phương. Còn có, tiếng Anh của cậu kém như vậy tại sao lại được sắp xếp cùng người nước ngoài ở chung? Lưu Vũ vô cùng buồn chán cầm di động vứt lên trên sàn nhà. Được rồi: "Thế giới đối với cậu mà nói không có gì là không thể".

Uno Santa mở cửa phòng thấy ánh đèn sáng trưng, theo bản năng cảm giác rằng hình như trong nhà có kẻ trộm thì phải. Đi vào trong phòng khách mới phát hiện ra người mà anh coi là kẻ trộm đang ngồi trên ghế sa lông đọc sách. Lúc này mới nhớ tới, thời gian luyện tập buổi tối, nhân viên công tác có nói cho cậu biết hôm nay có một người là thực tập sinh mới đến ở cùng anh.

Lưu Vũ thật ra đã sớm rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cố gắng duy trì đầu óc đang ở trạng thái tỉnh táo, sắp nhắm mắt lại đến nơi thì thấy một đôi chân thon dài. Cậu lảo đảo đứng dậy, mới phát hiện ra người chủ của đôi chân kia thật cao, so với chính mình còn cao hơn nhiều. Lưu Vũ lần đầu tiên trong đời cảm nhận được chính mình còn chưa mở miệng mà khí thế đã bị người khác làm cho thất bại. Mới học được một chút tiếng Anh nhưng bây giờ chỉ nhớ được mỗi câu học lúc ban đầu: "Chào anh, em tên là Lưu Vũ."

Uno Santa nhìn thấy đối phương nói được hai câu liền đứng đó nhìn anh, liền lấy xuống tai nghe vẫn còn đang phát nhạc : "Thật ngại quá, vừa nãy tôi không nghe thấy". Trong một thoáng, Uno Santa hoài nghi có phải chính bản thân mình nhìn nhầm rồi không, cậu nhóc đứng trước mặt anh hình như vừa đỏ mặt?

Lưu Vũ trong lòng mang nhân viên công tác buổi chiều ra trách mắng một lượt. Không dẫn cậu tới đây thì thôi coi như bỏ qua đi, cơ mà ngay cả bạn cùng phòng là người Nhật Bản cũng không thèm nói với cậu một tiếng, hại cậu lần đầu gặp mặt cứ như vậy mà lúng túng, may mắn là bạn cùng phòng của cậu vừa nãy không hề nghe thấy: "Em tên là Lưu Vũ."

_"Xin chào, tôi tên Uno Santa."

Lưu Vũ chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười nào ấm áp như vậy, vốn dĩ muốn nói tiếp cái gì đó, lại đột nhiên không biết nói gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro