24 Tiếng (HarSev)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông yêu mẹ của tôi." Những lời nói được thốt ra trong sự hoài nghi, nhưng làm thế nào tôi có thể trả lời là không. Làm sao một kẻ chết đuối lại không 'yêu' người đã ném chiếc phao cứu sinh duy nhất. Nếu cái nhìn đầu tiên của một người mù là cực quang borealis, thì người ấy có yêu chúng không?

Giường bệnh này có khi cũng là một chiếc quan tài. Đôi mắt màu ngọc lục bảo bóp nghẹt tôi bởi sự chân thành của nó. Anh ta muốn câu trả lời và tôi không ngạc nhiên rằng lý do duy nhất mà tôi còn sống bây giờ và không bị thối rữa ở Azkaban là vì thằng nhóc này đang bảo hộ cho tôi. Ngay cả khi các Thần Sáng khác chờ đợi ở phía bên kia cánh cửa, mong muốn tôi té ngã liền ra lệnh hành hình ngay lập tức, sự cảnh giác của anh ta vẫn không được đảm bảo. Âm thầm cầu xin tôi cho câu trả lời của những câu hỏi mà anh không biết làm thế nào để mở lời.

"Tôi yêu cô ấy bằng tất cả con tim của mình, và nó bắt đầu từ khi chúng tôi còn là những đứa trẻ." Anh ta nhìn xuống chân mình, không biết phải nói gì tiếp theo.

"Bà ấy có biết không?"

"Có lẽ. Mặc dù tôi đảm bảo với cậu, cô ấy chưa bao giờ quan tâm đến tôi theo cách như vậy." Thậm chí phải thừa nhận điều này khiến tôi đau lòng, như một cái gai to lớn đâm thẳng vào tim. Cô ấy thích tôi - chắc chắn. Nhưng sự quan tâm của cô ấy dành cho tôi chưa từng vượt quá mức thuần khiết.

Tôi thậm chí còn biết ơn ngay cả chỉ như vậy.

"Tại sao?" Câu hỏi sẽ khơi dậy sự tức giận của tôi. Nếu đây là một ngày trước đó, tôi sẽ bình luận chế giễu anh ta, và có lẽ sẽ mắng mỏ anh vì đã hỏi một điều quá mức riêng tư. Tôi sẽ thắc mắc liệu anh ta có phải chỉ đang cố tra tấn tôi không, nhưng tôi nhận ra rằng đơn giản là tôi mệt mỏi.

Tôi quá mỏi để cất lên giọng nói của mình - và tôi nghi ngờ mình có thể làm được điều đó với cổ họng hiện tại đang bị thương.

"Ai có đầu óc tỉnh táo lại chọn một cuộc sống đầy sự oán hận và cay độc thay vì ánh sáng tươi mới rực rỡ vào ban ngày. Tôi là một đứa trẻ căm thù thế giới, và mặc dù cô ấy thương hại tôi đủ nhiều để kết bạn, nhưng cô ấy cũng có đủ khả năng tự bảo vệ bản thân để không trói buộc mình vào một cuộc sống bất hạnh." Có lẽ đó là lý do tại sao tôi không bao giờ hờn dỗi cô ấy lựa chọn cuộc sống với một người khác mà không phải là tôi. Cô ấy sẽ không hạnh phúc với tôi.

Chưa từng có ai.

Tuy nhiên, trong số tất cả những người cô đã chọn, James Potter. Ngay cả bây giờ tôi vẫn ghét hắn ta. Ngay cả bây giờ tôi cũng không thể chấp nhận rằng đó là hắn. Cô ấy đã yêu người đàn ông mà ghét tôi vô cùng. Nhưng tôi đã nhìn thấy chữ viết trên tường. Tất nhiên là cô sẽ chọn hắn rồi! Hắn thật quyến rũ. Đẹp trai. Nếu không giàu thì chắc chắn khá giả.

Và tôi - cũng như trước đây - vụng về, cay độc một cách khó chịu, và nghèo đến mức coi một ổ bánh mì như một bữa tiệc.

Tôi không thể cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc.

"Nhưng hai người đã là bạn thân của nhau. Tại sao bà ấy lại chọn một người... đối xử tồi tệ với ông?"

"Tình yêu khiến một người làm những điều khủng khiếp." Tôi nói những lời đó như một câu thần chú.

Tình yêu khiến người phụ nữ sẵn sàng chọn chồng mình hơn đứa con của bà ta. Sẵn sàng im lặng nhìn người đàn ông đánh đứa trẻ mới biết đi vì lỡ tay làm một chiếc cốc bay lên. Sẵn sàng rơi nước mắt chấp nhận sự sỉ nhục bằng lời nói. Sẵn sàng ngủ với những gã đàn ông khác để kiếm tiền đưa cho người chồng nghiện rượu whisky của mình.

Sẵn sàng chọn một kẻ bắt nạt ngược đãi thay vì một người bạn thân lâu năm.

"Cô ấy rất say mê James Potter, và hắn ta cũng yêu cô một cách mãnh liệt." Trong khi tôi sợ hãi trốn mình trong bóng tối, khi 'bạn bè' thay nhau gọi cô là máu bùn và những cái tên hôi hám khác, thì James Potter đã dám đứng lên đối đầu xử lý bất cứ ai nói lời chống lại cô ấy. Đặt cô lên danh hiệu cao cấp hàng đầu của mình, hắn ta sẽ thách thức bất cứ ai dám nói xấu tên cô. Tôi - giống như một kẻ hèn nhát - sẽ không nói gì. Cô ấy đã quyết định đúng. Và thực sự, tôi là một người bạn tệ hại.

"Đó là lý do tại sao ông ghét tôi?" Anh ấy thực sự trông giống như một đứa trẻ sợ hãi. Tôi chưa bao giờ có thể khiến mình ghét con của Lily.

"Đừng thương hại tôi, Potter. Tôi ghét anh vì tôi là một tên khốn. Không có lý do nào sâu xa hơn." Anh ta giật lùi như thể vừa bị tát. Có lẽ tôi cũng vậy. Anh ta buộc mình phải đứng thẳng hơn. "Bây giờ anh đã hài lòng chưa?"

"Không." nhưng anh ấy vẫn quay lưng bỏ đi. Tôi không ngăn cản anh. Cổ họng tôi đau hơn mức tôi có thể chịu đựng được. Và tôi cảm thấy mệt mỏi khi phải sống lại. Tuy nhiên, những người trông chừng vẫn còn ở đây.

Tôi không nói gì cả. Nhân viên y tế âm thầm chăm sóc vết thương cho tôi. Vào ngày thứ ba, các thần sáng trả lại đũa phép cho tôi và nói với tôi rằng tôi được tự do rời đi. Họ không nói gì khác. Không ai khác đến thăm tôi khi tôi ở bệnh viện. Không ai khác quan tâm xem tôi sống, chết, bị thương hay không.

Không bao giờ có bất cứ thứ gì trên thế giới này dành cho tôi.

Tôi đang đến thăm mộ cô ấy, Lily. Trong vô số cái chết mà cuộc chiến này đã cướp đi - cô ấy là cái chết không thể rời xa tôi. Tôi biết rằng chính tôi đã giết cô ấy, mặc dù không phải cây đũa phép của tôi đã lấy đi mạng sống của cô. Trẻ em đã chết và tôi đã đóng vai trò của mình trong toàn bộ thử thách này. Tôi không phải là nhân vật phản diện - cũng không phải là anh hùng. Tôi chỉ đơn giản là...

"Severus." Tôi không bị kích động bởi tên của tôi. Tôi cảm thấy rằng tôi không có quyền. "Tôi muốn chính thức đề nghị anh trở lại công việc của mình với tư cách là bậc thầy độc dược của trường Hogwarts."

"Tôi cảm ơn cô vì lời đề nghị Minnie, nhưng tôi sẽ cho qua." Bà ấy không rời đi. Trong thực tế, bà ấy đến gần hơn. Bà ấy có lẽ là người duy nhất biết. Cũng đã từng là giáo viên của tôi, bà ấy đã cho tôi nhiều cơ hội và sự khoan dung mà bà ấy sẽ không dành cho ai cả.

"Severus, cả hai chúng ta đều biết rằng anh không còn nơi nào khác để đi. Ngôi nhà Muggle đó không thích hợp để ở, và làm thế nào anh có thể sống sót nếu không có nghề nghiệp."

"Tôi không yêu cầu bất kỳ sự trợ giúp nào Minnie. Tôi là một Slytherin - Tôi hoàn toàn có khả năng sống sót mà không cần đến tấm lòng bố thí của cô."

"Ngài Potter sẽ trở lại để hoàn thành năm cuối của mình. Tôi sẽ đánh giá cao việc có một giáo viên khác mà tôi tin tưởng trông chừng cậu ấy. Vẫn có thể có những kẻ tín đồ cũ của Kẻ Kia không hài lòng với kết quả của cuộc chiến." Bà ấy chạm vào vai tôi. "Tôi sẽ đánh giá cao việc có ai đó trong chiến hào với tôi. Nếu anh muốn, tôi cũng sẵn lòng đề nghị anh công việc là một giáo sư dạy môn phòng chống nghệ thuật hắc ám. Chúng ta có nhiều vai trò hơn là cơ thể để lấp đầy. Hoặc có lẽ chỉ là một công việc pha chế những loại thuốc cần thiết cho bệnh xá. Tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ cần nhiều giấc ngủ không mộng mị trong học kỳ tới."

"Minerva, tôi sẽ không trở lại Hogwarts." Bà ấy rút tay lại và từ từ lùi ra sau.

"Làm ơn đi Severus." Cả hai chúng tôi đều biết bà không yêu cầu tôi trở lại với tư cách là một giáo viên. Cả hai chúng tôi đều biết những gì bà ấy thực sự yêu cầu. "Mọi người đều xứng đáng có cơ hội thứ hai, và từ lâu anh đã chứng tỏ được bản thân mình. Tôi thừa nhận rằng tôi cảm thấy bị phản bội bởi hành động của anh. Albus đã giấu kỹ kế hoạch của mình, nhưng tôi đã sai khi không tin tưởng vào anh. Tôi không quan tâm đến việc truyền thông nói gì về anh. Tôi biết rằng anh phù hợp với Hogwarts."

"Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó." Bà ấy thở dài.

"Cả hai chúng ta đều biết anh sẽ không." Bà ấy lặng lẽ đứng bên cạnh tôi. Đầu gối của tôi bị chôn vùi trong nền đất ẩm ướt. Vai tôi chợt phản ứng. "Cô ấy sẽ không muốn anh tự sát."

"Cô ấy cũng sẽ không muốn con trai mình lớn lên mà không có cha mẹ của nó."

"Anh đã phạm sai lầm."

"Tôi là một sai lầm Minerva. Ngay từ khi tôi được sinh ra, những người xung quanh tôi đã mong rằng tôi cứ... chết đi. Sai lầm là tôi đã sống sót."

"Tôi sẽ không để anh tự sát."

"Cô không thể ngăn cản tôi. Tôi chỉ tới để nói..." một lời tạm biệt cuối cùng.

Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra với tôi ở phía bên kia. Một thiên đường. Một địa ngục. Một khoảng trống đen tối của hư vô bao trùm lấy con người tôi đã từng của trước đây. Tôi hy vọng tôi đã làm đủ tốt để đảm bảo dù chỉ là một khoảnh khắc trên thiên đường, nếu một nơi như vậy tồn tại. Chỉ cần một lúc đủ lâu để xin lỗi thì tôi sẽ chấp nhận mọi số phận mà các vị thần tin rằng tôi đáng phải chịu. Tôi chỉ muốn xin lỗi.

Tôi đứng dậy và cúi đầu chào nhẹ trước Minerva.

"Cô đã cố gắng hết sức rồi Minnie, tôi sẽ không thể tồn tại được lâu nếu không có cô, nhưng tôi đã quyết định. Cô không thể ngăn cản tôi, cô không thể theo tôi đến hết cuộc đời. Cơ hội đầu tiên tôi có được, tôi sẽ tự sát. Hãy tự an ủi bản thân bằng cách biết rằng cô đã cố gắng hết sức mình để ngăn chặn tôi." Bà ta đang nắm chặt đũa phép trong tay. Bà đang tranh luận về việc làm tôi choáng váng, nhưng bà ấy biết tôi đúng. Bà ta không thể theo tôi suốt phần đời còn lại và tôi đã quyết tâm với quyết định của mình.

"Cho tôi hai mươi bốn giờ." Bà ấy hẳn phải nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt của tôi. "Hãy thề với tôi rằng anh sẽ không làm bất cứ điều gì trong hai mươi bốn giờ tới. Nếu cuối cùng tôi không thuyết phục được anh, thì tôi sẽ đứng sang một bên và tôi sẽ không ngăn cản anh nữa."

"Hai mươi bốn giờ sẽ tạo nên sự khác biệt gì?"

"Hy vọng là đủ." Bà ấy nói giữa hàm răng mình. "Anh sẽ cho tôi lời hứa của mình. Hai mươi bốn giờ."

"Được thôi. Tôi có kế hoạch cần phải thực hiện và các khoản nợ phải được hoàn trả. Cô biết nơi để tìm tôi." Tôi sẽ cho bà ấy, vỏn vẹn hai mươi bốn giờ. Một ngày duy nhất để yên tĩnh vĩnh viễn không có ý thức là một cái giá đủ hợp lý. Bà ấy rời đi, và tôi chỉ nán lại bên mộ cô ấy một chút nữa thôi.

Tôi có một bản di chúc cần hoàn thiện và làm một lọ độc dược. Tôi đã lên kế hoạch hoàn thành toàn bộ... quá trình này trước 3 giờ chiều. Tôi có thể đẩy lùi nó lại vài giờ nữa.

Những tủ sách xập xệ vây quanh tôi trong căn phòng này. Tôi chọn ghế sofa thay vì bàn làm việc mặc dù viết trên bề mặt cứng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cuộc đời tôi đã có vài thứ để bỏ lại phía sau. Nhưng tôi sẽ sắp xếp số ít những thứ tôi để lại. Ngôi nhà đẫm máu này đã qua thời kỳ bị lên án, nhưng cũng giống như tôi, nó bị buộc phải tồn tại qua thời kỳ huy hoàng. Hãy để một số người chiếm đất tìm thấy nó hoặc để thị trấn sở hữu và gỡ bỏ. Nếu những căn hàng xóm không được xây sát vách nhau, tôi chắc chắn sẽ đốt cháy ngôi nhà chết tiệt này.

Mặt trời đã lặn từ lâu. Tôi có khá nhiều sách cũ có giá trị khác nhau. Chúng sẽ được gửi đến những người khác nhau mà tôi tin rằng họ sẽ được hưởng lợi từ chúng. Kho tiền của tôi sẽ thuộc về Harry Potter. Hãy để anh ấy làm những gì anh ta thấy phù hợp với bản thân. Anh ấy cũng sẽ nhận được những bức ảnh mà tôi đã lưu giữ về mẹ anh ta. Hình ảnh từ thời thơ ấu của tôi. Chúng là báu vật của tôi và đã được bảo quản tốt. Tôi thậm chí có một số bức trong ngày cưới của cô ấy. Tôi nhớ đã pha Polyjuice khi biết rằng tôi sẽ không được chào đón ở đó. Cô ấy kéo tôi sang một bên. Tôi quên mất mình đã cải trang thành ai - một người quen của cô ấy mà tôi biết rằng sẽ không thể đến được do một... căn bệnh bí ẩn đến và đi khá đột ngột. Cô ấy kéo tôi sang một bên và cười với tôi. Ôm tôi thật chặt và cảm ơn tôi đã đến. Không. Cô ấy cảm ơn bất cứ ai mà tôi đã đóng vai. Trong một khoảnh khắc, tưởng như người bạn thân nhất của tôi đã quay trở lại.

Tôi phải đi rồi. Tôi phải gặp cô ấy. Tôi có thể chấp nhận việc cô chọn người khác, nhưng tôi không thể chấp nhận việc không có mặt ở đó vào một ngày quan trọng như vậy đối với cô ấy. Cô ấy xinh đẹp và việc nhìn cô hôn James Potter lần đầu tiên với tư cách là vợ chồng đã giúp tôi chấp nhận rằng cô đã lựa chọn đúng. Cô ấy đang mỉm cười và hạnh phúc và nhận được mọi thứ mà cô xứng đáng có được trong cuộc sống.

Tuy nhiên, đây không phải là lúc để bị phân tâm. Những vấn đề quan trọng hơn cần được chú ý. Cơ thể của tôi.

Sẽ không còn một tàn dư bị bỏ sót. Tôi không muốn xác của mình được tìm thấy, tôi không muốn bất kỳ ai sắp xếp một tang lễ phô trương. Không có ai đến ngoại trừ những kẻ ngu ngốc đó, những con người khờ khạo khi nghĩ điều đấy quan trọng như thế nào. Vâng, Minerva có thể. Minerva và Harry Potter. Tôi có thể tưởng tượng bà ấy nói với anh ta tất cả những gì tôi vô cùng muốn mang theo xuống mồ.

Tôi ước gì anh ấy đã mở lòng với trò thay vì từ bỏ bản thân mình một cách ngu ngốc. Hãy cố gắng hiểu cho Harry à, Severus đã có một cuộc sống khó khăn. Cha anh ta không phải là một người tử tế. Khi tôi còn là giáo viên của anh ấy, chúng tôi phải đưa anh ta vào diện bảo vệ. Anh ấy không có bất kỳ người bạn nào. Anh ấy nghèo và vụng về và

Không, bây giờ không cần phải hoang tưởng nữa. Minerva luôn giữ bí mật tuyệt đối về những điều tôi nói với bà ta. Thậm chí còn không nói với Albus. Có những điều về tôi mà chỉ bà ấy biết. Những cuốn sách giáo khoa cũ của tôi. Tôi đã để bà ấy nhìn chúng từ nhiều năm trước. Bà ấy rất ấn tượng với tất cả các ghi chú tôi để lại bên lề. Có lần chúng tôi đã nói chuyện rất lâu về ý tưởng tôi nên soạn thảo một cuốn sách giáo khoa. Tôi chế giễu bà và với một chút ác ý nhắc nhở bà ấy rằng sẽ không ai mua một cuốn sách được viết bởi một kẻ Tử Thần Thực Tử. Tôi nói với bà ta rằng nếu nó có ý nghĩa to lớn với bà thì bà ấy nên xuất bản nó.

Có lẽ bà ta sẽ lấy những ghi chép của tôi và thực sự làm điều đó. Hoặc có thể bà ấy sẽ phẫn nộ với quyết định của tôi và chỉ đốt chúng đi. Dù thế nào đi nữa. Chúng là của bà ấy.

Bà còn mười tám giờ nữa Minerva.

Tôi đã từng thề rằng tôi sẽ không bao giờ giống như cha mình. Đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có làm được đến mức đó không. Ông ta là một người đàn ông nóng nảy, cay nghiệt và bạo lực.

Chết tiệt.

Không. Tập trung lại. Tôi không muốn xác của mình được tìm thấy. Tôi đã pha một chất độc ăn mòn thậm chí sẽ không để lại xương.

Cha tôi đã được chôn cất. Tôi mới chỉ đến thăm mộ ông hai lần - cả hai lần tôi đều choáng ngộp. Gia đình ghẻ lạnh của ông không bao giờ quan tâm đến ông ta và vì vậy tôi rất nghi ngờ có ai trong số họ đã đến thăm. Mẹ tôi... chiếc bình của bà được cất đi để giữ bà ấy tránh xa khỏi những suy nghĩ của tôi nhất có thể. Tôi không thể nghĩ về bà ấy nếu không có những cảm xúc lẫn lộn nặng nề.

Tôi sẽ không nói rằng bà ấy tốt hơn hay tệ hơn cha tôi - chỉ khác thôi. Bà ấy chưa bao giờ khiến tôi bị mắc kẹt. Bà ấy cũng chưa bao giờ muốn tôi. Bà ấy chắc chắn chưa bao giờ yêu tôi. Không phải là tôi có thể trách bà ấy vì điều đó. Tôi không có chút lưu luyến nào với tro cốt của bà. Tôi không muốn tro tàn bị bỏ lại phía sau tôi. Của cải của tôi. Cơ thể của tôi. Còn rất ít việc phải làm và rất nhiều thời gian để làm việc đó. Giờ tử của tôi đang đến gần, và tôi đã muốn ra đi để không nhìn thấy một ngày vô nghĩa nữa trôi qua. Tuy nhiên, tôi sẽ giữ lời hứa của mình.

Thông thường, tôi thích sử dụng bút lông và mực hơn. Mực chảy luôn lướt rất đẹp trên giấy da, nhưng tôi sẽ sử dụng nhiều phương pháp trộn hơn lần này. Tôi cuộn cây bút máy giữa các ngón tay và thư giãn vào những dòng chữ.

Gửi tới bất cứ ai có thể đọc được. (gạch bỏ)

Ý nghĩa của những câu chữ mở đầu như vậy là gì, tôi nghĩ trong khi gạch bỏ những từ đó.

Minerva,

Tôi đã cho cô thời gian mà tôi đã hứa. Với sự chân thành nhất, tôi cảm ơn cô vì sự quan tâm mà cô đã dành cho tôi. Tôi rất tiếc vì tôi đã không thể tiếp tục sống như cô đã yêu cầu, nhưng tôi cảm thấy cuộc đời của mình đã đi đúng hướng.

Tôi gạch bỏ đoạn văn ngắn, vo tròn tờ giấy và ném nó vào một góc nào đó bị lãng quên trước khi bắt đầu lại.

Minnie,

Cô là người gần gũi nhất với một người mẹ mà tôi từng có.

Không. Tôi thậm chí không muốn đề cập đến chủ đề này.

Potter (gạch bỏ)

Harry (gạch bỏ)

Harry Potter (gạch bỏ)

Mr. Potter (gạch bỏ)

Sự thổi phồng của những tin đồn đó là một vấn đề hoàn toàn khác, chàng trai trẻ tuổi, nhưng tôi có những điều mà tôi không bao giờ có thể nói với cậu rằng cậu xứng đáng được nghe. Nhưng vì tôi không thể tự mình nói to những điều đó nên cậu sẽ phải tự đọc để tìm hiểu đó là gì. Thành thật mà nói, đó là tất cả những gì tôi có thể chịu đựng được. Tôi bắt đầu lại. Không quan trọng tôi xưng hô với cậu như thế nào, tôi sẽ không còn sống cho đến lúc cậu đọc được những dòng chữ này.

Harry,

Tôi không phải là một người đàn ông thoải mái thể hiện bản thân mình là một người dễ bị tổn thương hoặc thẳng thắn trung thực. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là nhân vật phản diện hay anh hùng vì tôi tin rằng hầu hết những người đàn ông đều rơi vào đâu đó ở khoảng giữa hai thứ này. Mẹ của cậu là một người dũng cảm và đáng sợ và về nhiều mặt, cậu rất giống cô ấy. Qua nhiều khía cạnh cho thấy, cậu rất giống cha mình. Tôi đã làm phần việc của mình để bảo vệ cậu cũng như xa lánh cậu. Được cậu yêu thích chưa bao giờ là ý định của tôi, tôi ước mình có thể nói điều tương tự ngược lại. Tôi cảm thấy thoải mái hơn khi bị ghét hơn là thích. Tôi không giấu giếm sự bất bình của tôi đối với cha cậu, nhưng tôi cũng không trung thực. James Potter trên thực tế là một kẻ bắt nạt, nhưng anh ta cũng là một đứa trẻ. Sai lầm là một phần của cuộc sống và sự chán ghét của James Potter đối với tôi lẽ ra không bao giờ ảnh hưởng đến cách tôi đối xử với cậu. Tôi chưa bao giờ là một người bạn tốt đối với mẹ của cậu, và bất kể lý do của tôi là gì, thực tế là tôi chính là người đã vứt bỏ tình bạn của chúng tôi.

Tôi đã bị lạc đề. Vào thời điểm cậu đọc được bức thư này, tôi đã tự kết liễu cuộc đời mình. Minerva có thể đi sâu vào nguyên nhân sự việc cô ấy tin rằng lý do của tôi là gì, nhưng hãy hiểu rằng tôi không có lý do sâu xa. Tôi cảm ơn vì đã cứu mạng tôi, nhưng tôi không có ý định sống sót qua đêm nay. Tôi đã lên kế hoạch cho cái chết của mình kể từ khi Voldemort trở lại. Tôi chán sống rồi. Trong cuộc sống, cậu có thể thấy rằng người khác mong đợi ở cậu nhiều hơn những gì cậu có thể cho đi. Nếu không có gì khác, xin hãy chấp nhận một chút lời khuyên này, sống cuộc sống của cậu cho chính mình. Cậu không nợ bất cứ ai bất cứ điều gì, và cậu đáng giá hơn là một cậu bé được chọn. Thực hiện lời khuyên đó khi cậu thấy phù hợp.

Thời gian hỗn loạn sẽ không bao giờ kết thúc. Sẽ có những người khác đến và đi với ý định bạo lực, thù địch và cố chấp. Những con người đó đang tồn tại, và sẽ luôn tồn tại sâu trong những phần bóng tối của nhân loại. Đừng để điều này phá hủy niềm tin của cậu vì ngoài kia sẽ luôn có nhiều người phấn đấu để được chấp nhận.

Tôi không ghét cậu. Tôi cũng không ghét những người bạn đồng hành tốt bụng Gryffindor còn lại của cậu. Tôi chưa bao giờ muốn bất cứ điều gì kém hơn sự an toàn của các học sinh của mình. Tuy nhiên, cậu là một trường hợp đặc biệt. Tôi đã muốn căm ghét cậu. Công việc của tôi sẽ đơn giản hơn rất nhiều nếu tôi có thể không thích cậu. Lúc đầu, tôi tự thuyết phục mình rằng tôi đã như vậy thật.

Tôi đã biết ngay cả trước khi tôi nhìn thấy cậu lần đầu tiên rằng cậu đã bị bạo hành. Tunie luôn là con ả khốn kiếp ngay cả khi còn là một đứa con gái. Cô ta ghét mọi thứ về ma thuật, và theo nhiều cách tôi đã khuyến khích sự căm ghét đó. Tôi là một đứa trẻ rất hay giận dữ và nhanh chóng tấn công người khác vì...

Tôi đã đi sâu vào vấn đề này. Ngay cả khi có ý định tự sát, tôi cũng không nên tạo gánh nặng cho anh ta bằng những lời viết đó. Mặc dù vậy, đây là thứ gần giống nhất với một bức thư mà tôi có thể viết nguệch ngoạc. Tôi không thể để lại cho anh ấy một lá thư. Không. Không có một sự lựa nào hết. Anh ta xứng đáng được biết sự thật là gì. Có lẽ không phải tất cả sự thật, nhưng đủ. Tuy nhiên, đây là chuyện... cá nhân. Bây giờ tôi sẽ chỉ tiếp tục và sửa đổi chúng sau.

Tôi là một đứa trẻ hay giận dữ và nhanh chóng đả kích những ai quan tâm đến tôi vì tôi sợ hãi. Cha tôi không phải là một người tử tế, và ông hay sử dụng đòn roi để trừng phạt. Thường thì những hình phạt của ông ta mang tính chất vật lý. Những lần khác ông ấy sẽ bỏ bê tôi. Tôi biết rằng cậu đã bị ngược đãi, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, dạ dày của tôi co thắt kịch liệt và muốn nôn mửa. Cậu đã bị suy dinh dưỡng. Tôi hoàn toàn có thể liên tưởng đến thực tế đó. Cậu do dự ăn đồ ăn trong đại sảnh cho đến khi thấy những người khác bắt đầu dùng bữa trước. Bởi vì cậu chưa bao giờ được phép dùng bữa cùng với 'gia đình'.

Tôi tự trách bản thân mình. Lily và tôi đã thân thiết một thời gian. Nếu tôi là một con người tốt hơn, thì có lẽ cậu sẽ có một lựa chọn khác hơn là ở lại với những người thân không yêu thương và không coi trọng cậu. Thay vào đó, cậu được lớn lên trong một môi trường không phù hợp và bị kiềm nén về mặt cảm xúc. Tôi ghét những gì cậu đã nhắc nhở tôi nhớ về quá khứ. Đồng thời, tôi ghét rằng ngay cả khi đã trải qua một thời thơ ấu tương tự - cậu cũng không oán hận. Cậu đã không cay độc.

Cậu là một người đàn ông tốt hơn tôi. Tôi không có nhiều đồ đạc. Mọi sự sắp xếp sẽ được thực hiện để mọi bức ảnh tôi có về mẹ cậu sẽ được trao cho cậu. Chúng đã trải dài qua nhiều năm và chúng rất phù hợp với cả Muggle và thế giới phép thuật. Thật không may, một số cũng có tôi trong đó. Có rất ít điều tôi có thể làm về điều này. Tôi đã tranh luận về việc chỉ đơn giản là tiêu diệt chúng, nhưng nghĩ rằng sự lựa chọn nên là của cậu. Cậu có quá ít hình ảnh về mẹ của mình, tôi không muốn đưa ra quyết định dùm cho cậu.

Tôi xin lỗi vì tôi không phải là một người bạn tốt dành cho cô ấy. Tôi xin lỗi vì cái chết của cô ấy là lỗi của tôi. Tôi đã dại dột.

Tôi không thể làm điều này. Tôi không thể làm việc này. Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa và kiểm tra thời gian. Tôi hiểu ý định của Minerva là muốn giữ cho tôi sống sót, nhưng bây giờ là một phần tư. Con mèo già lẽ ra phải ở trên giường. Tôi nghe thấy tiếng gõ một lần nữa.

"Vâng vâng, Minerva, hãy giữ nguyên bộ lông của mình đi." Tuy nhiên, ở trước cửa không phải là bà ta.

"Ngài Potter. Một đứa trẻ như cậu lẽ ra phải đi ngủ vào giờ này." Tôi ép buộc phải cất lên cái giọng quen thuộc vào lời nói chỉ để che giấu sự hoảng loạn của chính mình.

"Tôi nghĩ mình và ông có điều gì đó cần thảo luận."

"Tôi không có gì để nói với anh cả. Tôi tin anh và tôi đã nói đủ trong bệnh viện rồi." Anh ấy giữ vững lập trường của mình. Anh ta luôn giữ vững lập trường của mình. Cả bố mẹ anh đều không phải kiểu người thụ động, tại sao tôi phải mong đợi rằng anh ấy sẽ như vậy.

"Ông nên mời tôi vào trong trừ khi ông muốn có cuộc đối thoại vấn đề này ở ngoài đây."

"Quá muộn để bắt đầu một cuộc trò chuyện. Trong tương lai, có lẽ cậu nên ý thức hơn về bản thân và đừng cho rằng mọi người sẽ dành thời gian cho mình." Khi tôi đi đến đóng sầm cửa vào mặt anh ta, bàn chân của anh chặn nó. Potter luôn là một đứa trẻ biểu lộ cảm xúc của mình, nhưng anh không còn là một đứa con nít nữa, và khuôn mặt của anh vô cảm.

"Mời tôi vào trong." Tôi không chắc mình phải nhượng bộ điều gì. Có lẽ đây là vì không giống như bộ dáng thường ngày của anh ấy, tôi là người bị động. Tôi từ chối kiểm tra xem liệu anh ta có thực sự theo dõi tôi hay không. Căn phòng duy nhất thích hợp cho khách không may là thư viện nơi những bức thư vẫn còn nằm trọn vẹn, chưa được hoàn thiện một nửa. Bình thường tôi sẽ cảm thấy xấu hổ. Tuy nhiên, tôi mệt. Anh ấy được đề nghị ngồi xuống một chỗ bất kì và sau khi thu thập giấy tờ và để chúng khuất tầm nhìn, tôi cũng ngồi vào chỗ. Anh ấy im lặng. Anh ấy là một tên ngốc đã yêu cầu chúng tôi nói chuyện, vậy tại sao anh ta không nói gì cả. Anh ấy có mong tôi bắt đầu không?! Tôi không có gì để nói với anh ta hết...không đề cập tới bức thư, bỏ nó sang một bên.

Sự im lặng thật đáng lo ngại. Chỉ.... Hãy nói lời từ biệt và rời đi. Đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa.

"Không có gì cậu nói sẽ thay đổi suy nghĩ của tôi."

"Xin lỗi cái gì cơ?" Anh ấy đáp một cách hoài nghi.

"Gạt bỏ sự phức tạp một cách tuyệt vọng muốn làm anh hùng của anh sang một bên, tôi không cần sự cứu vớt, cũng không muốn được cứu chữa." Má anh đỏ hẳn lên, và sự khó chịu làm mờ đi đôi mắt trong trẻo thường ngày của anh ấy.

"Tôi không nghĩ mình là anh hùng. Đó không phải là lý do tại sao tôi..." Anh ta lắc đầu và rõ ràng đang cố gắng làm dịu cơn bực tức.

"Tôi không biết tất cả những gì Minerva đã nói với cậu. Tôi đã đồng ý với yêu cầu của cô ấy, nhưng sẽ không có bất kì sự ngoại lệ nào khác. Cậu sẽ không ngăn cản được khi tôi đưa ra quyết định của mình." Lông mày của anh ấy nhíu lại như thể anh đang cố gắng kết nối các dấu chấm. "Đừng chơi trò giả ngu với tôi, quý ngài Potter. Tôi đã dạy cậu đủ lâu để biết rằng cậu gần như không ngu xuẩn đến mức hành động thiếu suy nghĩ. 24 giờ của cô ấy đang dần cạn kiệt, và khi thời gian quy định của cô ta không còn nữa, tôi sẽ uống lọ độc dược và khiến tim mình ngừng đập. Cô ấy sẽ không thuyết phục được tôi từ bỏ điều đó, và nỗ lực vô ích của cô ta trong việc sử dụng đứa con của Lily để khuyên bảo tôi hãy tiếp tục sống mà đó là điều tôi chưa bao giờ mong muốn, điều này thật sự vừa là sự vô vọng vừa là sự mang tính lôi kéo có thể bị thao túng một cách xúc phạm." Miệng anh ấy hé mở thành hình chữ 'O'. Một lần nữa sự im lặng giữa chúng tôi lại kéo dài và tôi chỉ cảm thấy ngứa ngáy và khó chịu. "Vậy thì! Cô ấy đã bảo cậu nói gì với tôi thế! Hãy nói điều đó để cậu có thể rời đi. Tôi còn nhiều việc phải làm trước khi chết đi."

"Giáo sư Snape... Tôi không nghĩ chúng ta đang thảo luận một chủ đề giống nhau."

"Đó là gì?"

"Giáo sư McGonagall không cử tôi đến đây. Bà ấy thậm chí không biết tôi đang ở đây. Khi ông ở trong bệnh xá, để lấy lại được sự trong sạch cho thanh danh của ông, tôi đã phải thu thập bằng chứng. Một vài trong số đó là những kỷ niệm riêng tư từ chính suy nghĩ của ông tại nơi này. Dumbledore đã chỉ cho tôi nơi để tìm thấy nó. Đó là lý do duy nhất tôi biết nơi ông sống... Tôi tự đến đến đây một mình..."

Mẹ kiếp.

"Giáo sư. Ông đang lên kế hoạch... " Anh ta chưa kết thúc câu nói.

"Cút ngay." Anh ta nao núng, nhưng không di chuyển. Tôi đứng lên hết cỡ thể hiện dáng vẻ đầy sự uy hiếp và lặp lại to hơn. "Cút đi!" Lần này anh ấy không hề nao núng. "Cút ngay. Cút đi. Cút khỏi đây. Cút." Dù tôi có hét lớn câu thần chú này đến đâu, anh ta cũng không có chú đích rời đi. Thay vào đó, anh ta đang tiếp cận tôi. Tôi sẽ không bị đe dọa trong nhà riêng của mình. Khi tôi rút đũa phép của mình ra và chỉ nó về phía anh, anh ấy đứng yên. "Ra khỏi nhà của tôi. Cậu không được chào đón ở đây."

"Ông sắp kết thúc cuộc đời mình." Tôi cố gắng làm dịu cơn run rẩy trên tay mình. Tôi không muốn nói chuyện với người đàn ông trước mặt này. Điều đó dễ dàng hơn khi anh ấy còn là một cậu bé, nhưng anh ấy không còn là một đứa trẻ nữa.

"Ngài Potter, cậu phải đi. Cậu không được phép vào nhà của tôi, và cậu không được phép can thiệp vào cuộc sống của tôi. Một lần nữa, tôi cảm ơn vì các người đã góp phần cứu tôi cũng như tha thứ cho tội ác của tôi, nhưng tôi không có ý định sống sót sau chiến tranh." Anh ấy bước một bước và tôi lùi lại trong vô thức. "Chỉ cần ra ngoài." Tôi nói một cách bình tĩnh hơn. "Tôi không muốn có cuộc trò chuyện này với cậu."

"Nếu tôi rời đi, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để nói chuyện với ông."

"Chà, đó là những phước lành nho nhỏ." Tôi cố gắng nói làm nhẹ tình hình. Nó không hoạt động. Miệng anh ấy mím lại đầy thất vọng.

"Tôi luôn nghĩ rằng ông là một người đàn ông tuyệt vời. Tôi không thể tin được rằng ông lại là loại người ngu ngốc đến mức có ý định tự sát." Tôi cố gắng lờ đi nỗi nhức nhối của sự phản bội hoàn toàn mà tôi cảm thấy khi nghe những lời đó. Tuy nhiên, điều đó chẳng có ý nghĩa gì bởi vì anh ấy chẳng nợ tôi gì cả. Thậm chí không hiểu. Bình thường tôi sẽ cảm thấy tức giận trước những lời nói của anh ấy, nhưng tôi thậm chí không còn sức lực cho điều đó. Bên trong tôi cảm thấy lạnh lẽo và trống rỗng. Giống như những điều họ đã từng làm khi tôi rút đũa phép ra và lần đầu tiên giết chết một người. Sau nhiều tháng không thể ngủ yên giấc, tôi đã phải sử dụng độc dược ngủ không mộng mị để làm nguôi ngoai đi những lời khẩn cầu trước lúc chết của người đó đang dồn dập trong đầu, tôi cảm thấy tê tái. Tôi cảm thấy bản thân mình đã chết từ rất lâu rồi. "Tôi sẽ không để ông tự sát."

"Cậu không thể ngăn cản tôi." Anh ta mở miệng rồi nhanh chóng ngậm nó lại. "Tôi không phải là một liệt sĩ, Harry. Tôi không phải là nạn nhân của hoàn cảnh. Tôi thật sự không phải là một người đàn ông tốt tới mức mà chỉ cần ai đó và cho họ một cơ hội để giải cứu mình, và việc ngăn cản tôi tối nay hoặc ngày mai sẽ không bao giờ xóa bỏ được thực tại. Tôi mệt mỏi, và tôi chỉ muốn được yên nghỉ. Thế giới sẽ không nhớ tới tôi." Anh ta khuỵu xuống và tay anh ấy run rẩy, nhưng giọng nói của tôi vẫn ổn định. "Tôi đã đóng vai trò của mình. Tôi đã dạy học sinh của mình bằng hết khả năng. Tôi đã làm phần việc của mình để giữ cho cậu sống sót. Tôi đã giết Albus theo lệnh của ông ta, và tôi đã sống đủ để chứng kiến ​​chúa tể hắc ám chết đi và tan biến. Nhiệm vụ của tôi đều đã hoàn thành. Tôi đã không bỏ lại ai phía sau. Bây giờ cậu đã mạnh mẽ và có khả năng tự bảo vệ mình. Minerva sẽ tìm người thay thế vị trí của tôi, và cô ấy còn nhiều thời gian để đảm đương vai trò đó. Tôi đang viết di chúc và sắp xếp đồ đạc của mình. Cơ thể của tôi sẽ phân hủy trong vòng vài giờ sau khi uống bình thuốc, và sẽ không cần lo lắng về việc hỏa táng hay chôn cất. Tôi sẽ đảm bảo rằng không có bất kì thứ gì có thể nào bị bỏ sót. Tất cả những gì tôi yêu cầu là cậu hãy để tôi thực hiện nhiệm vụ cuối cùng của mình. Tôi mệt rồi Harry."

Những giọt lệ rưng rưng trong đôi mắt xanh của anh ấy rơi dài xuống gương mặt nhợt nhạt và tôi buộc mình nhìn đi chỗ khác để không khóc. Đây không phải là lần đầu tiên những sàn nhà này bị ngập trong nước mặn. Đây không phải là con người đã chiến thắng trong cuộc chiến. Anh ta chỉ là một đứa trẻ. Khóc lóc và đau buồn không thể hiểu được.

"Ông không được phép chết!" Cuối cùng thì anh ấy cũng hét lên.

"Tất cả chúng ta đều phải chết Harry." Giọng nói của tôi không có cảm xúc.

"Không phải như thế này!"

"Cậu không thể ngăn cản tôi." Anh ấy trông thật nhỏ bé khi nhìn lên tôi. Anh ta đang cố gắng trấn tĩnh bản thân nhưng không có kết quả, và miệng anh mở ra rồi khép lại như thể anh ấy đang cố gắng đối mặt chấp nhận với những suy nghĩ của chính mình. Sau những gì cảm nhận như một sự vĩnh hằng vô tận, anh ấy lại nói nhỏ nhẹ gần như thì thầm.

"Tôi yêu ông." Tôi nhướng mày nhìn anh ta không chắc mình có nghe đúng những từ đó không. Anh lặp lại chúng to hơn. "Tôi yêu ông."

"Tôi không nghĩ cậu là một người dễ bị thao túng như vậy."

"Đây không phải là sự thao túng. Tôi chỉ ... tôi đến đây để nói với ông về điều này. Không phải vậy nhưng ... Đó là sự thật. Tôi nghĩ cuối cùng tôi sẽ nói với ông. Tôi không chắc. Tôi chỉ muốn hiểu rõ hơn về ông mà không có tất cả những lời nói dối và cay nghiệt. Mặc dù đây là sự thật. Tôi yêu ông."

"Nếu cậu thực sự thành thật, thì cậu đã nhầm. Cậu không yêu tôi."

"Vâng, tôi có!"

"Harry, tôi không có ý định trở thành người thay thế cha mẹ cậu. Tôi nhận ra sự căng thẳng của cậu đã phải chịu khi còn trẻ như vậy, nhưng tôi sẽ không đảm nhận một vai trò nào khác nữa, chứ đừng nói đến vai trò làm cha mẹ."

"Tôi không có ý nói rằng tôi yêu ông như cha mẹ mình." Anh ấy nhìn xuống sàn rồi quay lại nhìn tôi. "Ý tôi là loại khác." Mặt anh ta tái đi và đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Tai anh ấy có màu hồng. "Tôi yêu ông." Anh ấy nói, thậm chí còn chắc chắn hơn về bản thân. "Tôi không muốn nói với ông như thế này. Tôi không biết liệu tôi đã từng nói với ông điều này chưa. Chắc chắn không phải như thế này."

"Tôi không biết ý định của cậu là gì, nhưng nó không thay đổi được gì cả."

"Tôi biết." Anh ta nói một cách trịnh trọng. Đôi môi nứt nẻ run rẩy kéo thành một nụ cười thật tươi. "Tôi biết là không, nhưng tôi phải nói." Anh ta từ từ hít vô thở ra để cố gắng bình tĩnh lại. "Tôi không thể thay đổi quyết định của ông, nhưng tôi cần đảm bảo rằng ông biết được rằng mọi người sẽ nhớ tới ông." Anh ấy trông thật suy sụp. Bị đánh bại. "Tôi đã rất vui khi biết ông trung thành với Dumbledore. Thật đau lòng khi phải xem ông là kẻ thù! Và lúc ông sắp chết đi, và tôi đã rất sợ hãi." Tay anh ấy đập mạnh vào sàn gỗ và tôi không chắc liệu anh có còn biết mình đang ở đâu nữa hay không. "Tôi đã nghĩ rằng ông sẽ chết. Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ mất ông. Không quan trọng ông có phải là kẻ thù hay không, tôi chỉ muốn cứu ông. Và chiến tranh đã kết thúc và rất nhiều người đã chết. Rất nhiều người mà tôi biết và quan tâm, nhưng tôi không thể ngừng lo lắng cho ông! Họ muốn ném ông vào Azkaban. Họ muốn ông chết. Tôi chỉ muốn ông tỉnh lại." Anh ấy đang thở hổn hển trước cơn hoảng loạn của mình, nhưng tôi không có quyền làm anh ấy bình tĩnh lại. "Tôi không quan tâm nếu ông ghét tôi. Tôi không quan tâm nếu tôi không bao giờ được gặp lại ông, tôi chỉ muốn biết rằng ông vẫn còn sống ở một nơi nào đó. Bất cứ nơi nào. Làm ơn đi. Làm ơn. Đừng chết. Tôi sẽ cung cấp cho ông bao nhiêu tiền tùy thích, ông có thể chuyển đến các tiểu bang hoặc nơi nào đó yên tĩnh, nơi không ai làm phiền ông. Mua một ngôi nhà nhỏ và trồng các loại cây độc dược. Đọc sách cả ngày. Chỉ làm những điều ông muốn làm. Bất cứ điều gì ông muốn. Tôi sẽ cho ông bất cứ thứ gì ông muốn, chỉ làm ơn xin đừng tự sát."

Cánh tay anh ấy ôm chặt lấy bản thân cố gắng giữ lại những cảm xúc thô sơ đã vụn vỡ tại chỗ khi anh ta liên tục cầu xin tôi tiếp tục sống. Đôi mắt xanh lục thường ngày trong sáng và tràn đầy hy vọng của anh ấy sưng húp và phủ đầy sự mờ ảo đau buồn như thể anh ta đang để tang cái chết của tôi. Tôi không thành thạo trong việc chống lại cảm xúc tan nát đau thương xa lạ này. Nó khiến tôi choáng ngợp với những giác quan vốn đã tê liệt của bản thân.

"Harry, cậu phải bình tĩnh lại." Đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Đôi mắt anh ấy nhìn tôi mờ mịt trong nỗi thống khổ và đau đớn.

"Làm sao tôi có thể bình tĩnh được khi biết ông đau đến mức muốn chết đi. Tất nhiên nó cũng khiến tôi đau lòng. Tôi cảm thấy như ngực mình bị đâm nhiều nhát dao."

"Tôi .. tôi không muốn nói về điều này nữa. Cậu thậm chí không thể phát hiện ra chúng cho đến khi mọi chuyện kết thúc." Tôi không thích điều này. Đầu tôi ong ong và những suy nghĩ của tôi như muốn nổ tung. Tôi chỉ muốn mọi thứ yên lặng. Quá nhiều. Tất cả mọi thứ là quá nhiều!

"Ông đang khóc." Giọng anh ta vỡ vụn. Tôi không khóc. Tôi không khóc. Tôi hoảng sợ khi anh ta đứng lên và tiến lại gần hơn.

"Đừng chạm vào tôi!" Tôi hét lên, nhưng anh ấy thậm chí không hề phản ứng.

Tôi không thể nhớ lần cuối cùng ai đó ôm tôi. Có phải nó luôn ấm áp như thế này không. Có phải nó đã luôn luôn cảm thấy rất êm dịu. An toàn.

Tôi không chắc cả hai chúng tôi đã khuỵu xuống đất từ khi nào. Hoặc khi anh ta bắt đầu thì thầm những lời động viên ngọt ngào. Tôi không rõ khi nào tôi ngừng hành động đẩy anh ta ra xa hay khi nào tay tôi bắt đầu nắm vào vạt áo của anh ấy. Hay khi những ngón tay anh bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi.

Hoặc khi tâm trí tôi trở nên tĩnh lặng.

Tôi chỉ nhớ mình thức dậy khi nghe thấy tiếng Minerva và Harry nói chuyện. Cơ thể tôi cảm thấy đau nhức vì tư thế khó xử mà tôi đã ngủ quên. Họ không biết tôi đã thức chưa và kẻ gián điệp trong tôi nghe ngóng khi tôi nghe thấy tên mình được nhắc tới trong cuộc trò chuyện.

"Severus đã từ chối lời mời trở lại Hogwarts của cô. Cô không còn lanh lợi như thời trẻ, và anh ấy đã nói rõ rằng tôi sẽ không thể ngăn cản anh ta. Tôi rất ngạc nhiên khi em có thể nói chuyện với anh ấy."

"Em không có. Chắc hẳn thầy ấy thực sự kiệt sức và chìm vào giấc ngủ. Em không có ý định biết. Thầy ấy chỉ vô tình nói với em vì thầy ta nghĩ rằng cô đã kêu em đến. Thầy ấy vẫn chưa thay đổi quyết định và cả hai chúng ta sẽ không thể thuyết phục được thầy ta."

Đó là giọng nói của Minerva. "Cô nghe nói rằng nhiều viện tâm thần rất tốt. Anh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện, nhờ sự trợ giúp của chuyên gia có thể khiến tình trạng của anh ấy tốt hơn rất nhiều."

"Có lẽ. Em không biết. Nó có thể chỉ gây hại nhiều hơn. Chúng ta không thể ngăn cản thầy ấy mãi mãi."

"Harry, Severus đã trải qua rất nhiều gian khổ, anh ấy xứng đáng tìm được hạnh phúc."

"Đúng vậy, thầy ấy xứng đáng."

"Cô đã tìm được một nơi có thể đưa anh ấy vào. Trong khi anh ta đang bất tỉnh, chúng ta có thể đưa anh ấy đến đó. Họ có thể giúp anh ta. Cô biết rằng em cảm thấy điều này là sai, nhưng anh ấy cần được theo dõi nếu không sẽ tự sát."

"Em biết điều đó, nhưng thầy ấy đã phải từ bỏ rất nhiều cho cuộc chiến này. Chúng ta không có quyền nhốt thầy ta lại. Cần phải có một cách khác."

"Chúng ta không có thời gian để tìm giải pháp khác. Đây là lựa chọn duy nhất cô có thể nghĩ tới. Đúng thật, anh ta có thể không bao giờ tha thứ cho chúng ta, nhưng đây có thể là giải pháp cứu anh ấy."

"Em không thể." Bàn tay của anh ấy rất nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của tôi. "Em không muốn mất thầy ấy, nhưng em không thể ném thầy ta vào bệnh viện tâm thần. Thầy ấy cần giúp đỡ. Nhiều hơn một trong hai chúng tôi có thể cho, nhưng thầy ấy đã buộc phải từ bỏ quá nhiều rồi."

"Vậy em có giải pháp nào trong đầu?"

"Em không có. Em không có bất kì giải pháp nào trong đầu cả. Em chỉ muốn thầy ấy có một giấc ngủ ngon. Khi thầy tỉnh dậy, em sẽ nói chuyện với thầy một lần nữa. Nếu chúng ta không thể thay đổi quyết định của thầy, thì em sẽ giúp cô đưa thầy ta vào viện."

"Hai mươi bốn giờ của cô đã hết. Anh ấy sẽ không cảm thấy bắt buộc phải trì hoãn nữa. Anh ấy là một cậu bé dễ thương và anh ấy cần được giúp đỡ."

"Em biết thầy ấy như vậy. Nhưng nhốt thầy ta lại khi thầy ấy đang cảm thấy bị mắc kẹt không phải là câu trả lời. Em không nghĩ như vậy, ít nhất hiện tại là thế. Tuy nhiên, em sẽ không rời bỏ thầy ấy. Không cho đến khi em chắc chắn rằng thầy ổn định." Cô thở dài.

"Harry, Severus đối với tôi như một đứa con trai. Cô hiểu với em anh ấy có thể chỉ là một người giáo viên cũ, nhưng Severus rất quý đối với tôi. Anh ta là một con la bướng bỉnh, sống khép mình với thế giới. Thành thật mà nói, tôi nghĩ anh ấy hầu như không bao dung với tôi, nhưng anh rất quý giá. Tôi không ngại nhốt anh ta vào trại tâm thần nếu điều đó thậm chí có cơ hội thành công. Nhưng tôi cũng lo lắng điều đó sẽ chỉ khiến anh ấy khép mình hơn. Anh ấy không kể về thời thơ ấu của mình. Cho dù chúng tôi đã uống chung ấm trà bao nhiêu lần, anh ấy không mở lời và nói rõ rằng anh ấy sẽ không bao giờ làm như vậy. Tôi... hối tiếc vì đã không nhìn thấu được kế hoạch của Albus. Tôi có thể đã giúp được. Tôi đã có thể làm cho nhiệm vụ của anh ấy dễ dàng hơn với anh. Tôi đã thật sự bị mù quáng. Ngay cả việc tuyển dụng khi anh còn là sinh viên. Tôi đã có thể ngăn chặn nó nếu tôi chú ý hơn. Giá như tôi không ngang nhiên thể hiện sự thiên vị, có lẽ anh ấy đã tin tưởng tôi hơn khi còn là học sinh."

"Chúng ta không thể thay đổi những gì đã xảy ra trong quá khứ. Em sẽ ở gần thầy ấy và để mắt tới thầy ta. Nếu thầy không thể bị lay chuyển, thì chúng ta sẽ thực hiện với kế hoạch của cô. Em hy vọng nó không đến mức như vậy." Cô ấy thở dài.

"Cô cũng vậy, cô sẽ trở lại vào tối nay. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, bất cứ điều gì một trong hai người cần, thì đừng ngần ngại liên hệ với cô. Cô sẽ bỏ việc đang làm và đến ngay lập tức." Harry nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và hứa với con mèo hay quấy rối. Tôi nghe thấy tiếng cô ấy rời đi, và sau đó mọi thứ im lặng. Anh ta hẳn phải cảm thấy đau nhức vì tôi thực sự nằm trên người anh ấy, nhưng anh không cố gắng 'đánh thức' tôi. Ngay cả khi tôi nghe thấy bụng anh gầm gừ, anh ấy vẫn không cử động. Anh không thay đổi vị trí của tôi. Anh ấy chỉ ôm lấy tôi như một sợi dây sinh mệnh. Tôi không muốn di chuyển. Nó thật yên ắng. Tôi không nghe thấy bất kỳ tiếng nổ hay tiếng la hét nào. Sinh viên không ẩu đả trong hội trường. Những tên Tử Thần Thực Tử không hề diễu hành mục tiêu của chúng. Không ai bị tra tấn.

Nó chỉ ... yên tĩnh. Anh ấy sẽ không đánh thức tôi. Anh ấy sẽ không phá vỡ sự im lặng. Tôi biết điều này. Chúng tôi có thể nằm như vậy cho đến cuối đời, và anh ta sẽ không phải là người phá rối sự yên bình này. Vì vậy, nó phải là tôi.

"Tôi đói." Tôi nói một cách đơn giản.

"Ồ! Ông tỉnh rồi!" Anh ấy ngay lập tức lo lắng. "Nếu ông không phiền, tôi có thể sử dụng nhà bếp của ông. Tôi nấu ăn khá giỏi."

"Không có gì trong đó để nấu cả. Tôi đã không có kế hoạch sống vào thời điểm này - không thích ý tưởng lãng phí thức ăn."

"Phải rồi." Anh ấy nói chậm rãi. Tôi đứng và anh đi theo sau. "Chà, chúng ta có thể đi ra ngoài và kiếm thứ gì đó - đã gần đến giờ ăn trưa. Nhưng có lẽ ông không muốn đi ra ngoài. Minerva đã ghé qua - chúng tôi không muốn đánh thức ông, vì vậy bà ấy đã nói rằng bà sẽ quay lại vào tối nay."

"Tôi biết. Tôi nghe thấy hai người nói chuyện."

"Ôi."

"Tôi là một người ngủ không sâu. Không mất nhiều thời gian để đánh thức tôi." Sự im lặng dày đặc và khó xử. "Cô ấy muốn đưa tôi vào trại tâm thần." Anh ta có đủ lý trí để không phủ nhận điều đó.

"Bà ấy không muốn, nhưng bà ấy sẽ làm. Bà quan tâm đến ông, và bà không biết làm cách nào khác để giúp ông. Không ai trong chúng tôi biết. Ông vẫn muốn... ông biết mà phải không?"

"Đúng vậy. Tôi vẫn sẽ làm. Tôi đã muốn điều đó từ rất lâu và điều đó có thể sẽ không thay đổi. Nhưng tôi không cảm thấy tuyệt vọng như đêm qua. Hiện tại, tôi sẽ tạm hoãn kế hoạch, nhưng tôi không thay đổi quyết định. Tôi vẫn có ý định tự sát."

"Ít nhất thì đó cũng là một sự khởi đầu." Anh ta nói với một tiếng cười gượng gạo. "Giáo sư McGonagall và tôi thực sự quan tâm đến ông."

"Điều đó không liên quan gì đến quyết định trì hoãn cái chết của tôi. Cả hai người đều quá đặt hy vọng vào niềm tin Gryffindor rằng tôi có lòng tốt sâu sắc hơn bên trong mình, và cả hai người đều sai. Tôi cũng chính là giáo viên đã bắt nạt cậu trong suốt những năm đi học, hay cậu đã quên điều đó."

"Không, tôi chưa quên." Anh mỉm cười giống nụ cười gượng gạo tối qua. "Ông đã tự nói rằng ông ghét tôi vì ông là một kẻ khốn. Tôi chỉ là một tên ngốc đã yêu ông ngay cả trước khi tôi biết ông trung thành với Dumbledore." Khuôn mặt tôi hiện rõ sự bối rối nên anh ấy tiếp tục. "Tôi chưa bao giờ có ý định thú nhận. Điều tôi muốn nhất là được làm quen với ông, có thể là như một người bạn. Thực sự là bất cứ điều gì. Tôi không kén chọn. Tôi không thích ông lúc đầu. Tôi đã nghĩ rằng ông là một lão dơi già cay nghiệt." Anh mỉm cười nhìn xuống chân mình. "Ông chưa bao giờ cho tôi thấy sự thiên vị. Ông đã không đối xử với tôi như một cậu bé được chọn. Ông đã khắc nghiệt, nhưng ông cũng bảo vệ tôi. Khi tôi thấy những ký ức của ông về bố tôi chế giễu ông trong sự cợt nhã, nó đã khai sáng tôi. Cho đến lúc đó tôi mới chỉ nhìn thấy một mặt của câu chuyện. Tôi không cần phải nói rằng gia đình bạo hành ông, tôi có thể biết được từ những ký ức. Nó đã thay đổi cách tôi nhìn nhận ông. Ông không chỉ là một nhân vật một chiều nữa. Sau đó, tôi đã sử dụng cuốn sách độc dược cũ của ông." Anh thở ra và lắc đầu kinh ngạc. "Bút pháp rất cẩn thận và có chủ ý. Tôi đã bị ám ảnh. Những câu thần chú và những thay đổi đối với hướng dẫn sử dụng các loại độc dược - chúng thật không thể tin được. Tôi có thể thấy cậu bé sở hữu cuốn sách đó thông minh đến mức nào. Cậu ta nóng nảy, rụt rè và đam mê. Sợ hãi và cô đơn. Tôi không muốn thừa nhận điều đó. Tôi đã phủ nhận, nhưng tôi nghĩ tôi đã biết đó là ông ngay cả trước khi tôi phát hiện ra. Tôi không muốn nó như vậy. Tôi đã muốn ghét ông. Tôi muốn nhìn thấy ông là một người khác với một Prince, tôi yêu những lời nói, và tôi nhận ra những vết chém giận dữ trên mực. Bị quấy rối và bị cô lập. Điều đó không khiến những gì ông đã làm được chấp nhận, nhưng tôi không tức giận. Tôi hiểu." Tôi quay lưng lại với anh ấy và anh ấy dõi theo tôi từng bước.

"Tôi sẽ đi đến nhà vệ sinh, và tôi không cần người đi kèm." Khi anh ấy không trả lời, tôi tiếp tục. "Gọi cho Minnie và bảo cô ấy mang bánh mì nướng kiểu Pháp đến - và đừng quên mật ong hoặc trà mà tôi thích. Trong khi chờ đợi, tôi sẽ không tự mình rời đi đâu hết." Tôi nhìn vào mắt anh ấy. "Tôi hứa với cậu." Tôi nửa mong đợi anh ta sẽ từ chối.

"Tôi tin ông." Anh ta nói với một nụ cười, và anh vội vàng chạy đi để gọi cô ấy. Anh ấy tin tôi. Với sự tin tưởng hoàn toàn trong mắt anh, anh ta tin vào tôi.

Cảm giác thật tuyệt khi được tin tưởng. Chàng trai xúc động trong đầu với lời thú nhận điên rồ của mình, nhưng tôi sẽ chấp nhận đó là sự thật vào lúc này. Tôi rửa đi những vết nước mắt còn động lại. Tôi trông có vẻ lộn xộn hơn bình thường. Tôi không biết anh ấy nhìn thấy gì trên khuôn mặt này, nhưng đôi mắt đó không bao giờ lùi bước.

Đối với tình yêu. Tôi không bao giờ đặt nặng tình yêu. Tôi không mong đợi trong đời mình sẽ đến một thời điểm mà 'tình yêu' sẽ là vấn đề quan trọng. Tôi không ghét cậu bé. Tôi chưa bao giờ làm vậy. Tình yêu không phải là một cảm xúc mà tôi quá quen thuộc. Tôi muốn chết. Nhưng tôi không muốn anh ấy đau buồn vì tôi. Tôi không muốn nhìn thấy Harry suy sụp như vậy một lần nữa. Hiện tại, kế hoạch bị hoãn lại. Ít nhất là cho đến sau khi ăn bánh mì nướng kiểu Pháp. Tôi còn rất ít thứ để sống, nhưng tôi nghĩ chỉ cần sống bằng bánh mì nướng kiểu Pháp và một chàng trai yêu tôi là đủ.

Minerva sẽ mang trà ngon đến. Cô ấy sẽ nhẹ nhàng trêu chọc tôi theo cách an ủi của một người mẹ. Và Harry sẽ tiếp tục quan sát tôi bằng con mắt tinh ý. Nếu đó là cho họ, thì tôi có thể cầm cự lâu hơn một chút. Tôi phải đảm bảo rằng Harry đã tìm cho anh ấy một chút nhựa sống khác để xun xoe trước khi tôi đi. Và Minerva, tôi vẫn chưa đuổi cô ấy đi, nhưng cô ấy không thể sống mãi mãi như tôi có thể. Tôi sẽ đợi thêm một thời gian nữa. Có lẽ cho đến khi cả hai đều đã chết.

Mắt tôi cay xè vì khóc đêm hôm trước và đỏ ngầu, nhưng Minnie không nói gì. Thay vào đó, cô ấy rót cho tôi một tách trà và làm cho bản thân cảm thấy thoải mái trên ghế.

"Chúc mừng sinh nhật Severus." Cô ấy nói với một nụ cười như mèo. "Tôi biết anh không thích quà tặng, nhưng tôi nhân tiện mua thêm loại trà anh thích. Có lẽ một món quà thiết thực có thể được chấp nhận?" Tôi chậm rãi gật đầu nhận chiếc cốc được đưa ra.

"Tôi không biết hôm nay là sinh nhật của ông." Harry nói.

"Tôi không thích ăn mừng nó." Tôi nói đơn giản. "Tôi thường tận hưởng nó một mình." Anh ấy nở nụ cười rộng.

"Tôi rất vui vì tôi đã có thể ở bên ông trong ngày sinh nhật của ông."

"Đừng có ngu xuẩn như thế, đó chỉ là một ngày bình thường, không khác gì những ngày khác." Anh ấy lắc đầu và Minnie đổ mật ong lên phần thức ăn của tôi.

"Không, đó là một ngày đặc biệt. Đó là ngày kỷ niệm ngày ông bắt đầu tồn tại và tôi rất vui vì ông được sinh ra."

"Tôi rất đồng ý Harry." Minnie vui vẻ nói. "Anh biết truyền thống Severus, chúng tôi đã ở với anh vào ngày sinh nhật của anh, do đó, anh có nghĩa vụ phải tham gia cùng chúng tôi trong ngày sinh nhật của chúng tôi."

"Vâng vâng, tôi sẽ giữ nguyên nghĩa vụ đó." Tôi đảo mắt nói.

"Tôi sẽ mong đợi anh với điều đó." Cô ấy nói một cách trầm ngâm. Thông thường, nỗi lo lắng khi biết rằng mình sẽ sống cho đến lúc đó thật đau đớn, nhưng bây giờ nó không gì khác hơn là một cơn đau âm ỉ. Có lẽ đó là vì Harry đang nhẹ nhàng vuốt ngón tay cái của mình trên tay tôi với một nụ cười dịu dàng. Tôi không chắc, nhưng tôi không sợ ngày mai nhiều như ngày hôm qua.

Nguồn: https://archiveofourown.org/works/27857017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro