[HP] Mất trí nhớ (HOÀN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tittle: Mất trí nhớ

Tác giả:Abby

Dịch thuật: Quicktranslator

Edit: Hiên Viên Nguyệt

Thể loại: Đoản văn, đam mỹ, HP đồng nhân

Couple: Severus Snape x Harry Potter

Status: Completed

Tóm tắt:

Harry mất trí nhớ không rõ nguyên do, tỉnh dậy nhìn thấy Snape thì gọi anh một tiếng "chào buổi sáng, cha thân yêu"

....

cái này vốn không chia chương, nhưng vì mình lười nên mình edit đến đâu sẽ quăng lên tới đó => chia thành vài phần nhỏ ^^ ~

———-

Ngoài lề:

Không bản raw, không văn án ( vì là đoản văn đó mà), chỉ có duy nhất một bản Qt trong tay, và... chém nát nhừ như cám =.=

Được mình bốc đại từ trong một cơ số HP đồng nhân bên .


I.

"Cha... chú thực sự không phải là cha của con sao?"

"Nếu còn nhắc lại điều hoang tưởng ngu xuẩn nhất thế gian đó một lần nữa, ta đảm bảo cậu sẽ không còn răng mà đánh"

"Uhm... dạ... Ể? Sao con không có tí cảm giác nào khi nghe mấy câu đe dọa vậy? Có khi nào... chú, con dám cá rằng chú rất thường xuyên dọa nạt con như thế há?"

"Nhóc ngươi đúng rồi đấy. Sống dưới ách thống trị độc đoán chuyên quyền hơn bảy năm trời. Mà thật không may cho cậu là ta lại là một trong số những kẻ đày đọa cậu hết cỡ, có khi cậu hận ta đến chết đi được chứ chẳng chơi."

"Ớ... thế tức là... chú đang nói cuộc sống của hai mẹ con con trước đây đó sao? Hai người ly hôn phải không?"

" Potter... ta đã từng nghĩ rằng cậu đần đến độ không thể đần độn hơn nữa rồi đấy. Nhắc lại một lần chót, ta không phải là cha của cậu!"

"Nhưng mà chẳng phải trong căn phòng này dán đầy ảnh của chúng ta hay sao? Thế rốt cuộc thì chú là ai?"

"Xéo ngay cho ta được yên, thằng nhóc Gryffidor não mịn đáng ghét"

Cơn cáu tiết khủng khiếp lập tức nổ đoành. Gậy phép vừa giơ lên, Harry Potter vẫn còn tròng nguyên áo ngủ trên người lập tức được "xéo" bay khỏi phòng ngủ của Severus Snape.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Harry, bồ thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Trong một căn phòng nhìn rất giống phòng cấp cứu, Harry nằm bẹp trên giường, cầu cho vết thương sau lưng khỏi nhanh một chút. Ngồi bên giường là một cô gái trẻ với mái tóc nâu xù đang ân cần lo lắng hỏi thăm săn sóc.

"Ư... đỡ hơn nhiều rồi... Tớ hỏi một chút này, cha tớ ghét tớ lắm hả? Ý tớ là... uhm... trước khi tớ mất trí nhớ ấy mà, cha tớ cũng thường tống cổ tớ ra khỏi cửa như hôm nay í" Harry đau lòng khôn xiết, cậu đã có thể đoán được phần nào nguyên nhân mẹ mình không có ở đây rồi.

" Mình không biết bồ lại quên hết mọi chuyện như vậy. "Hermione kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đầy ưu thương của Harry, cô cảm giác như đất trời đảo lộn hoàn toàn, "ừm , nói đến... cha... của bồ, mình muốn , ờ... mình muốn nói rõ mấy điều sau đây cho bồ hay "

" Cậu tốt với tớ quá đi , Her―― gì ấy nhỉ"

"Hermione . "

" Ừ ừ , thật xin lỗi , Hermione . Làm ơn, bồ làm ơn nói cho mình biết đầu đuôi mọi chuyện đi. "

"Tất nhiên rồi, Harry, mình là bạn với bồ mà." Hermione nở nụ cười ấm áp, dịu dàng nắm bàn tay Harry, "điều thứ nhất, thật xin lỗi bồ Harry, cha mẹ bồ, cô chú Potter đã qua đời từ khi bồ còn bé xíu."

" Nếu vậy, chẳng phải... mình ...... mình là kẻ mồ côi hay sao? "

" Tuy là vậy nhưng bên cạnh bồ vẫn còn rất nhiều người thân khác. Mọi người đều lấy làm tự hào về bồ mà. "

Sự an ủi của Hermione cũng không giúp Harry nguôi ngoai là bao. Số cậu thật hẩm hiu mà. Vừa mất trí nhớ, lại bị đá ra khỏi một nơi mà mình cho là thân thuộc, giờ lại phát hiện ra bản thân là trẻ mồ côi.

" Điều thứ hai, người vừa mới tống bồ ra ngoài phòng đó mà, ờ, tên thầy ấy là Severus Snape, vốn là thầy giáo cũ dạy chúng ta thời còn đi học. Ngoài ra thì bây giờ bồ cũng là giáo sư như ổng, Harry . "

" Chỉ là thầy giáo cũ và đồng nghiệp thôi sao ? Ờ, ý mình là, ngoài hai quan hệ đó ra, thực sự không còn quan hệ nào khác nữa sao? Bồ xem nè, tóc cả hai đều đen như nhau, rồi tuổi... với lại, căn phòng hồi nãy mình thấy vô cùng quen thuộc, lại thoải mái nữa, thậm chí đến chỗ rửa tay ở đâu mà mình cũng biết nữa là , và còn ――"

" Và còn gì nữa? " Hermione chưa bao giờ cảm giác được giọng mình khô rang như phút này.

" Cảm giác vô cùng thân mật ......" Harry chợt ngửi thấy có điềm chẳng lành, vội vàng hạ giọng bổ sung " mình có cảm giác rằng, ông ấy và mình rất... rất thân mật, ờ thì... vô cùng thân thiết, dù rằng... ông ấy... thái độ của ông ấy có hơi thái quá. "

"Ờ... Harry này, tuy rằng mình không thể không nói nhưng mà... về quan hệ giữa hai người ấy mà, ờ... tuy mình chỉ có thể đoán sơ sơ nhưng mà... nhưng lúc này... ờ... xin lỗi, mình không có cách nào định nghĩa nó cho đúng cả." Hermione nặn ra một nụ cười cứng ngắc đến không thể cứng ngắc hơn nhìn Harry, rồi kiếm cớ đi lấy chút đồ ăn mà chuồn mất tiêu.

Cùng lúc đó, tại một phòng làm việc cách đó hai cánh cửa, Remus Lupin ngán ngẩm nhìn Snape đang cáu tiết không sao hạ hỏa nổi.

"Thằng bé mất trí nhớ mà ông lại không thể tỏ thái độ nhẫn nại một chút là sao, Severus?"

"Em ấy vừa tỉnh lại đã chào ta "sáng tốt lành, cha thân yêu".

"......" Tâm trạng thì rối bời, Lupin lén nhìn nét mặt đang vặn ngang xoắn dọc của Snape, cố sống cố chết kềm nén một xúc- cảm- nào- đó. " Ờ, cái này,... ừ, nghe ra cũng không tệ lắm hén? May mà thằng bé cũng không nghĩ kiểu như nó đang bị phạt cấm túc. "

"Đồ người sói chết tiệt! Hay lắm đấy mà cười chắc?" Snape thở khói ra từ đằng lỗ mũi, hừ một tiếng cau có.

" Thôi nào thôi nào, bĩnh tình chút đi nào . Thế tóm lại, ông biết lý do là sao chưa? "

" Là do ảnh hưởng của một loại thần chú cổ xưa nào đó, ta cũng chẳng rõ nữa, nhưng nguy hiểm hơn là không thể biết được hiệu lực của nó sẽ kéo dài trong bao lâu."

" Vậy ông định thế nào bây giờ? Ý tôi là trước khi Harry khôi phục trí nhớ ấy "

" Một mình chăn đơn gối chiếc chứ còn sao nữa. Chỉ cần thằng nhỏ không tiếp tục há mồm ra hỏi ' mẹ ơi, mẹ đâu rồi?' ta đảm bảo ta có thể kiềm chế với tất cả khả năng của mình"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

II

Trong hầm, lò sưởi bập bùng lửa hồng, ly café đen đặt trên bàn tỏa khói nhẹ, Snape ngồi trên chiếc ghế bành màu đen mềm mại, vùi đầu vào cuốn sách trên tay, bên cạnh là Harry ngồi khoanh chân trên sàn nhà lót thảm êm êm thỉnh thoảng khẽ liếm môi ra chiều luống cuống.

" Thưa thầy ? "

Snape phẩy tay ra hiệu "có gì thì nói đi", mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách không thèm ngẩng lên.

" Có phải trước kia em cũng thường hay tâm sự hết mọi chuyện với Hermione không hả thầy? Ý em là, nếu như đúng là tình bạn giữa chúng em thực sự khăng khít như cô ấy nói. "

" tình bạn thắm thiết của các trò là một trong những nguyên do giúp tháp Gryffindor không bị dột từ lâu. Vậy nên ta đây vô cùng kinh ngạc không hiểu cậu còn hỏi ta chuyện này làm chi."

" không , ý em không phải như thế. Hermione rất tốt . "Harry vội nhảy dựng lên theo bản năng, " chỉ là... hôm qua sau khi trò chuyện được một lát thì em có hỏi một điều, và hình như, ơ, nghe xong thì bạn ấy bị dọa đến phát khiếp. "

Snape bỗng có hứng thú đột xuất với chuyện này nên quay ra nhìn Harry.

" Thế cậu đã hỏi gì vậy? " Thực ra thì, Snape trước giờ vẫn thắc mắc xem với tình bạn đáng giá hơn vàng mười của Gryffindor, liệu có thể bao dung được hết tất thảy mọi bí mật khó nói của người khác hay không, thậm chí còn coi đó là một đề tài nghiên cứu rất thú vị.

Trước ánh nhìn chăm chú (chăm chú lắm ý =))) của người đàn ông đứng tuổi, Harry không khỏi ngượng ngùng chẳng khác gì mấy tiếng trước đây. Cậu cúi đầu săm soi hoa văn thêu trên thảm, hai tay vặn vẹo không ngừng cho tới khi Snape không thể kiên nhẫn hơn được nữa mà đổi tư thế ngồi.

" Em nói cho cô ấy biết, cảm giác của em với thấy không đơn giản chỉ là tình thầy trò hay đồng nghiệp thông thường... mà là rất.... rất thân thiết. Em có cảm giác, trước kia em rất hay chú ý tới thầy, mà thầy cũng rất hiểu em nữa... Uhm... Em thích gian phòng đó,... ơ... Và bất kể thầy có thường xuyên cáu gắt với em hay không nhưng... em thấy chúng ta có rất nhiều điểm tương đồng. Em cũng rất muốn, có thể giống thầy, thao thao bất tuyệt một thôi một hồi, tuy rằng em vĩnh viễn cũng sẽ không thể được như vậy."

Harry lúng ta lúng túng , đang nghĩ có phải người kia sẽ khoái mấy lời "thú tội"" kiểu như cậu vừa nói hay không, nghĩ xong thì co rúm người chuẩn bị tinh thần đón màn chế nhạo quen thuộc.

Ấy vậy mà, câu trả lời lại là "Im lặng một lát".

Ngạc nhiên quá, cậu bèn ngẩng đầu lên xem chuyện gì đang diễn ra.
Ngón tay Snape miết nhẹ lên môi, quay mặt đi, mắt nhìn ánh lửa trong lò.

Nhờ ánh lửa , Harry trố mắt tròn xoe vô cùng kinh ngạc.

" Thầy ―― đỏ mặt... hả thầy ? " ừ thì có hơi hồng hào mỗi tí tị tì ti, thế nhưng thực tế vẫn là làn- da- tái- nhợt- của- Snape- đã- đổi- sang- màu- sậm- hơn– một- tẹo.

Lần này câu trả lời dành cho Harry có khá hơn chút đỉnh : Một bài ca mắng chửi té tát tơi tả tựa mưa xuân rớt rào rào lên mặt đi kèm một tiếng sập cửa kinh thiên động địa.

Cùng lúc đó, Remus Lupin đang thầm oán thán không ngớt vì bị thốc dậy một cách thô bạo do có trát đòi của nhân viên cao cấp thuộc Bộ Pháp thuật đưa tới.

" Thưa thầy, rốt cuộc thì thầy đã biết điều gì mà con và Ron chưa hề hay biết vậy? Tất nhiên ngoại trừ phán đoán rằng Harry mất trí nhớ là do một loại bùa chú cổ nào đó."

"Hermione , giờ này đã trễ lắm rồi, chẳng lẽ Ron không lo lắng cho con hay sao? Tốt nhất là các con nên sớm kết hôn thì hơn. "

" Anh ấy hiện đang ở Rumani rồi, không thừa hơi mà lo cho con đâu . Thưa thầy, về chuyện của Harry và giáo sư Snape, có phải thầy biết điều gì đó mà không thể nói cho con hay, đúng không thầy?"

" Nhưng thầy đã đồng ý với Harry rồi. Nó bảo, nó sẽ tự mình nói cho mấy đứa hay."

"Merlin―― giờ là lúc nào mà thầy còn giấu giấu giếm giếm ? Sáng ra tỉnh dậy, cậu ấy chẳng nhớ được bất cứ chuyện gì nhưng lại hết lần này tới lần khác khẳng định rằng "mình rất thân thiết" đối với người mà lẽ ra cậu ấy phải ghét nhất mới đúng, thầy không thấy chuyện này quá kì lạ hay sao? "

Lupin ngó đồng hồ, lòng đoan chắc, đêm nay mà Hermione không có được đáp án như mong muốn thì dám ngay ngày mai cô sẽ đi tìm Severus lắm.

" Thầy, em đang cầu xin thầy đó. Chuyện này nếu có liên quan đến nguyên nhân cậu ấy bị mất trí nhớ một cách bất thình lình thế này, thì chẳng phải là một đầu mối để con có thể tìm ra nguồn gốc mọi chuyện hay sao? Thầy, việc này đáng để thử lắm, không phải sao?"

" Kể từ lúc Harry trở lại Hogwarts thì hai người bọn họ đã ở chung với nhau rồi. Ừ, ý của thầy chính là quan hệ thân mật giữa hai người yêu nhau đó. "Lupin cố gắng giữa cho ngữ điệu thật bình thản thuyết minh câu chuyện, " Thầy cũng đoán là con và Ron chưa lần nào bị mời đi thăm văn phòng giáo sư của Harry hén. "

" Cậu ấy lo lắng thái độ của bọn con đối với Gay sao? Chẳng lẽ cậu ấy nghĩ rằng bọn con sẽ chịu đả kích nặng nề khi biết chuyện này? Ôi, lạy Merlin――"

" Theo ý thầy thì trên phương diện này thằng bé cũng tương đối cẩn thận đó chớ. "

" Thưa thầy, thầy đã quen với việc Harry và giáo sư Snape tình cảm nồng nàn từ ánh mắt cho đến cử chỉ được bao lâu rồi?"

" Thực lòng mà nói thì thầy vẫn chưa quen lắm với chuyện này, tuy nhiên, vô cùng phước đức cho thầy là Severus không có sở thích hay thói quen sến súa kiểu đấy."

"Nếu là Ron chắc chắn anh ấy sẽ xỉu ngay tại trận mất thôi . "Hermione thở phào, " được rồi , giờ thì con đã có chút manh mối rồi. Cám ơn thầy rất nhiều, Giáo sư."

A, cuối cùng cũng được ngủ yên giấc rồi. Lupin sung sướng thốt lên trong lòng. Chăn ấm nệm êm của ta, ta tới đây.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

III

Sáng sớm cuối tuần, trong Đại Sảnh Đường Hogwarts chỉ có mấy vị giáo sư là còn giữ nguyên truyền thống ngàn năm tới đây ăn điểm tâm, còn đám học sinh thì quen thói ngủ nướng mà hóa sâu lười.

"Sáng tối lành, thưa cô. Mong cô lượng thứ cho vì tôi không thể nhớ được tên của cô." Theo thói quen, Harry được Snape dắt đi cùng đến đây ăn sáng, vả lại, cậu cũng hiểu rằng, trước khi khôi phục trí nhớ, cậu không thể ở một mình trong phòng

Tiến vào Đại Sảnh Đường rồi, Harry đi đến ngay trước mặt vị giáo sư duy nhất đang ngồi uống café trên bàn giáo sư, chắc chắn bà là đồng nghiệp của cậu, không xét theo vị trí, thì có lẽ bà còn là một trong số những người quản lý ở đây nữa.

"Không sao, Harry, thầy có thể gọi ta là Minerva. Sáng tốt lành" Chủ nhiệm McGonagal rộng lượng gật đầu đáp lại, dường như bà rất hài lòng khi thấy chí ít chàng trẻ này còn chưa quên lễ phép. "Severus dẫn thầy đi cùng là một ý kiến hay, có lẽ sẽ giúp thầy khôi phục như trước, vả lại, chúng ta, ai ai cũng đều lo lắng"

"Cám ơn cô. Thầy Snape đây cũng nói như thế."

Thật ra thì nguyên văn câu nói của Snape là ' Nếu cậu không dám ra khỏi đây thì sẽ bị biến thành mục tiêu cho 、 những câu chuyện nhảm nhí 、 của lũ đần thích buôn dưa lê bán dưa chuột kia bàn tán, mà đặc biệt cuối tuần như thế này là lúc bọn chúng no cơm rửng mỡ không có việc gì làm!'

Cảm ơn xong, Harry quay sang nhìn Snape mỉm cười :" Thầy, chúng ta ngồi chỗ nào đây ạ? " cậu chú ý thấy vị phu nhân kia đang cau mày nhìn Snape .

"Bên trái." Snape thông báo cực kỳ đơn giản, đoạn kinh ngạc nhìn Harry ngồi vào vị trí "đó", đồng thời kéo luôn chiếc ghế bên cạnh rồi nhìn về phía mình.

"Chỗ này không được sao?" Bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của Snape và Minerva, Harry luống cuống hỏi.

"Có thể được, chỉ có điều, tại sao lại là chỗ ấy?" Snape hung ác liếc xéo Minerva đang nhìn lại với ánh mắt mong đợi vô cùng, hỏi.

" Ơ , chỉ là em cảm thấy chỗ này ...' không tệ ' . "Harry muốn tìm một từ khác chính xác hơn.

" Được rồi . Nói cho cái khay biết cậu muốn ăn gì. "

"Dạ? " Khay á ? Harry trợn mắt .

Snape hít một hơi thật sâu,đoạn ngồi xuống bên cạnh Harry, sẵn sàng chịu đựng cách Potter hô hào với đám đồ dùng Pháp thuật. Mặt khác, Minerva ngồi bên kia cũng đang nhìn ông thầy Độc Dược ngồi xuống vị trí của mình trong suốt hai mươi năm trời, chân mày dần giãn ra.

Sau khoảng bốn mươi phút đồng hồ để giải thích mọi chuyện rõ ràng, rốt cuộc thì Harry cũng nén được cảm giác muốn cất lời khen ngợi đầy hoa mỹ đối với tòa thành đầy những pháp thuật diệu kì này. Và những ánh nhìn cảm thông sâu sắc cứ liên tiếp phóng tới cũng khiến Snape vô cùng phiền não.

" Thưa thầy , chúng ta có thể đi chưa ? " Dù rằng Harry rất vui khi gặp được những người quan tâm tới cậu như thế này, nhưng đồng thời cậu cũng chú ý thấy rằng Snape rất là không được vui cho lắm. Tuy rằng chỉ mới tiếp xúc một khoảng thời gian ngắn thôi nhưng cũng là đủ để cậu hiểu được phần nào tính tình của ông thầy Độc Dược này. Mà rất lạ rằng, dường như cậu không hề muốn Snape phải chịu cảm giác khó xử chút nào.

Nhận được lời đề nghị của Harry xong, Snape lập tức đứng dậy, khẽ khom người tỏ ý cáo từ.

Đồng thời, Minerva ngồi bên cạnh y cũng đứng lên cùng, nghiêng người về phía y, thì thầm với y sao cho chỉ có hai người là có thể nghe được:

"Cậu ấy hoàn toàn tin tưởng thầy, Severus. Ta thấy thầy nên nói cho cậu ấy biết mọi chuyện thì hơn"

" Tôi nhất định sẽ nói. "

Tiếp sau bữa sáng chính là lúc thăm quan tòa lâu đài rộng lớn. Harry không chút do dự mà bám sát gót Snape. Và lập tức cậu nhận thấy ngay đó là một ý kiến hay ―― So với lúc ở hầm, Snape bây giờ còn dễ mở lời hơn nhiều. Harry vẫn muốn hỏi y rất nhiều chuyện ( thân là Phù thủy mà lại kinh ngạc khi thấy cầu thang di động quả thật rất mất thể diện ) . Trọng điểm chính là tại sao bản thân và Snape lại ở chung với nhau. Quan hệ của cả hai là gì? Nghi vấn này hoàn toàn áp đảo mọi nghi vấn khác hoặc có thể nói rằng, cậu chả có tí hứng thú nào với những chuyện khác cả. Tuy nhiên, lúc ở trong phòng, thì Snape ngoài đọc sách ra sẽ 'nấu gì đó'. Thành ra cậu bị coi như không khí, lời nói chả có tí trọng lượng nào.

Hai người đi lòng vòng khắp mọi ngóc ngách trong tòa lâu đài lâu đến mức Harry có cảm tưởng như bữa sáng của mình đã bị tiêu hóa sạch.

Suốt dọc đường đi, hết học sinh này đến học sinh khác lên tiếng chào hai người. Và nếu họ không gọi cậu là "giáo sư" thì cũng sẽ gọi là "huấn luyện viên".

"Ơ, thưa thầy, em dạy môn gì vậy ạ ? " Ngay khi cả hai vừa đến trước một phòng học với cánh cửa cao thật là cao, Harry cũng chịu hỏi câu đầu tiên. Mới đầu thì nên nhẹ nhàng cho lành, cậu nghĩ bụng.

"Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám. Còn nữa, đây là phòng học mà lẽ ra cậu phải lên lớp giảng bài hàng ngày. "Snape dừng ở cửa phòng học trả lời .

" Ồ . "Harry chợt thấy vui lên đôi chút. Có lẽ do mình rất yêu công việc này chăng.

" Thế, em dạy thế nào hả thầy? " Cậu hỏi tiếp .

Snape cẩn thận quan sát Harry đang tiến vào phòng, bình thản nói" Không tệ. Đám vịt con kia đứa nào cũng quý cậu cả. "

Khó khăn lắm mới nhận được một câu đánh giá công bình, Harry ngày lập tức đáp lại bằng một nụ cười thật tươi. Và khi nhìn gương mặt trẻ măng một cách chăm chú như thế này, Snape chợt phát hiện ra rằng, bản thân vẫn thích nhìn thằng nhỏ này cườu như thế. Tuy nhiên,lúc nào y cũng phải nhắc nhở mình rằng, người trước mắt mình đây không phải là 'Harry' . Vả lại, 'Harry' cũng chẳng còn là 'thằng nhỏ' nữa rồi .

" Mà hồi nãy sao em nghe thấy có người gọi em huấn luyện viên ? " thấy Snape không có ý định muốn đi ngay, Harry bèn ngồi xuống dãy bàn học gần sát bàn giáo viên nhất, tiếp tục hỏi.

Có lẽ vì bản mặt đang tươi cười ngô ngố kia khiến người ta bớt đề phòng đi nhiều lắm. Nghĩ vậy, Snape thấy nên thôi không châm chọc cậu nữa. Rồi y bước vào trong phòng, thuận tay khép cánh cửa lại.

" Cậu còn là Huấn luyện viên đội Quidditch nhà Gryffindor. Đó là một môn thể thao chơi trên không, xế chiều chúng ta có thể đi xem ." y đáp .

"A, hóa ra em còn có khả năng vận động trời phú cơ ạ, nghe có vẻ không tồi đâu há, Ơ, trước đây em cũng là học sinh trường này ạ? "

"Chính xác . " còn kiêm luôn cả Kẻ Được Chọn. Snape quyết định nuốt luôn nửa phần còn lại của câu vào trong bụng. Dù cho Potter có được quyền tự lựa chọn số phận của bản thân hay không thì tạm thời hiện tại cũng không nên huỵch toẹt hết ra làm gì.

"Uhm, thế... em là một học sinh như thế nào ạ ? Em muốn nói , nếu em được mời lại dạy học ―― có lẽ , cũng không tệ lắm, phải không ạ ? "

Snape vẫn im lặng không nói gì .

Harry hơi xấu hổ, vội đưa tay gãi gãi đầu. mặt ngắn tũn lại : " Erhh, chẳng lẽ là... tệ lắm sao hở thầy ? "

"Thành tích thường thường bậc trung. Ngoại trừ dũng cảm ra thì chẳng có tí đầu óc nào. Thích lươn lẹo gian trá. Thường lấy việc gây họa làm vui. Ấy thế nhưng, chẳng hiểu sao lại có rất nhiều người nhìn cậu như một ngôi sao sáng chói. Đặc biệt, họ còn đặt danh hiệu cho cậu là 'cậu bé vàng'. "

Khoái trá nhìn Harry đỏ mặt, Snape phải kiềm chế lắm mới tránh khỏi cảnh bật phá ra cười .

" Hứ―― mất trí nhớ không có nghĩa là tính tình sẽ thay đổi , em cũng đâu phải kiểu minh tinh như thầy vừa nói đâu . " cậu thanh niên gắng gượng giải thích .

" Vậy cậu nói thử xem? Biết đâu ta có thể tặng cho cậu một số điểm cao hơn một tẹo. Nhân đây cũng cho cậu biết luôn, điểm của cậu trong môn của ta luôn là điểm D . "

Bất đắc dĩ, Harry đành xê dịch vị trí của mình một chút . " Xem ra, làm thầy giáo dạy em cũng không phải chuyện sung sướng gì cho cam rồi. Uhm, em nghĩ rằng, ' xoàng xĩnh ', đó mới là từ thích hợp nhất." Cậu trả lời chắc nịch .

" Tiếp tục . "Snape đi tới đứng trước mặt Harry, cố gắng không tỏ vẻ quá hứng thú.

Khẽ nuốt nước miếng, Harry coi như mình đang được cổ vũ bèn tiếp tục nêu lên ý kiến :" Em ―― có lẽ có đủ những tích cách mà một học sinh nam thường có. Tỷ như em có thể hiếu kì, đôi khi sẽ lười biếng, thỉnh thoảng có tám nhảm mấy chuyện tầm phào bá láp, thậm chí đôi khi có thể xé luật. Nhưng chung quy lại thì em cũng giống như đám bạn cùng trang lứa mà thôi. Rất bình thường, không có gì nổi bập cho lắm, cũng không muốn người khác chú ý hay soi mói mình quá nhiều. Và em cũng không có ý định trở thành người của công chúng. Em chỉ mong, bản thân có thể được sống là chính mình, đó mới là em. "

"........."Snape nhìn 'thằng-bé- sống- dai- giết- hoài- hổng- ngóm ' với vẻ mặt sâu xa. Y dám chắc trăm phần trăm rằng, cậu đang miêu tả thời niên thiếu trong mơ của mình. Hm, Quá thực là... hm, hài hước một cách quái đản.Y nghĩ thầm.

" Được người khác chú ý chẳng phải rất sung sướng hay sao ? Cậu sẽ thấy thật thỏa mãn. "

"Trung tâm của sự chú ý, cũng giống như hồng tâm vậy. Nếu quá thỏa mãn sẽ dẫn đến tự mãn đồng thời hạ thấp khả năng đánh giá của bản thân. Đơn cử như việc, mình không thể vì lợi ích cả nhân là làm hại người khác được. Thầy coi, một đạo lý đơn giản như thế, em có thể không hiểu hay sao? "Harry cau có bỉu môi vẻ oán ghét. Trong mắt thầy ấy mình là gì chứ? Thằng ngu chắc?

" Ồ ―― thật khiến cho người khác phải thấy ấn tượng vô cùng, Potter . " Khó có khi nào Snape lại gật gù đồng tình như lúc này. Sau đó, chẳng hiểu vì sao y muốn cho Potter biết thêmchút gì đó về gia đình của cậu. "Vậy, có muốn nghe chuyện về cha mẹ cậu không? Giờ ta có thể nói cho cậu nghe. " Y nói .

" Không cần đâu ...... cám ơn thầy. Thực sự thì em nghĩ rằng, nếu biết rồi sẽ còn đau đớn hơn, dù gì thì em cũng đang bị mất trí nhớ, nếu không nhớ được họ, cũng đâu phải là tội lỗi gì đâu, phải không ạ. "Harry rũ hàng mi nói đầy đau thương. Thậm chí cả mái tóc đen rối bù cũng có vẻ ủ rũ.

"Xem ra cô Granger cũng nói cho cậu biết không ít nhỉ. Được rồi, cậu có thể đổi sang một vấn đề khác . "

"Chuyện gì cũng được sao ? "Harry vẫn cúi đầu không chịu ngẩng lên.

" Chỉ một thôi, nhưng chắc chắn sẽ có câu trả lời. " Giờ đây Snape đã ý thức được mình đã hơi sai lầm, nhưng y không biết làm thế nào để dừng lại.

Vì vậy, sau một tiếng thở dài không rõ nghĩa, Harry đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Snape đang gần sát mình đến mức, cậu có thể nhìn rõ tới từng sợi lông mi một.

" Thầy có bao giờ cảm nhận được rằng em yêu thầy không? "

Snape thực sự không thể đáp nổi , y chỉ có thể mím môi nhìn ánh mắt Harry, đang nóng bỏng chuyển dần thành buồn bã.

"...... Em hiểu rồi . Xin lỗi thầy, em có thể trở về căn phòng kia được không ?" Harry cười nhợt nhạt, đoạn xoay người đi ra khỏi phòng học . Snape cũng bước ngay theo sau. Lặng lẽ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lời editor: Thực sự ta chưa hài lòng lắm với bản biên tập phần này. Nhưng biết làm sao giờ *thở dài*, có quá nhiều đoạn vô cùng khó hiểu, và ta đã chém nó đi xa hàng ki- lô- mét lận =.=.

IV.

Vừa quay về phòng, Harry vội vã lao ngay vào trong gian phòng ngủ nho nhỏ của mình, đóng sập cửa lại. Snape theo sau thấy vậy chỉ cau mày từ tốn bước đến trước lò sưởi, đi dạo.
"Chẳng nhẽ Pháp sư không biết ếm bùa Miễn- làm- phiền cho người khác được sao? Thầy sắp đẫm thủng sàn nhà rồi đó. " Nửa tiếng sau, Snape thấy một Potter với hai mắt đỏ oẻn, giọng lạc mất tiêu mà còn cố ngông cuồng muốn thay đổi bầu không khí bước tới trước mặt y.

Mà vừa đối mặt với người đàn ông đang nhíu chặt đôi mày lại, Harry lúng túng vội bổ sung :" Ưm , ý em là thầy có thể giúp em trông khá hơn một chút được không? Vì nếu không em không thể đi ăn trưa cùng thầy được, bởi vì, em không thể ở lại đây một mình......"

" Chúng ta có thể ăn ngay ở đây. Cậu muốn ăn gì ? "

" Gì cũng được, đơn giản một chút là xong. Em có chuyện muốn nói với thầy, thưa thầy. "

Snape lập tức đi sang một gian phòng sau, rồi sau đó nhanh chóng mang theo một đĩa bự sandwich trở lại. Y không muốn giải thích cho Potter biết gia tinh là gì, tại sao chúng lại hú hét ầm ĩ như thế vào lúc này.
" Thầy, em có thể xin hiệu trưởng cho mình dọn ra một chỗ khác được không ?" Sau khi ngồi xuống đầu bên kia bàn, Harry mở lời.

" Cậu không thích ở đây à? " Có lẽ cũng không thích luôn cả lão già khốn nạn đầu tóc bóng nhờn này nữa chứ gì, Snape bi ai thầm bổ sung .

" Em sẽ khiến người khác không hài lòng. "

" Damn, Potter. Tại sao cậu không trả lời câu hỏi của ta? "

Cứ khi nào Potter tỏ ý hờn dỗi như một học sinh thế này, thì sau đó sẽ đến lượt bản thân y không nhịn được mà hục hặc với cậu. Đây là điều mà Snape vĩnh viễn không hiểu tại sao lại thế.
" Đây là phòng của thầy, em không muốn gây phiền phức thêm nữa. " Merlin ―― thậm chí Potter còn có thói quen chu mỏ nữa.

"Đừng có giở cái tính trẻ con ấy ra với ta, Potter. Nếu không có người chăm lo, cậu sẽ gặp rắc rối to đấy. "

" Thầy không phải lo , tôi có thể ở chỗ mà không có Phù thủy cũng được. "

" không được !"

" tại sao !! Thầy không chịu nói chuyện với em nhưng lại muốn mang em bên mình mọi lúc mọi nơi mọi trường hợp trong mọi tình huống. Em ở trong tòa lâu đài này, người khác nói em nghe không hiểu, bùa phép một chữ bẻ đôi cũng không nhớ ra nổi. Thầy coi em là gì hả? "
"Nếu như ta trả lời câu hỏi kia, thì liệu có phải chúng ta sẽ bỏ bớt được mấy màn khắc khẩu này không? "

" Được , sự im lặng của thầy đã trả lời cho tất cả rồi, bất kể đáp án là gì đi chăng nữa. "

" Lí do ...... nhóc con ngoan cố ngu ngốc này. Nếu không thì đừng mơ đến chuyện rời đi dù là nửa bước !" Xem ra, vấn đề là từ đây mà ra. Snape cáu kỉnh nghĩ.

" Được ! em giải thích ! Giả sử đáp án là khẳng định, Điều đó chứng minh sự im lặng của thầy nói rõ rằng thầy vốn không hề chấp nhận em, mà có thì cũng là chấp nhận cho có lệ. Bản thân em đã mất trí nhớ giờ đây lại nhắc lại chuyện không vui này. Vốn thầy luôn long mỏi em quên sạch mọi thứ chứ gì, hén. "Harry lạnh lùng nhìn Snape đoạn nói tiếp , " Còn nếu đáp án là không phải, chỉ có thể nói cảm giác của em bây giờ là một sự nhầm lẫn. Dù phát hiện nơi này chỉ có một cái giường cũng không không thể nói là có tình cảm gì đặc biệt, nhiều lắm chỉ là bạn đồng nghiệp mà thôi. Khó khăn lắm em mới nói ra được tiếng yêu với thầy. Thầy lập tức im lặng ! Snape, nói cho em biết đi, ngoài cách cút thật xa cho khuất mắt thầy em còn lựa chọn nào khác sao? " thoạt nhìn thì dường như Harry rất muốn đập thẳng cả đĩa sandwich vô mặt Snape, ánh mắt long lên viết rõ mồn một mấy chữ " ông là đồ quỷ tha ma bắt".
"Cậu không muốn nghe coi tại sao ở đây lại có mấy tấm hình thế kia à? "Snape rất là ngạc nhiên vì mình không quát thét đầy tức giận. Thậm chí y còn cho rằng Potter tuy mất trí nhớ nhưng vẫn rất giỏi suy luận logic. hắn ngay cả cho là mất trí nhớ Potter đích đầu óc dị thường có suy luận. Hơn nữa, có lẽ mình cũng chưa bao giờ chú ý xem bản thân cậu khi nhướng mày lên trông đáng yêu biết chừng nào.
" Là em mặt dày vô lại, kiên quyết xông vô chốn riêng tư của thầy cho kì được thì thôi. Hoặc cũng có thể là, em vừa vặn có cái mà thầy cần? " Tư thế Harry bây giờ thì rõ mười mươi là đang mỉa mai.
" Ta không thể chắc được cảm giác được yêu là như thế nào. Vì vậy, ta khó mà trả lời rằng. đây . chính là . đáp . án . "

" Lẽ nào chưa từng có ai yêu thầy sao ? "

" Phải. Bản thân ta cũng từng nghĩ là ta không cần . "

" Ba xạo! ! Điều đó là không thể nào !"

Snape lập tức ném ngay cho cậu một ánh nhìn ý hỏi ' tại sao lại không thể nào '. Lập tức Harry đỏ bừng mặt lên trong vô thức. Cậu mân mê vạt áo hồi lâu rồi lí nhí nói :" Thầy, thầy rất có ... có sức hút...... ít nhất là đối với em. "
" Một lời khen không tệ, cám ơn. Nhưng sự thật là ai cũng biết ta là một kẻ đáng ghét. "Snape nhận thấy rằng tâm tình của Potter biến đổi đến chóng cả mặt.

" Thầy đâu phải thế. "

"Ta phải nhắc nhở cậu, chúng ta ' biết nhau' mấy ngày ? "

" Thầy im đi, biết là biết chứ còn sao nữa !"

" Thế không nói chuyện này nữa. Bây giờ , chúng ta nên đổi vị trí cho nhau. Tại sao cậu lại hỏi thế? Nếu quả thật đúng như lời cậu nói thì ...... câu hỏi đó cũng na ná như 'Xin chào, tôi có thể yêu anh, anh thấy sao? ' mới đúng . ".
" Em cũng không biết tại sao nữa. Chỉ là em không muốn thầy gặp thêm rắc rối hay làm thầy chẳng thấy vui vẻ gì. Nếu như em hỏi thế thì có khác nào em đem đổ hết trách nhiệm lên đầu thầy chứ. Dù gì thì, ai biết được, trước đây quan hệ giữa em và thầy là như thế nào. Hay là tại sao thầy luôn khoan nhượng dễ dàng như thế? "

" Đây là cách hiểu của cậu đấy à? " Ừ. Khoan nhượng dễ dàng. Dùng từ rất hay.

" Là vì thầy chẳng bao giờ thèm để ý tới em. Mà thông thường, đó là cách mà người ta thường đối xử với người mình ghét. "

" Ta nợ em một lời giải thích . "Snape thở dài. Minerva nói không sai. Bởi vì đối phương là Potter. Nên nếu giải thích từ sớm, thì giờ đã không rắc rối như vầy.
Harry gật đầu không chút hài lòng.

Ngay sau đó, Snape lập tức gọi bộ dụng cụ pha trà tới, thủ pháp thành thạo, nhìn là thấy ngay đã quen từ lâu. Trà pha xong, y bèn bỏ thêm chút đường vào trong tách của Harry rồi mới đưa cho cậu.
"Trước tiên, về chuyện chúng ta ở chung, đã được hai năm rồi. Đừng ngắt lời ta. Nghe hết đã. "Snape bắt đầu 'giới thiệu' , đồng thời nhắc nhở Harry nên uống trà trước chứ không phải chõ mõm xen ngang, " Nguyên nhân em bị mất trí nhớ là do ảnh hưởng của bùa chú nào đó. Hiện tượng cũng chỉ là tạm thời, vì thế ta không dự định miêu tả chi tiết cho em hết mọi việc trong sinh hoạt thường ngày của em đâu, bất kể những chuyện đó có tuyệt vời hay không. Ta chỉ nói ngắn gọn thôi, tất cả là từ sau khi em tốt nghiệp được hai năm thì quay về trường dạy học. Chúng ta bắt đầu sống chung từ đó. "
Harry dùng trà chén ngăn mình mở miệng đồng thời gật đầu đồng ý. Và thực ra thì cậu cũng rất hài lòng với độ ngọt của trà.

" Về phần quan hệ này bắt đầu như thế nào, ta không muốn nói. Đây là quan điểm của mỗi người . "

"Là em theo đuổi thầy. Hơn nữa còn ép thầy vào đến đường cùng, khiến thầy suýt phát điên huh. "

"Còn ngắt lời ta lần nữa thì ta sẽ cầm dao khoét mỏ em đi đấy. "Snape hăm dọa độc địa, " Nhưng mà sự thật cũng từa tựa như thế thật. Ta tự hỏi, có phải vì em mất trí nhớ nên mới khôn ra không thế? "
Harry "hứ" một tiếng ngó sang bên làm lơ.

"Tóm lại , cuối cùng chúng ta ở chùng với nhau, ngoài ra thì còn được khuyến mại thêm một đống rác rưởi. " Nói tới đây Snape cau có bĩu môi nhưng thấy Potter cũng đang làm hành động y hệt, "Chuyện này các Giáo sư của Hogwarts đều biết cả. Không ai phản đối, chí ít thì cũng không tỏ ra mặt. Tuy nhiên, em vẫn chưa nói cho Granger và Weasley, những người bạn tốt nhất của em biết. Em bảo, nguyên nhân chính khiến bọn họ phản ứng thái quá tuyệt đối không phải vì chuyện đồng tính luyến ái hay không. Hừ , Granger đáng thương quả thực bị em dọa cho phát khiếp. Nào, giờ thì em có thể hỏi rồi. "Snape tạm thời dừng kể tại đó, bởi vì đúng là Potter đang giơ tay lên thật, " Trong giờ học chả bao giờ dũng cảm thế này cả. " y châm biếm .
" Chúng ta ở chung vui chứ ạ? Thầy phải nói thật đấy nhé. "

" Tùy vào định nghĩa của em thôi. Cuộc sống của ta dần dần trở nên ồn ào、 rối tung beng hết cả lên 、 và đầy ắp những thứ quái dị. Em hành hạ thần kinh của ta , quấn lấy ta, không ngừng làm đủ trò, nói đủ những lời ngon ngọt khiến người ta mất cảnh giác. "

" Hay ghê, nghe thì có vẻ lãng mạn lắm chứ bộ. Nhưng thầy vẫn chấp nhận tất cả, đúng không nào? Thầy không đá bay em ra như trước đây, đúng không thầy? Em dám chắc, mấy thứ bùa ếm rủa xả đó thầy giỏi hơn em nhiều. " Potter ra vẻ tò mò hơi nghiêng người về trước.

Một lần nữa, Snape quyết tâm im lặng là vàng.

Harry đau đầu hỏi :" Chuyện này khó nói đến thế sao ạ? Hay là thừa nhận rằng thầy không ghét em như thầy vẫn tỏ vẻ thế là cả một vấn đề ư? "

Toàn thân y căng lên hồi lâu, cuối cùng, Snape thở dài như thể buông cái gì đó xuống, nhẹ nhàng nói :

"...... Rất ấm áp. Khi mà... khi mà em chạm vào ta, em cho ta cảm giác mình được cần. Điều này ―― trước đây chưa từng có ......"

"Severus . " Snape lại bị ngắt lời.

Harry đứng lên bước đến trước mặt y, quỳ gối xuống, hai tay đặt lên đùi Snape, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người lớn tuổi hơn.

" Thầy có từng cảm nhận được em yêu thầy không ? " Lại một lần nữa, đôi mắt xanh biếc phảng phất như đang đọc thần chú.

" Ta mong là có, Harry . "

Tiếp đó, Harry ngẩng đầu lên. Cậu hôn Severus, nụ hôn phớt nhẹ, tự như đó là nụ hôn đầu của họ vậy.

" Anh có thể trả lời em, rằng anh yêu em chứ ? Bất kể quá khứ, hiện tại hay tương lai. " môi vẫn giữ nguyên khoảng cách thân mật như thế, Harry lại hỏi .

"...... Trước đây ta không có, sau này cũng không thể có được cảm giác này đối với bất cứ ai khác . Em có nghĩ đây là yêu không ? Harry . "

Tuy đó không phải là câu trả lời đầy đủ nhất, nhưng đối với Severus, thế đã là cực hạn. Vì vậy, Harry thỏa mãn rồi bèn ôm hôn người yêu có đôi mắt huyền tựa thạch anh đen của cậu
*************

" Một、 một ...... câu hỏi cuối cùng . " Harry vừa hôn vừa quấn lấy người đối phương hơi tách Severus ra một chút, thở dốc hỏi , " Trong chuyện kia, chúng ta hòa hợp chứ? Anh cũng biết ...... cần phải chuẩn bị một chút ......"

Snape mỉm cười đỡ cả hai đứng dậy, sau đó đưa Harry vào phòng ngủ .
"Hoạt động trước khi ngủ của em dồi dào đến độ Merlin còn phải hâm mộ , nhóc con ngốc nghếc nhà Gryffindor ạ. " bước đến trước giường, Severus ôm lấy cậu trai đang tỏ vẻ lo lắng như chú thỏ con, cười giả lả nói.

"YES , vô cùng tâm đầu ý hợp, Harry . "

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

p.s: Hú hú hú. Còn một phần nữa thôi. Dưng mà, thế này cũng coi như là kết rồi í =)))

V

"Malfoy , Harry mất trí nhớ . "

" Đây là nguyên nhân cô phá hoại buổi trà chiều của ta đấy hả? Đặc quyền của nhân viên Bộ Pháp Thuật cũng không ít đâu nhỉ, Granger . "
"Draco Malfoy , anh định nói cái gì cũng không biết đấy hả? "

" Mấy năm rày ta chỉ gặp Potter trong ác mộng mà thôi. Thằng ấy mất trí nhớ hả? Ây da ―― chúc ta tối nay có một giấc mơ đẹp . "

"Tôi đã lập tung cả thư viện trường lên mà không thấy câu thần chú đó. Thậm chí cả trong Bộ cũng không. Anh nói thử xem, cái thứ màu xám tro cổ xưa đó còn có thể được cất giấu ở đâu đây? "

" Ta có thể coi đây là một lời ca ngợi dành cho lịch sử lâu đời của gia tộc Malfoy. Nhưng cô có bằng chứ gì không? Hử, thưa cô Granger."

"Tôi có thể lệnh cho đội Thần Sáng lập tức tới lục soát. Trong lúc anh tìm cách ngăn cản, tôi đây có thể làm được rất nhiều việc. Đúng như anh nói vậy, Malfoy, đặc quyền của tôi ở một số phương diện quả thực không hề ít. "

" Ohhh ――― thật là đáng sợ biết bao! Sao lại uy hiếp trắng trợn thế chứ. Được rồi, là ta làm đó, sao nào. "

" Hả? !Merlin――! Tại sao !"

" Chán. "

"Malfoy!!"

"Là Potter tới tìm ta, sau đó nhờ vả ta. "

" Tại sao cậu ấy phải làm vậy chứ? Theo như tôi thấy thì trong mắt cậu ấy chả có gì không hài lòng với cuộc sống hiện tại cả. "

"Ohhh―― Cô tưởng là vấn đề của những người khác thì cũng chỉ cần cãi nhau một trận là xong hết như cô với thằng Weasley của cô ấy hả? Rõ nực cười. "

"Kiểu nói chuyện này hay lắm đấy chắc? Malfoy . "

"Chậc chậc, đám Gryffindor mấy người sao chẳng biết kiên nhẫn lắng nghe chút nào thế nhỉ. Potter cho rằng Severus vốn không thích hắn, tất cả chỉ là miễn cưỡng. Hắn cho rằng thân thế của hắn, danh tiếng của hắn và mối quan hệ tồi đến cực điểm của đôi bên trong khoảng thời gian hắn cắp sách đến trường kia đã cản trở tất cả. "

" Thế nên cậu ấy mới khiến cho mình bị mất trí nhớ? "

"Thật tức cười phải không hả, Granger . Hắn nghĩ rằng, như vậy là hắn có thể một lần nữa bắt đầu lại từ đầu. Hắn nghĩ một "hắn" hoàn toàn không có chút kí ức của quá khứ trước đây biết đâu có thể sẽ khiến Severus xiêu lòng chăng. "

"Thế tại sao không ếm bùa lên thầy Snape mà lại là cậu ấy? "

" Hớ hớ hớ hớ hớ hớ , Cô Granger chuẩn bị kết hôn à, cô không hiểu gì thật đấy hả? Aiii ―― hắn không nỡ đâu !Potter không nỡ để cho người mình yêu mạo hiểm đâu. Hơn nữa , Severus cha đỡ đầu của ta. Làm sao ta có thể ếm bùa ông ấy được."

" Thế làm sao để phá giải lời nguyền quỷ tha ma bắt đó được hả ! Tôi đã thử vài cách nhưng chẳng ăn thua chút nào. "

" Không thể phá giải được. Nếu không thì Potter cũng sẽ không mò tới phủ Malfoymà tìm ta. Được cái, bùa ngải đó cũng không có hại gì đến thân cả. Biết đâu bùa chú sẽ mất đi hiệu lực sau một năm, hoặc là ―――"

" Hoặc là sao ? "

"Làm tình, cùng với người mà hắn không nỡ ếm bùa kia, với điều kiện đôi bên phải hoàn toàn tự nguyện hơn nữa tâm linh tương hợp thì bùa mới được giải. "

"......Gia tộc Malfoy các người rõ là một lũ vừa cổ hủ vừa biến thái ......"

" Ê !! Cô ăn nói kiểu gì đấy hả. "

" Còn một vấn đề nữa, Malfoy . Anh không đời nào chịu giúp Harry đi làm cái chuyện chẳng hay ho hay không được lợi lộc như thế cả. "

"Thứ nhất: Vì ta căm ghét hắn. Thứ hai: Chán. Thứ ba : Ta đây vô cùng khó chịu đối với việc Potter bò lên giường của cha đỡ đầu của mình. Sao, thế đã đủ chưa hả? Còn muốn khám xét hay gì đó thì tùy. Dù sao thì cô cũng không có tang chứng rõ ràng. "

"...... Được rồi, tôi tạm tin anh. Khôn hồn thì anh hãy cầu cho Harry đừng gặp chuyện xấu đi, Malfoy. "

Tận mắt nhìn Granger rời khỏi vườn hoa rồi, Draco Malfoy bèn đặt một cuốn sách bìa da đen cũ xì lên trên bàn trà :" Ông ấy là một Slytherin điển hình, sao có thể chia sẻ địa bàn với người mình không thích được. ―― Gryffindor đần độn. " Suýt chút nữa thì anh bật cười.
Mà vừa lật sang trang sau, Malfoy bèn nhướng mày lên.

" Hừ , làm cũng không tệ nhỉ, Potter . "

Trên trang giấy vừa lật kia chợt hiện lên hàng chữ ' mất hiệu lực ' thật to, rõ ràng.

[ hoàn ]

Lời tác giả: Thời hậu chiến , đừng hỏi tại sao hiệu trưởng không phải là lão D ...... bỏ chạy )

Lời editor: ta thích bạn nhỏ Draco trong này ^^~

p.s: hoàn rồi nhé. Độc giả không được bóp cổ hay đe dọa editor nữa nhé =)))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro