Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh là vị hôn phu của Điền Gia Thụy sao?" Hắn nhếch mép cười nhìn anh.

"Phải, thì sao?" Anh nhíu mày.

"Chẳng sao... nhưng hình như là anh không yêu cậu ta lắm thì phải..." Hắn nói đầy ẩn ý.

"Các người muốn gì thì tự đi mà tìm cậu ta, Hầu Minh Hạo này không có liên quan..." Anh nhìn bọn chúng, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế salong.

"Sao lại không liên quan? Không phải hai người đã kết hôn rồi sao?" Hắn nhíu mày thách thức.

"Cứ kết hôn thì phải có liên quan sao? Nếu các người muốn tôi sẽ nói cho mấy người nghe. Tôi lấy cậu ta hoàn toàn là do bắt buộc. Tôi không những không yêu cậu ta mà còn căm hận cậu ta nữa. Chính vì thế tôi hoàn toàn không có hứng thú với những việc liên quan tới cậu ta."

"Hoá ra là như thế..." Hắn mỉm cười gật gù "Mà anh vừa nói gì nhỉ? Căm hận à?" Hắn cười nham hiểm.

"Ý ông là sao?" Anh nhíu mày.

"Vậy... nếu chúng tôi muốn hợp tác với anh để chà đạp lên con người mà anh căm hận thì sao?" Hắn cười, nụ cười đáng kinh tởm.

"Chà đạp?" Anh tỏ vẻ không hiểu.

"Tức là gây cho cậu ta đau khổ! Không phải là anh căm hận cậu ta lắm sao? Anh có thể hợp tác với chúng tôi để lật đổ cậu ta. Lúc đó, toàn bộ tài sản của cậu ta sẽ thuộc về anh, anh cũng sẽ có được tự do... Không phải sao?" Hắn thích thú nhìn vẻ mặt của anh.

"............"

"Không cần anh phải trả lời luôn đâu. Cứ về thoải mái mà suy nghĩ đi. Đây là số điện thoại của tôi.... Hãy gọi cho tôi khi anh có câu trả lời...." Hắn đưa cho anh một mảnh giấy nhỏ.

Anh im lặng nhìn hắn, cầm lấy tấm giấy rồi ra về. Anh không để ý thấy đằng sau, khi thấy bóng anh đi khuất là một nụ cười man rợ, nụ cườI của thần chết.

.........

Nhìn vào tờ giấy, anh nhếch mép cười... liệu anh có thể chà đạp lên cậu. Cũng thú vị đấy, chà đạp lên đôi mắt ngây thơ và tâm hồn thuần khiết đó... cũng thật thú vị. Anh đang nghĩ đến có một ngày đôi mắt ngây thơ trong sáng của cậu cũng đầy nỗi đau và sự căm hận... giống như anh bây giờ.....

....

"Anh về rồi, Thụy đợi anh nãy giờ..." Cậu ngồi trên giường, mỉm cười khi thấy anh bước vào phòng.

Anh nhíu mày....

"Ai cần cậu đợi?" Anh nói , giọng lạnh băng.

".............."

"Từ nay tôi có đi đâu về trễ cũng không cần cậu phải đợi, tôi cũng không muốn cậu đợi tôi..."

".............."

Không thấy tiếng cậu trả lời anh cũng thắc mắc. Bỗng, một cánh tay vòng qua người anh và siết chặt... vòng tay của cậu.

Ấm áp

Im lặng, anh không phản kháng, chỉ nghe tiếng thở của cậu đều đều phả vào tấm lưng rộng của mình.

"Thụy yêu Hạo nên Thụy chấp nhận tất cả."

"............"

"Hạo không cần Thụy đợi cũng không sao. Thụy vẫn sẽ đợi Hạo." Cậu mỉm cười.

"Cậu yêu tôi đến thế sao?" Anh hỏi.

"Uhm....."

"Vậy, nếu tôi làm điều gì sai cậu có tha thứ cho tôi không?"

"Dù anh có làm gì sai, Thụy vẫn sẽ tha thứ cho anh ...." Cậu nói chắc chắn.

"Kể cả việc làm tổn thương cậu ư?" Anh cười khẩy.

"Phải."

"Ngu ngốc!" Anh kéo tay cậu ra, bắt cậu đối mặt với mình "Đừng có tin vào thứ tình yêu mù quáng của cậu, tôi không hề yêu cậu mà rất căm hận cậu. Cậu nói sẽ tha thứ cho tôi ư? Buồn cười! Cậu hiền lành quá rồi đấy, không phải, phải nói là ngu ngốc mới đúng. Tôi không tin cậu có thể tha thứ cho người làm tổn thương cậu." Anh cười, nụ cười làm đau nhói trái tim cậu.

"Anh không tin?" Cậu kéo tay anh lên áp nhẹ vào má mình "Có ngày anh sẽ tin, dù anh có tổn thương Thụy đến đâu Thụy vẫn mãi yêu anh."

Anh im lặng, giật tay mình khỏi má cậu rồi lẳng lặng nằm lên giường.

............

.........................

Nằm trong vòng tay ấm áp của cậu anh không tài nào chợp mắt. Xoay lưng nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của cậu, khuôn mặt thánh thiện đến tinh khiết. Cái con người mà anh căm hận, tại sao lại thánh thiện đến vậy? Tại sao lại yêu anh?

Ngu ngốc......

"Cậu nói sẽ tha thứ cho tôi ư? Được, tôi sẽ xem cậu ngu ngốc đến mức nào!"

....

"Tôi Hầu Minh Hạo đây. Lời ông nói hôm nay.... tôi nhận lời ...."

...

Nhếch mép.

Ghê tởm.

Bóng đêm bao trùm.

Trong cái không gian tĩnh mịch.

Liệu mặt trăng.

Có thoát khỏi bóng tối đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro