Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Harry," Sprite đến tìm Harry vào một buổi sáng nọ trong bữa sáng. "Mình có thể mượn Hedwig được không? Mình cần gửi một lá thư."

"Chắc chắn rồi. Bồ viết thư cho ai vậy?" Harry nói.

"Ờ..." Sprite nói, nhìn xuống bữa sáng của mình. "Bồ có nhớ Thần sáng Johnson không?"

"Thần sáng mà bồ đã mắng mỏ ở Hẻm Xéo?" Harry nói. "Đúng vậy"

Sprite loay hoay với chiếc nĩa. "Bây giờ bọn mình là bạn qua thư."

"Hai người là bạn qua thư?" Harry nói. "Đó là người mà bồ đã công khai làm nhục."

"Mình không hề hạ nhục cô ấy, mình chỉ chỉ ra một số khuyết điểm trong suy nghĩ của cô ấy mà thôi!" Sprite nói. "Mình đã gửi thư xin lỗi. Và mình nghĩ là mình cũng sẽ cảm thấy thật kỳ lạ khi đi theo hai đứa trẻ xung quanh mà không nói cho chúng biết. Nhưng lẽ ra bồ không được biết mình đang bị theo dõi, nên đáng ra cô ấy không nên nói cho chúng ta biết!"

"Mình nghĩ cô ấy đã rất tử tế khi nói cho chúng ta biết," Harry nói. "Mình nghĩ đó là điều đúng đắn khi cô ấy theo dõi mình, và bồ không thể nói rằng mình sai khi nghĩ như vậy."

Sprite nói: "Được rồi, hành động đó thật tuyệt, nhưng khi ta gặp nguy hiểm, việc trở nên tử tế chỉ đứng sau việc trở nên cảnh giác. Thật tốt khi cô ấy thông báo - tuy nhiên điều đó trái với mệnh lệnh - nhưng cô ấy cũng ngay lập tức bắt đầu tranh cãi với mình về những điều nhỏ nhặt. Làm sao mình có thể tin tưởng giao mạng sống của chúng ta cho người có thể dễ dàng bị phân tâm bởi một đứa trẻ mười bốn tuổi? Sẽ tốt hơn nếu cô ấy cứ tiếp tục công việc của mình ngay khi nhìn thấy chúng ta và theo dõi chúng ta một cách bí mật."

"Nhưng không phải bồ vẫn nhìn thấy cô ấy ngay cả khi cô ấy tàn hình sao?" Harry phản đối. "Bồ sẽ vẫn phát hiện ra cô ấy thôi."

"Có lẽ vậy" Sprite nói. "Nhưng dù sao thì cô ấy cũng không nên tranh cãi với mình."

Hermione nói: "Bồ mới mười bốn tuổi, bồ không thể nào hiểu biết hơn một thần sáng đã qua đào tạo."

Sprite khịt mũi. "Ít nhất mình có thể hành động lén lút. Nếu mình được giao nhiệm vụ theo dõi bất kỳ ai trong số mấy bồ, mấy bồ sẽ không thể nào biết được cho đến khi mình nói cho mấy bồ biết."

"Đó là vì bồ luôn ở gần bọn mình" Ron nói "Mình cũng có thể theo dõi bồ một cách dễ dàng."

"Được, điều đó hợp lí," Sprite nói. Cô nhún vai và đứng dậy. "Mình sẽ về ký túc xá. Gặp lại mấy bồ sau. Hôm nay mấy bồ có lớp học nào vậy?"

"Nhà Gryffindor có môn Thảo dược học," Hermione nói. "Cùng với Hufflepuff."

Sprite nhăn mặt. "Ồ, tuyệt, điều đó có nghĩa là mình sẽ bị mắc kẹt trong lớp Lịch sử Pháp thuật một mình. Sao cũng được, mình sẽ bỏ tiết đó. Hẹn gặp lại ở lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Mình nghĩ đó là lớp học tiếp theo chúng ta học cùng nhau."

"Bồ không thể bỏ lớp Lịch sử Pháp thuật được," Hermione nói.

"Mình có thể và mình sẽ làm vậy" Sprite nói. "Gặp lại sau."

"Nhưng năm nay giáo sư Snape không theo dõi bồ sao?" Hermione nói.

Sprite chế giễu. "Ông ấy chỉ theo dõi các buổi ngoại khóa của mình để chắc chắn rằng mình thực sự đi học thêm cả hai lớp. Ngoài ra, Severus không thể làm gì khiến mình thực sự bị tổn thương. Chỉ cần mình đậu tất cả các lớp, các giáo sư sẽ không quan tâm nếu mình không có mặt."

"Mình nghĩ là có," Hermione nói.

"Trước đây họ chưa từng" Sprite nói. Với một cái vẫy tay vui vẻ và câu "Hẹn gặp lại ở lớp Phòng thủ!", rồi rời đi.

_________________________

Trong lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám đầu tiên của họ với Giáo sư Lupin, các học sinh năm ba phải đối mặt với Ông Kẹ. Giáo sư Lupin đảm bảo rằng không có gì khác trong lớp của ông sẽ đáng sợ như ngày đầu tiên, và tất nhiên họ sẽ được đối mặt với Ông Kẹ trong môi trường được kiểm soát trước khi có thể sẽ phải đối mặt trực tiếp. Nhưng ngay cả sau khi giáo sư Lupin đã giải thích mục đích của bài học, Harry vẫn không mấy mong chờ.

Bất chấp sự nghi ngờ của Harry, lớp học bắt đầu khá đơn giản, với việc Giáo sư Lupin thề rằng tất cả sẽ giữ bí mật về nỗi sợ hãi của nhau. Họ phát hiện ra rằng Neville sợ giáo sư Snape, Ron sợ nhện và Malfoy sợ những con rắn khổng lồ, Harry đã ghi nhớ trong đầu, đặc biệt là sau các sự kiện của năm ngoái.

Sau đó đến lượt Sprite.

Sprite bước tới, đũa phép của cô sẵn sàng. Con rắn của Malfoy xoắn vào, thu nhỏ lại, trở nên nhiều màu sắc hơn và-

Harry và Giáo sư Lupin nhìn chằm chằm vào nó. Mọi người cũng vậy

Ông Kẹ của Sprite là một đứa trẻ, nhưng đó không phải một đứa trẻ xa lạ. Ông kẹ của Sprite là một bản sao chính xác của cô ở tuổi mười hai, chỉ có điều ông Kẹ đang mặc một bộ quần áo hỗn hợp đa dạng thay đổi theo từng thời điểm. Một giây trước, nó mặc một chiếc áo dài, sau đó là quần đùi và áo phông, rồi đến một bộ đồ liền thân màu xanh tuyệt đẹp mà Harry nhớ là đã thấy ở năm nhất. Điều duy nhất không thay đổi là con dao đẫm máu trên tay nó và nụ cười toe toét không chút hối hận trên khuôn mặt. Những chữ rune cổ kỳ lạ chuyển động trong không khí xung quanh ông Kẹ, thay đổi nhanh chóng như những bộ quần áo.

Nhưng không hoàn toàn là vậy. Có những sự khác biệt khác. Da của nó quá nhợt nhạt, quá bóng mượt. Đồng tử của nó nhỏ hơn bình thường. Các khớp xương của nó hoạt động quá trơn tru. Ông Kẹ này, bản sao chính xác của Sprite Barrie, không phải là con người, thậm chí còn không giả vờ là con người.

Harry nhìn ông Kẹ, tâm trí cậu cố gắng xoa dịu đi tất cả những điều không hợp lý, tất cả những khác biệt giữa khuôn mặt con người và khuôn mặt của Sprite, và cậu không thấy gì khác ngoài một ông kẹ giả làm con người.

"Ohhh" Sprite nhẹ nhàng nói, nhìn chằm chằm vào ông kẹ.

"Nhớ tôi không?" Ông Kẹ nói. "Tôi là cô."

"Tôi có thể thấy điều đó" Sprite nói. "Riddikulus!"

Không có chuyện gì xảy ra cả.

Nụ cười của ông Kẹ ngày càng lớn. "Điều đó rất đau đớn phải không? Đây có phải là thứ cô thực sự muốn trở thành? Một con người chỉ biết ném phép thuật xung quanh? Tôi cho rằng điều đó tốt hơn con người thật của cô- một đứa trẻ chưa trưởng thành bị ám ảnh bởi những thứ mình không thể có."

"Riddikulus," Sprite lặp lại.

Một lần nữa không có gì xảy ra.

"Để xem," Ông Kẹ nói, đưa tay lên cằm. "Cô đã bị ám ảnh bởi điều gì khi còn là tôi? Ồ dĩ nhiên rồi. Gia đình. Trưởng thành. Ikaris."

"Cô không biết tôi," Sprite nói. "Riddikulus."

"Cô sẵn sàng hủy hoại gia đình vì những nỗi ám ảnh của riêng mình," Ông Kẹ nói. "Cô đã từng thực sự yêu hay chỉ bị ám ảnh bởi việc trở thành người lớn đến mức bám chặt vào bất cứ thứ gì khiến cô cảm thấy yêu thích, và Ikaris là người chiến thắng kém may mắn? Cũng hợp lí thôi. Anh ấy đẹp trai, là một chiến binh xuất sắc, anh ấy có thể bay. Ai sẽ không yêu anh ấy chứ? Ý tôi là, bỏ qua xu hướng muốn giết người và chuyện tình cảm sang một bên, Ikaris rất tuyệt! Và trên hết, anh ấy biết rõ cô là ai, và cô không bao giờ có thể cho phép mình đến quá gần với bất kỳ ai ngoài gia đình, bởi vì nỗi sợ hãi dai dẳng về việc mọi người sẽ nhận ra rằng cô chưa bao giờ lớn lên, và rồi cô sẽ ở đâu? Một mình. Một lần nữa."

"Riddikulus," Sprite nói.

"Barrie-" Giáo sư Lupin chen vào.

"Em có thể giải quyết việc này," Sprite nói.

"Vậy là cô nghĩ..." ông Kẹ nói, hoàn toàn phớt lờ Giáo sư Lupin, "nếu không ai nhìn thấy cô lớn lên, vậy thì tại sao lại phải để bộ não của mình lớn lên? Tại sao phải dừng việc than vãn và phàn nàn về việc muốn được coi là già hơn mà thậm chí không thèm chịu trách nhiệm về hành động của mình? Ngay cả bây giờ- cô chỉ có được sự tự do và cuộc sống này bởi vì cô đang chạy trốn khỏi hậu quả của những gì mình gây ra. Cô làm tổn thương mọi người, cô đã đứng về phía Ikaris, và cô vẫn có được tất cả những gì mình mong muốn sau tất cả hành động đó-"

"Im đi," Sprite nói.

"Barrie-" Giáo sư Lupin nói.

"Ông cũng vậy," Sprite nói với giáo sư.

"Cô là một đứa trẻ chưa trưởng thành," Ông Kẹ nói. "Cô muốn được nhìn nhận như một người trưởng thành nên luôn tập trung vào Ikaris và không chịu thay đổi. Cô muốn được về nhà nên đã chọn mong muốn của riêng mình thay vì nhu cầu của cả thế giới. Và khi tất cả những điều đó đều thất bại, tất cả những gì cô muốn là trở thành một người trưởng thành thực sự, vì vậy cô đã nhờ Sersi thực hiện điều đó. Nhưng cô vẫn vậy- vẫn ích kỷ, luôn đặt mình lên trên người khác, cô vẫn mong mọi người coi cô là con người thật của mình thay vì con người qua bề ngoài của cô và cô sẽ làm bất cứ điều gì để biến điều đó thành hiện thực ngoại trừ việc nói cho họ biết cô thực sự là ai. Cô nghĩ tại sao mình lại ở Slytherin? Tại sao cô lại cố gắng ở lại và để một đứa trẻ mười một tuổi chiến đấu với Voldemort một mình? Tại sao cô lại ghét nghiên cứu Muggle đến vậy?"

"Đó không phải là tôi nữa," Sprite nói.

"Vậy tại sao cô không thay đổi?" Ông Kẹ nói.

Sprite có vẻ bắt đầu khó chịu, nhưng cô vẫn lắc đầu với Giáo sư Lupin khi ông cố gắng bước tới để can thiệp. "Riddikulus."

Ông Kẹ cười lớn. "Cô đã dành quá nhiều năm để kể chuyện, Sprite! Cô sẽ là người lớn nhưng sẽ không bao giờ trưởng thành! Cô có biết rằng cô quá ghen tị, quá tham lam và vô cùng trẻ con không? Cô sẽ không bao giờ lớn lên! Cô đã có nhiều năm để làm điều đó và rồi cô đang ở đây, hoàn toàn phù hợp với một đám trẻ-"

"Im đi," Sprite nói, và Giáo sư Lupin bước tới can thiệp, hắng giọng, nhưng Sprite đã phản đối. "Tránh xa ra," cô rít lên, và trong một khoảnh khắc kinh hoàng, Sprite đã đáp lại sự vô nhân đạo của ông Kẹ.

Giáo sư Lupin sững người, đôi mắt ông mở to như một con vật khi đối mặt với thứ gì đó hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng, chỉ có thể hiểu rằng mình đang gặp nguy hiểm. Harry nhận ra có lẽ cậu cũng có biểu cảm tương tự trên khuôn mặt của mình - đó là biểu hiện của một con thú săn mồi kém phát triển phải đối mặt với nỗi sợ hãi tồi tệ nhất trước kẻ săn mồi đỉnh cao.

Ông Kẹ mỉm cười. Đó là một nụ cười vô cảm, tàn bạo và đáng sợ. "Cô được tạo ra để kể những câu chuyện, để hòa nhập và trở nên bình thường, nhưng cô không thể chịu được việc sống hàng nghìn năm mà không có nổi một người bạn cùng trang lứa, cô quá ích kỷ và tự ám ảnh đến mức hầu như không nhận ra con đường mà mình đã chọn cho đến khi quá muộn! Cô chỉ là một phương án an toàn của Arisheim! Đề phòng trường hợp Ajak, Sersi và những người khác quá yêu nhân loại, và ngay cả khi Ikaris cũng vậy, Arisheim luôn có thể tin tưởng vào cô, với những ảo tưởng, sự cay đắng và sự cô đơn, cô vẫn có thể đảm bảo cho Sự xuất hiện. Và đúng thật vậy! Cô đã làm theo kế hoạch như một con chó nắm được cục xương. Đó là lý do tại sao cô được ban tặng cơ thể này! Cô sẽ không bao giờ thay đổi, sẽ không bao giờ lớn lên! Cô sẽ luôn là một đứa trẻ
và một kẻ phản bội!

"Câm miệng!" Sprite nói.

"Cô sẽ không bao giờ lớn lên!"

"Câm miệng!"

"Cô sẽ không bao giờ lớn lên! Sẽ không bao giờ! Không bao giờ!"

"Riddikulus!" Sprite gầm lên, ông kẹ loạng choạng lùi về phía sau nhưng không bị hạ gục. Tuy vậy, Sprite đã ngay lập tức quay người và sải bước ra khỏi lớp, với những bước đi nhanh và giận dữ, đủ chậm để không giống như bỏ chạy, nhưng đủ nhanh để cô băng qua căn phòng trong vài giây. Cô mở tung cánh cửa và biến mất ở hành lang.

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng Sprite.
___________________

Sau khi lớp học kết thúc, giáo sư Lupin mời Sprite đến văn phòng của mình để uống một ít trà. Chống lại sự khó chịu của mình, Sprite đã chấp nhận.

"Đó là cái gì vậy?" giáo sư Lupin hỏi khi Sprite đang bưng tách trà trước mặt "Ông Kẹ của em. Tại sao em không muốn tôi can thiệp?

Sprite trừng mắt nhìn ly trà. "Em không muốn nói về nó."

"Được rồi," giáo sư Lupin nói một cách thân thiện. "Tôi có thể hiểu được. Uống trà đi."

Sprite nhìn xuống ly trà. Màu nâu. Đã gần cạn. Cô có thể thấy một ít đường ở phía dưới. Cô nói: "Em nhớ lần đầu tiên mình uống trà. Nó ở Trung Quốc. Rất tuyệt."

"Ồ, em đã đi du lịch à?" Lupin nói.

"Đã từng."

Cô ngồi im lặng một lúc, giáo Lupin nhấp trà trong khi Sprite nhìn chằm chằm vào vực sâu của mình.

"Em có đi du lịch cùng gia đình không?" Lupin nói.

"Không. Em thường đi du lịch một mình." Sprite nhận thấy giáo sư Lupin đang cau mày. Kể cả ngay bây giờ, cô trông còn hơi trẻ để có thể đi du lịch quốc tế một mình. Cô cố gắng che giấu sự khó chịu. Nhưng không có tác dụng. "Nhưng khi đi du lịch, em thường đi và ở với một trong những người cô hoặc chú của mình."

"Em có một gia đình lớn phải không?"

"Không." Sprite nhấp một ngụm trà. Nó đắng mặc dù có đường.

"Arisheim là ai?"

Sprite cảm thấy quai hàm của cô nghiến chặt lại. Cô không trả lời, chỉ đặt ly trà xuống rồi đứng dậy đi ra cửa.

"Tôi xin lỗi," Lupin vội vàng nói. "Không phải việc của tôi. Hãy cứ rời đi nếu em cảm thấy bị xúc phạm."

Sprite dừng lại ngay trước khi mở cửa. Cô nói: "Đó là một việc làm ngu ngốc, khiến những đứa trẻ 13 tuổi phải đối mặt với nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của chúng trước mặt các bạn cùng lứa tuổi". "Tôi hiểu tại sao ông lại làm thế. Giáo sư mới, tôi không biết ông đang muốn làm gì, muốn giúp bọn trẻ thấy rằng chúng đều có những nỗi sợ hãi? Nó có thể chấp nhận được. Nhưng nó thật ngu ngốc. Thưa ông."

"Tôi biết," Lupin nói. "Tôi nghĩ nó sẽ giúp các em phát triển. Nhưng tôi sẽ không làm điều đó nữa."

"Tôi nghĩ điều đó đã giúp hầu hết họ hiểu nhau hơn," Sprite nói. "Ông đã thành công. Nó sẽ mang đến cho một số người trong số họ có thêm những cách bắt nạt mới thú vị."

"Tôi không nghĩ là em sẽ quan tâm," giáo sư Lupin nói. "Tôi được biết là em không thân thiện lắm với những học sinh khác. Em coi việc bị trừ điểm là một dấu hiệu đáng tự hào."

Sprite nói: "Tôi không quan tâm đến điểm số, nhưng ít nhất tôi ở đây để cố gắng nỗ lực phát triển sự đồng cảm."

"Ồ," giáo sư Lupin nói. Một cách thận trọng, ông nói: "Em có nghĩ mình đang thành công không?"

"Sao mà tôi biết được." Sprite mím môi. Cô nói: "Trẻ em luôn quan tâm nhiều hơn đến những gì chúng muốn hơn những gì người khác muốn". "Tôi..." 'Phương án an toàn. Cô chỉ phương án an toàn của Arisheim.' "Tôi không biết mình là gì."

Lupin nói: "Rất nhiều thanh thiếu niên đang cố gắng tìm hiểu xem họ là ai. Em không cô đơn."

"Tôi không- tôi lớn tuổi hơn các bạn cùng lớp. Lẽ ra tôi nên biết rõ."

"Em chỉ mới mười bốn tuổi. Không có gì phải vội vàng. Em có cả cuộc đời để tìm ra chính mình." giáo sư Lupin mỉm cười thân thiện.

Sprite cảm thấy một làn sóng cay đắng ập vào mình. "Ông có thể nghĩ vậy," cô nói. Quay lại, mở cửa - ngập ngừng nói "Ừm- em xin lỗi vì đã đâm thầy trên tàu, em không cố ý. Em đã tưởng mình đang... ở một nơi nào khác."

"Không sao đâu," giáo sư Lupin nói. "Tôi biết rất nhiều phép thuật chữa lành." Ông mỉm cười và chỉ vào mặt cô. "Và em còn lâu mới là người đầu tiên giết tôi."

Miệng Sprite vặn vẹo. "Đúng vậy," cô nói. "Cảm ơn vì ly trà. Và làm ơn đừng hỏi em thêm về Arisheim nữa."

Cô bước ra khỏi căn phòng với mái tóc cam sáng màu và áo choàng viền xanh lá cây.

__________________

Bốn người bọn họ gặp nhau ở bàn Gryffindor để ăn tối như thường lệ. Các giáo sư đã ngừng trừ điểm Sprite từ lâu khi cô không ngồi ăn ở Nhà của mình, và việc Sprite bị cấm túc vô thời hạn thậm chí còn dần dần chấm dứt khi các giáo sư nhận ra rằng không có hình phạt nào có tác dụng với cô.

"Vậy... ông Kẹ của bồ là sao vậy?" Hermione hỏi Sprite và bị Ron và Harry đá vào chân dưới gầm bàn, nhưng Sprite dường như không để ý.

"Đó là mình" Sprite nói. Giọng nói của cô rất gay gắt. "Mình đã bị buộc tội hành động thiếu chín chắn. Luôn khao khát thứ mà mình không bao giờ có được. Nhưng bây giờ mình đã có thứ mình muốn, hoặc mình đã gần có nó, và mình đoán là mình đang sợ rằng mình có thể không xứng đáng với nó. Bây giờ chúng ta có thể phân tích về nỗi sợ nhện của Ron không?"

"Mình sợ nhện," Ron nói. "Kết thúc câu chuyện."

"Và đó quả là một câu chuyện hấp dẫn," Sprite nói. "Hermione, Harry, hai bồ đã đối mặt với ông Kẹ rồi phải không? Mình đã rời đi hơi sớm."

"Của mình là một Giám ngục," Harry nói.

"Mình không được thử" Hermione nói, nghe có vẻ thất vọng. "Mình muốn biết ông Kẹ của mình là gì. Mình cá là chúng ta sẽ phải đối mặt với thứ gì trong kì thi OWL."

Ron chỉ ra: "Còn ba năm nữa mới đến kỳ thi OWL của chúng ta, Hermione"

"Hai năm!" Hermione nói. "Họ đang học cuối năm thứ năm, còn chúng ta đang học được nửa năm thứ ba!"

"Chúng ta chỉ mới bắt đầu năm học thôi," Harry nói.

"Mình cá là mình biết ông kẹ của bồ là gì," Sprite nói với Hermione. Cô mỉm cười một chút, vẫn tinh nghịch như xưa.

"Thật sao?" Hermione nói. "Bồ nghĩ nó là gì?"

Sprite nói, "Đó sẽ là một cuốn sách chỉ nói rằng Sprite là người duy nhất có quan điểm đúng đắn về lịch sử, mãi mãi."

Hermione cau có. "Mình sẽ cảm thấy tốt hơn nếu bồ chịu cung cấp bằng chứng."

"Mình không cần bằng chứng. Mình là bằng chứng"

"Bồ không phải là một nguồn tư liệu lịch sử!"

"Bồ cũng không có bằng chứng gì cả! Mình có thể là một nguồn tư liệu lịch sử!

"Bồ cũng đâu có bằng chứng gì!"

"Chà, Hermione," Sprite nói, ấn tay vào ngực. "Bồ không biết sao. Có lẽ mình bí mật là một người ngoài hành tinh bất tử có một thư viện bí mật bên trong một con tàu vũ trụ."

"Không, bồ không phải," Hermione nói.

"Được thôi, được thôi, mình không phải, nhưng mình có bằng chứng" Sprite nói. "Mình luôn nói sự thật dưới góc nhìn của bản thân"

"Góc nhìn của bồ!" Hermione đắc thắng nói. "Không phải sự thật!"

"Mình đã lỡ lời," Sprite nói.

"Nhưng bồ đã nói điều đó!" Hermione nói.

"Cứu mình với" Sprite nói với Harry và Ron.

"Đừng nhìn mình" Ron nói. "Mình sẽ không bị kéo vào chuyện này đâu."

Harry chỉ lắc đầu với Sprite.

Sprite thở dài. "Được thôi, những kẻ phản bội," cô nói. "Một ngày nào đó mấy bồ sẽ thấy mình là một nguồn tư liệu lịch sử tuyệt vời ."

"Có thể" Hermione nói một cách mỉa mai.

____________________

Đêm đó, hầu hết học sinh năm ba đều gặp ác mộng.

Sprite cũng không ngoại lệ, nhưng không giống những người còn lại, hầu hết đều chìm vào giấc ngủ khó chịu, Sprite vẫn thức, nhìn chằm chằm vào gương, liệt kê tất cả những điểm khác biệt mà cô có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của mình. Sau một thời gian dài nhìn vào một gương mặt không còn dấu vết tuổi dậy thì, dễ dàng nhận thấy những vết mỡ chuyển động, những vết tàn nhang mờ dần, những nốt mụn đến rồi đi. Đó là một sự an ủi, liệt kê tất cả những thay đổi tuyệt vời vốn không thể thay đổi được trên khuôn mặt của cô. Cô đã đi một chặng đường dài, để móng tay không còn là bằng chứng duy nhất về sự phát triển nữa

Cô không còn mười hai tuổi. Không còn là một Eternlas. Cô là con người và sẽ không sống mãi mãi, đó là tất cả những gì cô từng mong muốn và cũng là mong muốn duy nhất của cô, không phải cỗ máy của Arisheim. Có lẽ Arisheim bằng cách nào đó đã không đoán trước được rằng tuổi trẻ của Sprite sẽ khiến cô phản bội đồng đội của mình. Gia đình của mình.

Cô không phải là con rối. Cô là chính bản thân mình. Cô đã đưa ra lựa chọn của riêng mình chứ không phải Arisheim. Cô đã thay đổi, cho dù lo sợ đến mức nào thì cô cũng sẽ không thay đổi. Không. Cô đã thay đổi. Chắc chắn cô đã phải thay đổi.

Bởi vì nếu cô được lập trình để làm điều gì đó - nếu cô được lập trình để ưu tiên bản thân và hạnh phúc của mình hơn nhu cầu của nhân loại - thì cô còn được lập trình để làm gì nữa? Phải chăng tình yêu dành cho những câu chuyện của cô chỉ là ảo tưởng? Cô có bao nhiêu sự tự do, ngay cả bây giờ khi là con người?

Nhưng có hàng ngàn Eternals ngoài kia. Arisheim và các Celestials khác không thể giao cho họ một con cừu đen để đảm bảo cho cái chết của hành tinh đó đề phòng trường hợp những người khác quá gắn bó. Điều đó sẽ thật hoang tưởng, phức tạp và nực cười.

Tội lỗi của cô- cô phải chịu trách nhiệm. Lựa chọn đó là một cực hình.

Nhưng, sâu trong bóng tối, cô nhìn mình trong gương và tự hỏi, một nỗi kinh hoàng bệnh hoạn nghẹn lại trong cổ họng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro