Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên có tiếng nổ lớn, mọi người hoảng sợ chạy toán loạn. Ai cũng hoang mang, lo sợ đến nỗi không ngừng xô đẩy và dẫm lên nhau để đến đựơc nơi an toàn. Buổi lễ khánh thành hoàn toàn sụp đổ. Sự va chạm khi chạy trốn của những vị khách hàng làm cho mọi thứ rối tung cả lên.

Anh sẽ còn đứng yên tại đó nếu như không nhìn thấy cậu gục xuống, ngồi co ro cạnh những mảnh vụn của đống đổ nát. Hai tay run run ôm lấy đầu, đôi mắt to tròn chực vỡ vụn bởi thứ nước long lanh mặn đắng. Cậu đang hoang mang. Anh vội chạy đến kéo cậu vào lòng. Như tìm được nơi nương tựa, cậu ghì chặt lấy cánh tay anh, không rời.

Còn anh cũng không hiểu mình đang làm gì. Không hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt lo sợ của cậu anh lại muốn chạy đến ôm lấy cậu vào lòng để che chở.

"Thụy đừng sợ, không sao đâu có tôi ở đây rồi." Anh thì thầm.

Anh đang sợ cậu bị tổn thương ư?

Có quá muộn rồi chăng?

...

ĐOÀNG !!!!

...

....

Tiếng nổ lớn làm mọi người chú ý. Ngơ ngác, anh quay đầu lại. Cậu đang dần ngã khỏi vòng tay anh.

Nhìn vào cánh tay mình.

Ngơ ngác... máu.

Là máu, máu của cậu.

"GIA THỤY......." Anh hét lên, ôm lấy cái cơ thể đang ngã xuống của cậu.

Máu, cậu chảy nhiều máu quá. Anh ôm lấy cậu vào lòng rồi siết chặt.

Sao vậy?

"Cậu sẽ không sao đâu. Thụy à đừng lo, cậu sẽ không sao hết." Anh cố trấn an cậu hay đang tự trấn an mình?

"Hạo... Hạo à..." Cậu thì thào, nắm chặt lấy tay anh.

"Cậu sẽ không sao đâu mà, sẽ không sao, đừng nói nữa." Anh nắm chặt lấy bàn tay cậu, nước mắt ứa ra, tim anh đập dữ dội.

Sao vậy Hầu Minh Hạo? Con người mà anh căm hận bấy lâu, đang dần thả tay anh ra không còn có thể níu giữ anh lại. Nhưng tại sao giờ đây anh lại muốn cậu nắm tay mình thật chặt?

"Thụy à không sao đâu xe cứu thương sắp tới rồi cậu sẽ không sao hết." Anh siết lấy cậu.

"Hạo à nếu như Thụy có chuyện gì..." Cậu thở gấp.

"Không. Thụy sẽ không có chuyện gì đâu đừng nói nữa..."

"Nếu... nếu... Thụy không tỉnh lại... Thụy.... vẫn muốn Hạo biết rằng.... Thụy mãi yêu Hạo...."

Tim anh quặn đau theo những lời mà cậu nói.

"Không. Thụy sẽ không sao cả." Anh thì thầm "Nếu như Thụy không tỉnh lại , Hạo sẽ không tha thứ cho Thụy đâu, nhất định ...."

Cậu nhìn anh, cố lau đi giọt nước mắt đang rơi thật nhiều. Đôi môi anh đào nở một nụ cười mãn nguyện, nhưng cũng đang dần tái nhợt theo thời gian. Cậu nhắm mắt, thật khẽ, như nàng công chúa chìm vào giấc ngủ say. Lời nói kết thúc, bàn tay đang siết chặt lấy anh cũng buông lơi.

Hụt hẫng!

"Thụy à.... Gia Thụy...." Anh hét lên, trong tiếng hỗn loạn của mọi người.

Đừng... đừng rời xa anh mà Gia Thụy.

Tỉnh lại... tỉnh lại đi. Mở mắt ra đi Thụy... đừng đùa Hạo nữa mà.

Hạo không thích thế đâu , đừng đùa Hạo như thế.

Hạo ghét Thụy lắm. Hạo ghét Thụy.

Hạo...... Hạo...... cần Thụy.

Mọi thứ xung quanh như ngừng trôi, trong cái khung cảnh hỗn loạn ấy, chỉ hiện lên khung cảnh của hai con người. Một đã chìm vào giấc ngủ say, còn người kia chỉ biết ôm lấy cái cơ thể bé nhỏ bên mình. Từng giọt nước mắt rơi, khó thở. Nếu được, có thể đánh đổi mọi thứ để người kia được sống.

Nhưng... tại sao???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro