Chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại ca, cảnh sát đã bao vây hết chỗ này." Tên đàn em lo sợ.

"Mày xem còn đường nào khác không?" Hắn toát mồ hôi hột.

....

ẦM!!!!

Cánh cửa bật mở.

"Cảnh sát đây, giơ tay lên. Ông đã bị bắt Vu Chính. Vì tội âm mưu ám hại chủ tịch tập đoàn Điền thị - cậu Điền Gia Thụy."

Hắn đành gục mặt cúi đầu chịu trói.

....

Anh gục xuống bên ngoài phòng mổ, lòng anh đang hoang mang, cậu liệu có sao không?

...

"Xin hỏi, anh là Hầu Minh Hạo?" Tiếng nói trầm ấm cất lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

"Phải." - Anh trả lời.

"Xin chào, tôi là Diêm An, cảnh sát điều tra, chúng tôi có nhân chứng chứng minh anh có liên quan đến cuộc ám sát cậu Điền Gia Thụy. Xin mời anh theo tôi về trụ sở cảnh sát."

".............."

Anh im lặng đi theo, trong lòng sớm biết rồi cũng sẽ có ngày này.

~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~

"Ông Vu Chính đã khai nhờ anh mà đàn em của ông ta mới có thể vào tiếp cận Điền Gia Thụy và ám sát cậu ấy." Chàng cảnh sát nhíu mày.

"Phải." Anh gật đầu.

"Nghe nói anh là hôn phu của cậu Điền Gia Thụy?"

"Đúng!"

"Vậy tại sao anh lại muốn hãm hại cậu ta? Vì tiền? Hay là anh đã có tình yêu mới?"

"Tôi nhận hết tội, cũng không có biện minh gì cho hành động của mình. Còn lý do, xin lỗi, tôi không muốn nói ra."

"Vậy được, tôi sẽ không hỏi nữa." Chàng cảnh sát đồng ý "Anh hãy ghi lời khai của mình vào đây." Chàng cảnh sát đưa cho anh một tờ giấy.

"Tôi... có thể có một thỉnh cầu không?" Anh ngập ngừng.

"Anh cứ nói."

"Tôi.... có thể đến thăm Gia Thụy không?" Anh khẩn khoản

....

" Được, tôi sẽ đưa anh đi."

~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~

Ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu từ ngoài phòng cách ly, anh bỗng cảm thấy mình đáng chết. Là anh đã khiến cậu trở nên như vậy, là anh đã biến con người kia thành khúc gỗ bất động. Là anh đã gây ra tất cả mọi chuyện, anh đáng phải đền tội. Chỉ mong ông trời đừng bắt cậu phải chịu đựng thêm nữa.

"Đến giờ phải về rồi anh Hầu." Chàng cảnh sát gọi.

"Tôi... có thể nhờ anh một việc được không?" Anh vẫn nhìn vào nơi cậu đang nằm.

"Uhm...."

"Anh... có thể chăm sóc Gia Thụy trong thời gian tôi ngồi tù được không?" Anh khẩn khoản.

....

"Được... tôi hứa..."

.........

Vậy là anh yên tâm. Một kết cục có lẽ cũng hoàn hảo. Anh đã thoát khỏi cậu, có thể yên tĩnh trong tù ba năm. Những con người hãm hại cậu cũng phải đền tội. Anh vẫn còn nhớ khuôn mặt của Vu Chính khi lãnh án tù. Đeo chiếc còng số 8 bước vào nhà lao, lòng anh không vướng bận chuyện gì. Chỉ có một điều anh vẫn băn khoăn, đó là liệu cậu có tha thứ cho anh? Bật cười, anh đâu cần cậu ta thứ. Nhưng có cái gì đó nóng nóng hai bên má. Tim anh chợt đau nhói...

Hình như,...

"Em đã bước vào trái tim tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro