Món súp bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: Secret Soup

Tác giả: RaeWhit a.k.a joanwilder

Người dịch: Vũ Lam Linh

Thể loại: Harry Potter fanfiction | Severus Snape x Harry Potter | Romance.

Rating: PG-13

Tình trạng bản gốc: Oneshot | Completed

.

Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả.

Bản gốc và bản dịch đều mang tính phi thương mại.

Bản quyền nhân vật thuộc về tác giả J.K Jowling.

.

Happy b.day to Harry

.

.

MÓN SÚP BÍ MẬT

Harry đang vô cùng hạnh phúc.

Đó là một ngày mùa thu đẹp trời; những tia nắng nhảy nhót đùa nghịch trên tấm thảm lá được dệt nên bởi hai gam đỏ-vàng trải trên mảnh vườn. Một ngày thứ sáu, nghĩa là ngày nghỉ cuối tuần đã đến rất gần. Tuyệt vời hơn nữa, anh đã xoay xở để trốn thoát khỏi đống công việc sớm hơn tận hai tiếng đồng hồ. Và anh có một kế hoạch...

Anh sẽ lôi Severus ra khỏi phòng luyện dược (mà không ngần ngại đạp bằng rất nhiều phản kháng, anh có thể chắc chắn), vơ lấy một chai rượu và hai chiếc ly, rồi cùng với chúng, họ sẽ đi nhanh xuống đến chiếc xích đu ở bên hồ. Những ngày đẹp trời như hôm nay sẽ không còn nhiều nữa, và anh luôn muốn hai người họ có thể bắt đầu những ngày cuối tuần với một chút lười biếng, sau những giây phút ngẫu hứng đắm chìm trước thiên nhiên.

Khi anh bước vào trong và cởi áo khoác ngoài, hương thơm của một món hầm có lẽ vẫn đang sôi bay đến vờn trước mũi Harry, kèm theo những âm thanh rì rầm vọng lại từ căn bếp. Chắc hẳn Kreacher lại đang tự lẩm bẩm với chính gã...

Nhưng rồi anh nhận ra đó là một cuộc hội thoại – có giọng lẩm bẩm của Kreacher, phải, và cả chất giọng âm trầm không lẫn đâu được của Severus.

Và thế là có một Harry đầy mưu tính rón rén đi qua phòng khách để đứng ở một bên cửa, len lén nhìn qua bản lề vào bên trong. Ngay trong tầm nhìn thẳng của anh là Kreacher và Severus đang đứng-cạnh-nhau, bên bàn bếp, cả hai đều đeo tạp-dề và đều đang sưng sỉa theo phong cách riêng của họ.

Mặt anh hơi nhăn lại. Severus đang cầm một con dao, và anh không chắc ông đang băm hành hay đang trút giận lên chúng.

Kreacher đảo mắt. "Không, không! Thát lát, không phải băm!"

"Ngươi nói ta băm—"

"Kreacher không nói! Kreacher nói băm nấm và thái lát hành. Chủ nhân Snape thì cứ làm ngược lại!"

Môi Snape hơi mím lại, nhưng ông vẫn điều chỉnh chuyển động của bàn tay. "Ta rõ ràng đã nghe thấy ngươi nói khác. Ta không hiểu nổi ngươi làm cách nào xoay xở để khiến bất cứ thứ gì ăn được hiện lên trên mặt bàn."

Harry đưa một tay lên bụm miệng. Chuyện gì đang...?

"Kreacher vẫn không hiểu. Kreacher không cần sự giúp đỡ từ Chủ nhân Snape."

Nâng chiếc thớt lên, Severus hơi nghiêng tay và gạt những miếng hành vào một cái nồi đang sôi. "Ta không có ý định giúp đỡ. Ta đã nói với ngươi hai lần rồi—Ta muốn biết cách làm món hầm mà Chủ nhân Harry của ngươi ưa thích." Ông đặt chiếc thớt lên bề mặt bàn lát đá, rồi hỏi, "Bước tiếp theo?"

"Cà rốt," Kreacher cười màu mè khi gã khoanh hai tay lại. "Thái hạt lựu." Severus chỉ mới đặt nhát dao đầu tiên thì Kreacher đã gần như rít lên, "Thái hạt lựu, không phải thái lát! Chúng phải thành những miếng đẹp đẽ! Kreacher cứ nghĩ những bậc thầy độc dược thì hẳn phải biết sự khác biệt."

Răng Severus gần như cắn lên đầu lưỡi khi ông tập trung. "Cẩn thận cái miệng của ngươi," ông lẩm bẩm.

Như Harry nhận thấy, đôi mắt Kreacher lập tức mở tỏ đến mức gần như lồi ra. "Oh, Kreacher phải nói điều cần phải nói, nếu không món hầm của Chủ nhân Harry sẽ bị làm cho tan nát, và đó sẽ là lỗi của Chủ nhân Snape, và Kreacher sẽ nói với ngài, ồ phải, gã sẽ nói với ngài ấy."

"Ngươi sẽ không hé răng bất cứ thứ gì, nhớ chưa?" Snape càu nhàu khi ông hoàn thành việc thái nhỏ cà rốt, rồi ông với tay để lấy cần tây. "Tốt chứ hả?" ông hỏi.

"Như ý muốn của Chủ nhân Snape," Kreacher khịt khịt mũi. "Nhưng Kreacher có thể làm tốt hơn."

Severus thở dài và đặt chiếc dao lên quầy bếp, ông rõ ràng đang vật lộn để giữ được kiểm soát. "Đúng, ta không nghi ngờ việc ngươi có thể làm tốt hơn. Nhưng mỗi khi ta và cậu ấy đi nghỉ ở đâu đó, ta muốn có thể chuẩn bị một món ăn mà cậu ấy yêu thích." Ông quay trở lại với việc thái nhỏ mớ cần tây. "Như một sự bất ngờ mà ta không trông mong ngươi có thể hiểu tại sao."

Kreacher chăm chú nhìn ông trong một thoáng, ánh mắt gã lúng liếng di chuyển từ gương mặt Severus đến bàn tay ông. "Hừm. Chủ nhân Snape có nói gì đi nữa thì Kreacher cũng vẫn sống để phục vụ," gã rên rỉ với sự cáu kính thường thấy ở gã. "Thái thành những phần lớn hơn!"

Harry di chuyển để anh có thể dựa người vào tường, hoàn toàn bị mê hoặc và gần như không thể rời mắt khỏi điều lạ lùng kia. Sự cộng tác chưa từng được mong đợi giữa hai người họ vẫn đang tiếp tục với khoai tây, gà, và hồ tiêu, với một Kreacher không ngừng bắn tỉa và đá xoáy, cùng một Severus xem chừng chỉ muốn thực hành thái lát và thái hạt lựu một con gia tinh.

Khi mọi thứ đã được đổ vào nồi, Severus vặn nhỏ ngọn lửa bên dưới như được chỉ dẫn, rồi cầm lấy một cái muôi và nhúng nó vào món hầm đang sôi. Kreacher quan sát với đôi mắt mở trừng trừng khi Snape thổi nhẹ phần súp trong chiếc muôi, rồi gần như không thể kiềm chế bản thân khi Severus đưa nó đến gần miệng.

"Chủ nhân Snape đang làm cái gì thế?" gã kêu thất thanh khi nảy tưng tưng tại chỗ.

Snape khựng lại một lúc. "Nếm nó, dĩ nhiên."

"Tại sao Chủ nhân Snape muốn nếm chứ?"

Severus cẩn thận hớp một ngụm nhỏ ở phía thành muôi. "Để xem xem gia vị có cần được điều chỉnh."

Kreacher lắc đầu quầy quậy. "KHÔNG, không! Không điều chỉnh gì hết! Gia vị của Kreacher là hoàn hảo! Kreacher biết chính xác Chủ nhân Harry thích gì, và Kreacher đã chỉ dẫn cho Chủ nhân Snape. Không cần nếm bất cứ thứ gì hết!"

Đặt cái muôi lên bàn bếp, Severus khoanh tay trước ngực. "Well, ngươi sai rồi. Nó cần thêm muối."

"Không, không! Chủ nhân Snape mới sai. Không thêm muối! Chủ nhân Snape sẽ phá hỏng món hầm và Chủ nhân Harry sẽ nghĩ đó là do Kreacher!"

"Và ta đang nói với ngươi nó cần thêm muối."

"Kreacher sẽ phải nói với Chủ nhân Harry nếu Chủ nhân Snape không thèm nghe!" Gã gia tinh quắc mắt nhìn Snape, và tình thế giằng co kéo dài cho tới khi Severus quyết định nhượng bộ.

"Sẽ làm như ý ngươi. Vậy, chất làm đặc súp thì sao?" Severus hỏi.

Kreacher thở dài và vẫy tay về phía một chiếc bát nằm ở cuối bàn. "Ngài phải rắc chỗ bột ấy. Rắc, không phải đổ. Khuấy cho đến khi Kreacher nói dừng lại."

Sau khi ông cầm cái bát lên, Severus nói, "Và rồi chúng ta sẽ tiếp tục với bánh mì."

Harry rời cánh cửa và rón rén đến chỗ tủ ly, nhưng anh vẫn có thể nghe tiếng rên rỉ của Kreacher như thể gã đang trong cơn đau đớn.

Sau khi rót cho mình một ly rượu, Harry lặng lẽ ra ngoài và tiến về phía hồ nước, dùng khoảng thời gian tự do được đánh cắp một mình.

***

Anh tự đẩy người đung đưa trên chiếc xích đu, quệt chân qua lại trên mặt đất, thưởng thức mùi hương của lá khô và ngắm nhìn những cơn gió hòa trong những đợt sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ.

Cảnh tượng ở nhà bếp là một sự lạ lẫm nho nhỏ với anh. Harry chưa bao giờ tưởng tượng Severus sẽ làm một việc như thế—dành một buổi chiều, thời gian ông thường dùng để nghiên cứu, để học làm món ăn mà anh ưa thích.

Oh, Harry đã làm rất nhiều việc cho Severus bởi anh yêu ông. Rất nhiều trong số đó là do anh dự tính—mua những món đồ nho nhỏ, sắp xếp những bữa ăn ở ngoài vào dịp cuối tuần mà Snape thường luôn thấy thích thú. Và Harry đã luôn cố gắng hòa hợp với tâm trạng Severus; anh biết cách yêu chiều ông và thỏa mãn ông, khi nào nên làm ông xao nhãng bằng cách đọc thành tiếng một cuốn sách hay cọ lên chân ông ở trước lò sưởi. Khi nào nên lên tiếng và khi nào nên im lặng. Đôi khi, đó chỉ là một cốc trà được âm thầm đặt bên khuỷu tay Severus, đôi khi, đó là lôi ông ra khỏi ghế và dẫn thẳng lên giường.

Tuy nhiên, những món quà Severus dành cho Harry thì thường là không chủ ý. Ông thường xuyên quên những dịp đặc biệt, nhưng sau đó sẽ khiến Harry ngạc nhiên với một cuốn sách hoặc một lọ nhỏ thứ gì đó mà ông chọn được mỗi khi ra ngoài. Ông chưa một lần phàn nàn về những cơn ác mộng của Harry; ông chỉ đơn giản là ở đó, nhẹ nhàng đánh thức anh và ôm anh cho đến khi anh chìm lại vào giấc ngủ. Sự dịu dàng khi ông chạm vào anh, cảm giác ấm áp khi ông trao anh một nụ cười chẳng nở, sự bao dung trong lời ông nói—tất cả những điều đó chính là món quà tuyệt vời nhất trong tất cả những món quà tuyệt vời đối với Harry.

Severus đã cho anh một món quà vô giá – bản thân ông. Ngày qua ngày, Harry luôn cảm thấy quá tuyệt diệu—rằng họ đang cùng nhau chia sẻ cuộc sống, một cách hoàn toàn bình đẳng, và tất cả những gì liên quan đến Severus đều thuộc về Harry, và chỉ riêng Harry. Không có bất cứ lời hứa hẹn tuyệt đối nào giữa họ, nhưng anh luôn cảm thấy an tâm và chắc chắn hơn tất thảy. Chỉ riêng ý nghĩ về ông đã khiến Harry cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn hơn là anh có thể mơ tưởng đến.

***

Khi Harry bước trở lại vào trong, Severus đang ở trong phòng luyện dược của ông. Kreacher thì vẫn đang cằn nhằn ở nhà trong bếp. Harry mỉm cười.

***

Bữa tối đã được dọn lên: món gà hầm ưa thích của Harry, salad dưa chuột và bánh mì nướng mới ra lò.

Harry ăn với sự thích thú, miệng anh hoạt động không ngừng nghỉ từ những muỗng đầy súp đến những miếng bánh mì phết bơ to bự. Anh lắng nghe khi Severus ê a về một ngày chế dược như mọi ngày, tranh thủ lúc Severus ngừng lại để hớp trộm một ngụm rượu của ông.

Đặt chiếc thìa của anh xuống, Harry tỏ ra tư lự và đầu anh nghiêng về phía bên kia bàn. "Món hầm của anh thế nào?" anh hỏi, cầm lấy ly rượu của anh lên.

Severus thần người ra trong một thoáng, rồi ông nuốt khan. "Sao em lại hỏi thế? Nó không ngon sao?"

Harry nhăn mặt. "Không, nó rất tuyệt. Chỉ là..." Anh lưỡng lự và cắn thêm miếng nữa. Hạ thấp chiếc thìa xuống, anh gật đầu. "Nó chỉ cần thêm chút muối." Anh huơ huơ một tay phụ họa cho lời nói của mình. "Anh có nghĩ thế không?"

Severus dường như đã cẩn thận quan sát anh một lúc, rồi múc một thìa đầy và nếm nó với một vẻ nghiêm nghị. Ông hơi nheo mắt lại, nhưng không trả lời ngay lập tức, và Harry băn khoăn liệu có phải anh đã bị bắt gặp. Nhưng Severus gật đầu. "Tôi nghĩ em đúng. Nó cần thêm muối. Kì lạ thật, đúng không? Nó luôn được nêm nếm rất hoàn hảo."

"Nó vẫn ngon vô cùng," Harry nói hững hờ. "Chỉ cần thêm chút muối nữa thôi." Anh vui vẻ cắn thêm miếng nữa, rồi nâng chiếc khăn ăn lên để lau miệng, nhân lúc đó lén lút nhìn biểu cảm trên gương mặt Severus.

Severus với lấy bơ, khóe miệng ông hơi kéo lên gần tạo thành một nụ cười khẩy—không phải kiểu cười khẩy vì ghê tởm, kiểu cười mà Harry đã hết sức quen thuộc—mà là một nụ cười hàm ý 'Ta đã nói với ngươi rồi mà.' Harry ngay lập tức đã phải đấu tranh để không thể hiện ra những ý nghĩ trong lòng, một cuộc vật lộn bị làm cho tồi tệ hơn bởi câu nói tiếp theo của Severus.

"Well, em nên là người nói điều này với gã. Không phải tôi."

"Hmm, có lẽ anh đúng. Ông ấy hơi bảo thủ trong mấy việc liên quan đến nấu nướng."

***

Sau bữa tối, Harry đứng dậy, đi vòng qua chiếc bàn và cuốn hai tay anh xunh quanh cổ Severus, hạ thấp người và thì thầm qua tai ông. Sau tất cả, anh vẫn có những kế hoạch.

"Nghe này, chỉ một lúc nữa là đến hoàng hôn. Anh thấy thế nào nếu chúng ta mang rượu xuống hồ và ngồi trên xích đu ngắm mặt trời lặn?"

Severus hơi nghiêng đầu về phía sau, tựa lên ngực Harry. "Như thế sẽ rất tuyệt."

Harry hôn lên đỉnh đầu ông. "Sau đó hãy lên giường và bắt đầu ngày cuối tuần sớm một chút. Em đang vô cùng muốn thể hiện cho anh biết em trân trọng anh đến nhường nào."

Bàn tay Severus bao quanh bàn tay Harry, rồi siết chặt. "Như thế thậm chí còn tuyệt hơn."

.

.

– Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro