Định Mệnh Của Em Là Bên Tôi Mãi Mãi (Snarry)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người anh yêu là nam nhân tóc đen đó, đúng vậy, mãi mãi vẫn là y, nhưng.... đối với hắn, anh chỉ như người bạn tình để y có thể giải quyết dục vọng của bản thân, còn những thứ gọi là tình cảm khác thường, những thứ mà anh mong đợi dù chỉ một tia hi vọng nhỏ nhoi, còn nam nhân ấy, chuyện như vậy không bao giờ có thể xảy ra.

Anh biết hắn có động lòng với anh, anh biết hắn có tình cảm với anh, anh biết hắn thích anh, anh biết hắn yêu anh, nhưng mà hắn, không bao giờ thổ lộ điều đó với anh, dù chỉ một lần duy nhất.

Anh nhớ mãi cái ngày mà anh bày tỏ tình cảm thật của chính mính trước mặt người nam nhân đấy, dù đã tập luyện trước gương cả chục lần, nhưng khi đối diện với con người luôn bao bọc mình trong lớp băng hà đó, bỗng chốc mọi sự khổ luyện của anh đều tiêu tan.

Phải mất cả một khoảng thời gian dài đáng kể, để những lời dài dòng ấp úng của anh mới có thể làm hắn nhận ra rằng "Em Yêu Anh, Severus!"

Ban đầu thì chính cả bản thân anh cũng không tin được rằng mình lại đi thích cái lão dơi già âm trầm đầu đầy dầu này đâu! Anh còn hoài nghi chính mình bị lãnh cảm cớ sao lại đem lòng trao cho lão già không một học trò nào ở Hogwarts có thể nào ưa được! Nhưng càng ngày về sau, anh càng lún sâu vào lưới tình lúc nào mà chính anh cũng không thể nhận ra, và đúng vậy, đã quá trễ để kịp quay đầu, bây giờ thì không tài nào có thể rút lui được nữa.

Vì anh đã thề sẽ đem lòng yêu nam nhân đấy trọn đời này rồi!

Hắn lúc đó có thể nói, chỉ vọn vẹn cười nhạt với câu tỏ tình của anh, kế tiếp lại buông lời châm chọc, cười nhạo anh không có mặt mũi bày ra những trò hề đũa giỡn.

Nhưng có duy nhất một điều, đấy chính là y không thừa nhận cũng không phủ nhận đáp trả lại câu thổ lộ đó, mà vài hôm sau chỉ nói với anh rằng "Trò thích ta mà phải không!? Trò có thể làm bất cứ điều gì mà ta yêu cầu đúng chứ!? Nếu vậy ta muốn làm tình với trò!"

Theo như suy đoán của tất cả mọi người, anh đã đồng ý lời đề nghị đê hèn đó của y. Cứ thế trôi qua từng ngày, anh đều thường xuyên đến hầm theo yêu cầu của hắn.

Một điều in sâu trong tâm trí, mà chính y là người khiến anh bị tổn thương sâu sắc, rằng hắn và anh không bao giờ hôn khi làm với nhau hay là làm trên giường của y.

Đích xác là thế, không bao giờ!

Rồi đến một ngày mà Thế Giới Pháp Thuật mong đợi nhất đấy là "Ngày Mà Kẻ Kia Chết Trong Tay Cứu Thế Chủ"

Mọi người ai cũng tán dương, ngưỡng mộ, thầm mến, một lòng một dạ dâng hiến thân thể cho anh nhưng mà những thứ đó anh đều từ chối.

Thứ anh cần chính là lời thừa nhận của hắn!

Vào đêm hôm đó, lúc đấy trời mưa to gió lớn, khi ấy theo thường lệ anh sẽ phải đến hầm phục vụ y, nhưng mà anh đã từ chối, anh muốn nói chuyện rõ ràng!

Cuộc nói chuyện của anh diễn ra vô cùng căng thẳng, một bên thì đòi câu trả lời, một bên lại một mực im lặng.

Cho đến lúc anh nói trúng tim đen hắn "Thầy là đồ hèn nhát! Thầy không dám thổ lộ tình cảm của mình! Thầy sợ cái gì hả, Severus Snape!? Bây giờ em đã biết lý do tại sao Lily lại không chấp nhận thầy! Bởi vì thầy không dám thừa nhận tâm tình! Thầy là một Kẻ Hèn!"

Khi đã nói xong dứt câu, mọi thứ anh nhớ, chỉ còn là một câu nói "Người ta yêu là LiLy Evans! Còn trò - Harry Potter! Trò chỉ vật thế thân của bà ấy mà thôi!"

"ẦM" tiếng nổ, tiếng đổ vỡ, tiếng khóc, tiếng la hét, mọi thứ tiếng có thể diễn tả được tâm trạng lúc đó của anh đều không có. Vỏn vẹn trong một từ "ĐAU"

Đến khi anh mở mắt tỉnh dậy, lại phát hiện ra mình nằm trên một chiếc giường bệnh. Theo khung cảnh lúc đấy, anh biết được mình đã xuyên trở lại thế giới hiện đại.

Theo thông tin mà anh được bác sĩ cung cấp rằng anh đã hôn mê 10 năm, kể từ ngày bị xe đụng tính đến nay, phần trăm cơ hội tỉnh lại sau cơn hôn mê sâu của anh là rất thấp. Mà không ngờ phép màu thật sự xảy ra, không một ai tin rằng anh có thể tỉnh lại sau ngần ấy thời gian!

Từ đó anh đã quay lại với lối sống cũ của mình, anh cũng tập quen dần về việc phải quên đi Thế Giới Pháp Thuật, những người bạn ở đó hay cả con người thăng trầm kia.

Nhưng không vì thế mà anh đem chuyện đấy đi kể với tất cả mọi người, anh có thể chắc chắn một điều là không ai sẽ tin lời anh nói. Vì thế anh đã cất giấu nó sâu trong trái tim mình, những kí ức đẹp đẽ về nó anh vẫn còn nhớ mãi mà không tài nào quên được.

Một ngày nọ cũng giống bao ngày khác, đã gần một năm kể từ hôm anh quay trở về thế giới hiện đại, nay vì uống quá chén nên khó khăn lắm mới lết về được đến nhà khi trời đang tờ mờ sáng.

Mưa tầm tã.

Trong căn nhà tối đen lạnh lẽo, một thân hình co ro cuộn mình trong một góc tường, đầu gục xuống dưới gối, mùi rượu lan toả nồng nặc khắp gian phòng, đến khi con người luôn thể hiện rằng mình luôn ổn ở bất kì hoàn cảnh nào bây giờ lại bật khóc.

Anh đã giả vờ mình ổn quá lâu trong giới hạn bản thân, bây giờ bắt buộc phải nhờ rượu để giải toả tâm tình.

Không thể thừa nhận rằng không một giây một phút nào mà anh không nhớ người nam nhân tóc đen ấy, người đàn ông mà anh đem lòng yêu thương, mãi mãi vẫn sẽ không thuộc về anh sao!?

Cứ vậy có rượu lại được làm tới, vì thế mà anh nghĩ quẩn mình có nên tự tử hay không....

Lấy con dao kề sát cổ mình rồi lại hạ xuống, nhìn con dao sắc bén trên tay mà tim nhói lên vì đau, chỗ nào đau lại cắt một đường dài, cắt đến đâu máu chảy đến đó, cho đến lúc mà con tim nằm trong lòng ngực anh đau.

Cầm con dao trên tay vươn thẳng cánh tay lấy lực đâm vào, những hàng nước mắt chảy dài hoà quyện với những vũng máu dưới thân, giọng nói khô cằn, khó khăn mở miệng thốt lên từng câu, từng lời "Tôi chính là Harry Potter! Trước mặt thần linh chứng giám xin thề! Mọi thứ của con là của anh ấy! Sev, ông trời cho chúng ta cơ hội gặp nhau nhưng không đến được với nhau, những kí ức em bên nhau anh vẫn mãi khắc ghi trong lòng, dù anh không thừa nhận tình cảm của mình, em đây vẫn sẽ ngộ nhận rằng người anh yêu chính là em, nên em nguyện ý bên anh suốt đời dù có ra sao đi chăng nữa! Sev, em yêu anh!"

Trong cơn tuyệt vọng lại nghe được tiếng nói mà bấy lâu nay anh nhung nhớ "Harry! Nếu em đã dám thề trước Merlin thì cuộc sống của em bây giờ là do tôi làm chủ! Mạng sống của em là của tôi! Trái tim và thân thể em là của tôi! Mọi thứ của em là của tôi! Vì thế nếu em dám làm hại đến thân thể của mình, là vật sở hữu của tôi một lần nào nữa! Thề trước Merlin, tôi sẽ cho em một trận giáo huấn nhớ đời!"

Vừa mới định hướng tiếng nói nam nhân ấy phát ra từ đâu, bất giác phát hiện thân thể mình đã được ôm lấy, cả người tựa vào lòng ngực vững chắc nào đó, được bế đến ngồi xuống chiếc giường đơn xám, rồi lại tiếp nhận chục chai độc dược, và thật đáng bất ngờ, mùi vị không đắng khủng khiếp như anh đã tưởng tượng, mà thay vào đó là vị mà anh thích nhất, chính là Chocolate Đen.

Thoáng ngạc nhiên vì chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lại bị một bàn tay hữu lực nắm ngay cằm bắt phải ngẩng đầu, anh thấy khuôn mặt mà bao tháng ngày mong mỏi chờ đợi để có thể hi vọng một lần nữa nhìn thấy, bây giờ lại đối diện mặt anh, sát đến nỗi hai chóp mũi chạm vào nhau, anh có thể ngửi được mùi hương thảo dược quen thuộc mà anh lưu luyến.

Anh nhớ hắn!

Vươn đôi tay run rẩy sờ lên khuôn mặt nghiêm nghị, nhẹ nhàng chạm vào cứ như thể sợ nó sẽ tan biến trước khi anh kịp đụng đến, xúc cảm chân thật đến nỗi anh không dám tin vào mắt mình, khuôn mặt khi ngủ anh đều mơ đến, đôi mắt hắc diệu đen láy bấy giờ chỉ khảm duy nhất một bóng hình trong đó chính là anh.

Cuối cùng ông trời cũng xót thương cho số phận bi thảm của anh, mà ban cho ước nguyện cuối cùng, đấy là được nhìn người đàn ông này lần cuối.

Bao nhiêu cảm xúc đè nén gần một năm trời một lần nữa bộc phát, ôm chầm lấy hắn mà khóc nấc lớn, tiếng khóc hòa quyện cùng tiếng mưa rơi ngoài kia, tạo nên một bầu không khí não nề. Thử hỏi xem trên thế gian này có ai như hắn không ???

"Tại sao!? Tại sao, Sev! Tại sao lại làm tất cả chuyện ác độc này với em? Tàn nhẫn em! Tổn thương em! Lạnh lùng với em......."

"Đừng khóc nữa Harry, thực xin lỗi, là lỗi của tôi nên làm ơn đừng khóc nữa! Tôi thật sự nhớ em nhiều lắm! Đây là lời thật lòng, không phải giả dối đâu! Harry, hãy tha thứ cho kẻ hèn nhát như tôi có được không!? Cái ngày em bỏ tôi để quay về thế giới này, tôi đã kịp nhận ra rằng 'Tôi Yêu Em, Harry'! Tôi thật ngu ngốc, đã làm tổn thương em cả về tinh thần lẫn thể xác! Tôi đê tiện lắm đúng không!? Em không phải vật thế thân của Lily, em không phải! Tôi yêu chính con người của em, em chính là em, Harry! Tha lỗi cho tôi! Đừng khóc nữa, tôi sẽ đau lòng lắm khi thấy người mình yêu đau khổ! Tôi xin lỗi và tôi yêu em!" vừa nói, vừa ghì chặt cậu vào lòng không ngừng nỉ non cầu xin sự thứ tha.

Tiếp đó lại trao cho cậu những nụ hôn ngọt ngào, mọi chỗ trên khuôn mặt cậu đều được đôi môi hắn chạm đến. Đôi mắt sưng phồng lên vì khóc cũng được hắn nhẹ nhàng đặt lên, mơn trớn cùng với dòng nước mắt mằn mặn. Đến khi cũng cảm nhận được những giọt nước mắt khác lăn trên khóe mi ấm áp rơi xuống tay, nhưng không phải của cậu.... Hắn đang khóc !?

Thời gian lúc ấy như ngưng đọng lại.......

Sau cơn mưa trời lại sáng, trong căn phòng được ánh trăng rọi sáng hai thân ảnh, một là nam nhân nhưng tâm hồn vẫn là tiểu hài tử, hai là nam nhân lớn tuổi trưởng thành hơn vài phần, có thể thấy được hai người họ ôm nhau khóc, những giọt nước mắt của họ chan hòa, lẫn vào nhau.

Cảnh tượng đó người khác nhìn vào chỉ có thể diễn tả rằng có xót xa, có yêu thương, có nhớ mong, có đủ loại dư vị cảm xúc mà không có từ ngữ nào có thể diễn tả. Khi bầu không khí đau thương qua đi, sẽ để lại những cảm xúc bồi hồi, đích xác hai trái tim khác nhau giờ đã cùng chung một nhịp đập, đã đánh dấu được vị thế của mình trong tâm đối phương.

Mãi mãi không thể tách rời được!

Rõ ràng người nam nhân nhỏ tuổi hơn đã thề thốt rằng khi nhìn thấy nam nhân tóc đen chết tiệt này sẽ chửi mắng hắn một trận cho hả dạ ngay lập tức, nhưng lúc này đây lại mê muội nhìn khuôn mặt đã lâu không gặp, nhung nhớ vô cùng xuất hiện trước mắt anh, vẻ đẹp siêu cấp hoàn mỹ của nam nhân lớn tuổi, cảm thấy trong lòng rung động vô cùng, bộ vị yếu ớt đã lâu không đụng đến bấy giờ lại biểu tình.

Hít sâu một hơi, tiếng tim đập thật mạnh "Anh.....anh thật lòng chứ?"

"Có muốn ta chứng minh cho em thấy không bé cưng?" không cần phải nhiều lời, những hành động tiếp theo của hắn đã cho anh thấy, hắn thật lòng!

Người nam nhân nhỏ tuổi thấy tay mình được hắn cầm lấy, hôn lấy một ngón rồi một ngón lần lượt, sau đó chuyển vào trong miệng, liếm rồi lại liếm. Khiêu khích các ngón tay anh cùng lưỡi hắn nhảy múa với nhau một bài, cảnh tượng dâm dục trước mắt làm nhục vọng đã lâu không khởi dậy, bấy giờ lại có phản ứng.

Tiếp theo hắn tiến lại gần anh, kéo đôi môi mềm mại nhợt nhạt đã bị cắn đến chảy máu của anh chạm lên môi hắn, nhẹ nhàng nhấp nháp đôi môi đương mấp máy, đầu lưỡi lướt quanh bờ môi, từ từ tách hàm răng hơi mở ra, khẽ liếm, sau khi thấy được sự ngầm cho phép của anh, hắn vui mừng xâm nhập vào trong, nuốt lấy vị ngọt lành trong khoang miệng đôi bên, khiến cả hai đê mê.

Sự giao triền đã lâu không cảm nhận, bất giác giơ cánh tay lành lạnh ôm lấy cổ hắn, thật cẩn thận, mang theo một thoáng do dự, theo sự đụng chạm ngọt ngào chưa từng muốn dừng lại.

Hắn mê muội đưa tay kia thâm nhập tiến vào bên dưới lớp áo dính đầy máu hơi rộng mở của đối phương, dịu dàng vuốt ve làn da trơn nhẵn nhưng lại mát lạnh, khiến hắn như muốn thở ra sung sướng vì cuối cùng đã đạt mục đích. Bàn tay chậm rãi hướng lên trên, chà sát lên ngực của anh, hiển nhiên là sẽ không bỏ qua hai nhũ đầu kia, vì vậy chỗ đó liền bị xoa nắn nhiều lần, cũng vì thế mà hai hạt nhũ đáng thương bị dày vò quá mức nên dần cứng lên.

Áo đã bị cởi hết, ngực trần lộ ra, một luồng khí lạnh kéo tới, bỗng chốc run rẩy, lại bị hơi thở ấm áp của người nam nhân lớn tuổi hơn bao phủ. Đầu nhũ trước ngực chợt ẩm ướt, là hắn ngậm vào miệng.

"Ahh..." tuy nói sự thật rằng nhũ hoa của đàn ông không mẫn cảm như phụ nữ, nhưng bị người mình yêu điên dại mút vào không ngừng liếm cắn như thế, vẫn làm anh khó nhịn ngứa ngáy, vô thức muốn khép hai đùi, che dấu dục vọng càng thêm toàn tâm toàn ý. Nhưng bị đầu gối người nam nhân kia chặn lại giữa hai chân ngăn cản, chẳng những không cho anh khép lại, còn làm hai chân mở ra rộng hơn.

Cơ thể gần một năm trời không được đụng đến, bấy giờ lại được nhìn thấy tận mắt, sau đó thì người mình yêu thương nhất thổ lộ tình cảm, vậy sẽ như thế nào ????

Tất nhiên là làm sao kiềm chế được dục vọng bản thân!

Khó khăn lắm anh mới lấy lại sự tỉnh táo trong cơn khoái lạc, gắng gượng thốt lên "Ahh....Sev.....đừng liếm ở đó nữa....."

Nghe tiếng thở hổn hển của anh, hắn đang càn quét điểm nhỏ trước mặt, cười ngẩng đầu "Không nên? Vậy em hãy chỉ ta nên làm cái gì khác đi !" giọng nói mềm nhẹ thì thầm vào tai, như chất kích thích ngấm sâu vào từng tế bào trên cơ thể nhạy cảm này.

Ngực phải bị gặm cắn như sắp rách một tầng da, đầu lưỡi người nam nhân lớn tuổi liếm qua nơi nào là run rẩy một hồi, nhưng bên kia rõ ràng không có bất cứ đụng chạm gì, vậy mà cũng ngứa, khó chịu đến bứt rứt thân thể, dùng ngực bên nọ cọ cọ hướng về miệng người nào đó, bảo hắn đừng lạnh nhạt mà, còn một bên nữa.

Hắn buồn cười buông anh ra, làm như không thấy rõ sự ám chỉ, nghiêng đầu giả bộ hỏi "Làm sao vậy? Bé con muốn gì nào !?"

Anh mấp máy môi, chuyện này bảo anh nói thế nào!?....... Lúng túng quay đầu qua chỗ khác.

"Là nơi này sao? Có đúng không?" Rốt cuộc không chọc ghẹo người dưới thân nữa, tay chạm vào ngực trái anh, mân mê đầu nhũ bị lạnh nhạt đã lâu, dùng móng tay gãi gãi, hỏi theo kiểu không thuận theo là không bỏ qua "Có phải hay không ah? Có làm bé con thoải mái?"

Anh không trả lời mà chỉ vùi đầu vào lồng ngực hắn, khuôn mặt đỏ bừng lên đến cả mang tai. Nhưng không vì thế mà hắn bỏ qua, nhân lúc anh không để ý liền dùng móng tay bóp một chút thịt ở đầu nhũ, ra sức xoa nắn. Cười ái muội nhìn anh nói "Nếu bé con không nói cho, thì ta sẽ không biết cách nào để phục vụ em được đâu? Cứ nghĩ em không thoả mãn liền mạnh tay hơn nha!"

"Ah....đừng....em.....em nói! Sev.....xoa nắn nhũ đầu.....chỗ đó.....rất thoải mái....cho nên đừng mạnh tay..... Nó sẽ chảy máu mất!" Anh hét nhẹ một tiếng kinh hãi, liền nhanh nhảu trả lời câu hỏi của y, chỗ bị hắn nhéo đau đớn, nhưng không chỉ đau đớn, còn có cái gì khác kèm theo đau đớn được khuếch tán ra, đáng thương ngước nhìn người mình yêu, dùng ánh mắt van xin hắn, đừng dằn vặt cơ thể anh nữa!

Hắn cúi đầu nhìn đầu nhũ hai bên đều đã đứng thẳng, một bên còn loáng ánh nước lóng lánh, thoả mãn sáp tới bên tai anh, đè thấp thanh âm đầu độc "Xoay người lại! Ta sẽ thao em đến hừng đông, giáo huấn em một trận thử hỏi mai mốt có dám làm chuyện ác độc đối với cơ thể này của ta nữa không! Nên nhớ, ta không cho phép em tự làm tổn thương chính mình, sáng mai không lết xuống giường được thì đừng trách ta, cưng dám làm phải dám chịu! Để bé con đây biết được em thuộc về quyền sở hữu của ai! Harry Potter là thuộc về Severus Snape này! Không ai trên thế gian mà không biết đến sự thật hiển nhiên đấy hết!"

Anh nghe câu nói đầy tính chiếm hữu của hắn, lòng trào dâng xúc động, nào còn không rõ người nam nhân đó ý muốn làm cái gì, nhưng việc này... Này cũng quá khó để chịu đựng, cắn môi, nhăn nhó hy vọng hắn nhẹ tay với mình. Thấy người nam nhân lớn tuổi hơn không một chút dao động, chỉ muốn anh chủ động bày ra tư thế xấu hổ, vẻ mặt đau khổ cam chịu số phận mà xoay người qua.

Bên trong căn phòng ngủ tràn đầy tiếng khóc lóc pha lẫn thanh âm rên rỉ, nam nhân nhỏ tuổi nằm úp sấp trên chiếc giường đơn xám, y phục trước đó nhất tề hoàn chỉnh, bấy giờ trên người lại không còn mảnh vải che thân, đã sớm bị người anh yêu cởi hết, phô ra bên ngoài.

Hai chân tách ra, tay chống trên giường, phần dưới chổng lên, lộ ra hai bờ mông cường tráng, cái mông đầy đặn thịt đến là khả ái, cảnh tượng hiện tại là có thể nhìn thấy hết hoàn toàn nhục vọng ngẩng cao đầu nhưng chưa hề có chút đụng chạm qua, ngay đỉnh đầu còn có một chút dịch trắng, còn có địa điểm quan trọng nhất... Tại cây hoa hồng ở giữa song mông bừng nở nụ đỏ tươi!

Bỏ qua chỗ phân thân khao khát được hắn giải phóng, hắn chuyên tâm bắt đầu đối phó chỗ mê người phía sau, điểm nằm giữa hai cánh mông đào của anh.

"A! Se..... Sev!" anh kêu lên sợ hãi, đỏ mặt, hắn liếm...chỗ đó !

"Sao vậy?" hắn thản nhiên đáp, trưng vẻ mặt vô tội, không biết chuyện gì xảy ra với anh.

"Sev.... Ah..... Không nên liếm.....ở chổ đó....."

"Tại sao!?"

"...... Dơ!"

"Nhưng không có bôi trơn, sẽ làm đau em! Như vậy ta càng đau lòng hơn!" đầu ngón tay vuốt vuốt huyệt khẩu khô khốc, mới đẩy vào một chút, anh đã đau đến run rẩy.

"Không sao..... Không đau.... Anh..... Anh tiến vào đi"

Người này nói không đau, cho dù hắn cứ như vậy không có chuẩn bị gì liền trực tiếp tiến vào, chỉ sợ anh cũng nói không đau, người nam nhân lớn tuổi hơn bất đắc dĩ thở dài, mặc dù thích trêu chọc anh, cũng không muốn làm anh đau. Không cần nhiều lời, dài dòng văn tự, hắn chẳng đợi câu trả lời tiếp theo của anh nữa mà tiếp tục công việc, đấy là liếm vào nơi bí mật vừa nãy.

Còn không quên bá đạo trả lời lại "Cơ thể em vô cùng gợi tình, ta còn sợ sẽ bị dành mất vật sở hữu của mình! Nhất là cái chỗ này, nó không dơ mà còn làm cho người ta khi đâm vào mãi mãi không muốn rút ra! Cực kì có sức hút hồn người khác, vậy cho nên em phải biết giữ thân thể mình, ta sẽ làm cho cơ thể này ghi nhớ mãi hình dạng phân thân này, đến khi không cái nào có thể thoả mãn ngoài cái của ta được nữa, cái lỗ dâm dục! Bé con dâm đãng!"

"Hah.... Hah... Vị đạo của tiểu hoan dâm đãng này thật là con mẹ nó lẳng lơ, khiến ta nhịn không được muốn oán hận thao em ngay tại chỗ!"

Anh không ngờ hắn, một người thăng trầm lại đi nói những ngôn ngữ hạ lưu như vậy, nhưng rõ ràng là anh phải giận dữ hay xấu hổ khi nghe những lời nói đấy, nhưng cái mông không có tiền đồ, không hiểu tại sao một trận co thắt, phần eo tự giác giãy dụa "Em mới không có.......là ai làm em thành bộ dạng như vậy hả!?"

"Miệng kêu không có, vì sao cái lỗ nhỏ nhắn dâm đãng này của em lại gào thét tiếp tục thế này... Em nên thành thật hơn như cơ thể của chính mình !" Nam nhân lớn tuổi hơn cong cong khoé miệng, cười đắc ý nhìn cậu, vươn một ngón tay chạm vào nụ hoa không ngừng nhúc nhích giữa song mông.

Sau đó liền nghĩ đến một sáng kiến mới........

"A!... Buông... Buông..."

"Không được, lại đây, vật nhỏ, mau đưa ngón tay em bỏ vào trước để làm nó trơn tru một chút đi"

"Ah..... Không muốn...... Không nên....Ah..."

Hai ngón tay thô ráp của nam nhân nhỏ tuổi bị nam nhân lớn tuổi hơn ép buộc cắm vào tiểu huyệt đỏ tươi.

Vách hang mẫn cảm bị ngón tay ma sát đến sảng khoái không ngớt, cúc hoa không ngừng co thắt mút chặt ngón tay, thân thể anh một trận cuồng chiến, thanh âm phóng lãng trong miệng do nhịn không được mà bùng phát ra những tiếng rên rĩ mê người "Ah.... Hah.... Ah"

"Tiểu hoan dâm đãng.....!" đem ngón tay nam nhân nhỏ tuổi tại cái mông sau khi đạt được khoái cảm liền co rúm vài phần, không một chút thương tình nào rút ra.

Ngay lúc anh còn trên mây vì khoái cảm từ mông truyền tới, không kịp lấy hơi lại cảm nhận được hung khí to lớn cùng khuôn mặt nam nhân cậu yêu một đời, một phát đâm vào.

"Ah! Tốt, cái mông xinh đẹp của em chính là sướng đến thế này, một phát thúc liền mãi không muốn rút ra!"chỉ vừa mới đâm vào thôi đã khiến hắn thoả mãn vô cùng.

Anh tuy rằng có chút đau vì đã lâu nơi đó không được sử dụng, nhưng khi nghe đến những lời thô tục của hắn về mình không khỏi khiến tâm tình hưng phấn, mặt liền đỏ đến không nói lên lời. Cái mông bị côn thịt sáp nhập theo bản năng liền co thắt, mút chặt lấy nó.

Nam nhân lớn tuổi hơn nhìn thấy cậu dáng dấp khả ái, quả thực hưng phấn muốn phát điên, bây giờ lại vì hành động khiêu khích, hấp dẫn tính nhẫn nại của hắn mà vốn có tính khí thật cứng so với người bình thường lớn hơn rất nhiều, lúc này rục rịch trướng bạo thêm một vòng.

"Ah..... Không nên cương hơn nữa mà...... Không chịu nỗi nữa...... Đau...." tràng bích vốn đã bị tắc đến đầy giờ đây càng căng đến mém rách, anh nhịn không được khẩn trương kêu to đầy hoảng sợ.

"Nếu hắn cứ cương hơn nữa, anh sẽ bị làm hỏng mất!"

"Đúng rồi! Miệng nhỏ lẳng lơ đằng sau mút chặt khiến ta sướng đến không thể chịu nỗi! Thật muốn thao chết em đến ngất xỉu!" Nam nhân lớn hơn đã rất lâu không có phát tiết lấy một lần, nói năng ngôn ngữ tục tĩu cùng khuôn mặt nho nhã không tương xứng gì, cố sức nắm lấy thắt lưng rắn chắc của anh, tại cái mông nho nhỏ kia trình diễn một trận cắm rút mãnh liệt!

Tiếng kêu thảm thiết của anh hòa tấu với thanh âm do chỗ kết hợp giữa anh và hắn phát tại cái mông, kịch liệt quanh quẩn tại không gian tư mật bên trong căn phòng ngủ.

Hắn say sưa lắng nghe âm hưởng dâm loạn phát sinh do hai người quan hệ, càng thêm mãnh liệt dùng lực tiến nhập tiểu huyệt lẳng lơ khiến hắn hồn bay phách tán, điên cuồng mà thao tới tấp.

"A......a..... Ah..... Hah... Không nên... Hức..... Hức.... Cứu mạng..." không chịu đựng được loại khi dễ này, bị nam nhân thao đến thiếu chút nữa tắc thở, ai ai gào khóc lên đòi xin tha mạng.

Nhất là tuyến tiền liệt bị quy đầu hắn hung hăng dập vào, mỗi cú thúc đều canh chuẩn xác nơi đó mà đâm, khiến anh sung sướng đến tê cả người, nằm dưới thân hắn mà lớn tiếng rên rỉ, nước bọt không khống chế được từ đó mà tràn ra, tạo nên cảnh tình sắc vô cùng dâm mỹ!

"Hah.....Ah.... Sev mạnh quá.....chậm lại.....chậm lại đi mà!...... Em sắp......không chịu nỗi......nữa rồi...... Hah..... Sắp bắn..... Ah!"

Mới bắn xong, đã vậy nam nhân nằm trên còn không chịu buông tha anh, ác liệt nhắm ngay tràng huyệt yếu đuối của anh, điên cuồng mà cắm rút toàn lực, khiến người nằm dưới bị thao đến dâm thủy phun như điên, hét rầm lên.

"Đừng nữa mà...... Ah... Đừng đâm vào nơi đó.....nơi đó...... Hah..... Ah!"

"Hah..... Chỗ đó của em thèm khát ta lắm đúng không? Làm bao nhiêu lần vẫn chặt thế này! Mút chặt đến nỗi ta rút ra thật khó khăn! Đâm một phát là sướng đến tê người! Miệng nhỏ lẳng lơ! Ăn bao nhiêu mới đủ với em hả? Ta thao chết em, thử hỏi xem em còn thoả mãn được với ai nữa không!? Vật nhỏ dâm đãng!"

"Ah..... Em......không có như vậy....... Ah.... Hah.... Ah" bị làm cho phát cuồng, thiếu điều mất đi nhận thức, nhưng khi nghe những lời đó không khỏi phản kháng lại một cách dũng mãnh, toàn thân anh mồ hôi nhễ nhại, tính khí đang chào cờ liên tục bị lắc lư kịch liệt, trước mắt sắp muốn bắn tinh thêm lần nữa.

Hắn làm anh đến khi thần trí để trên mây, chỉ còn để mặc hắn mà chơi đùa thoả thích. Trong cơn khoái cảm mãnh liệt, miệng hắn kề sát tai anh thầm thì "Sướng không!? Yêu ta không!? Muốn cùng ta ở chung một chỗ cho đến suốt đời không!?......."

Từng câu từng chữ là một cú thúc lút cán dùng lực mạnh mẽ mà đâm vào, sau đó lại bóp chặt dưới gốc phân thân anh, nhất quyết không cho bắn. Lại khéo léo dùng tay bóp đầu vú hồng hào cương cứng, đem côn thịt phía dưới rút ra không chút lưu tình "Ah.... Không mà....!" trong cơ thể không còn gì, cảm giác trống rỗng đáng sợ ở chỗ sâu trong tràng nội khiến anh kinh hoàng kêu to.

"Muốn ta cắm vào nữa sao?" hắn không chỉ không nhét vào, trái lại đem côn thịt dữ dằn tại cửa hang hờ hững trêu đùa, làm tiểu huyệt lẳng lơ sau khi được sướng bắt đầu phát ngứa hung tợn.

"Ư..... Muốn... Muốn..."

Lắc lắc cái mông ngứa ngáy, cả người run rẩy ôm lấy nam nhân, khóc lóc trả lời hắn! "Hức.... Sướng lắm.... Thao chết em đi.... Muốn cùng anh..... Ah"

Khi nghe được người mình yêu âu yếm trả lời đúng ý, hắn nhanh tay quơ lấy côn thịt thật lớn, lần thứ hai kích động xỏ xuyên qua cái mông người nằm dưới.

"Á....a.....hah....a..." Anh bị người nam nhân ấy đẩy vào một phát liền thống khoái mà bắn! "Sướng chết em rồi...... Ah..... Sev thao em khiến chỗ đó sướng..... Mạnh lên nữa.... Ah....!"

"Của anh làm em sướng.... Nữa đi.... Sev..."

Thịt huyệt nam nhân dưới thân trơ trẽn cắn chặt côn thịt hắn, miệng không kiên kị buông lời dâm đãng câu dẫn nam nhân phía trên, rốt cuộc tính khí giải phóng vừa nãy bấy giờ lại cương cứng, hùng vĩ cắm sâu vào bên trong tiểu huyệt, điên cuồng mà cắm rút, phun lấy phun để tinh dịch trắng đục một trận rồi một trận tiếp tục.

Cho đến lúc thân thể vì không thể bắn thêm được một giọt tinh dịch nào nữa, van xin hắn tha cho thân thể vì khoái cảm mà xụi lơ trên giường.

Hắn vì nhìn thấy được sự mệt mỏi của anh mà cảm thấy đau lòng, đẩy nhanh quá trình rút cắm, qua vài giờ cũng không chịu nỗi mà bắn ra bên trong lần cuối, rồi rút ra.

Huyệt khẩu vì bị bắn đến nhiều lần nên đầy ấp tinh dịch bên trong, bấy giờ lại không có vật gì ngăn cản ngay cửa hang, cho nên bao nhiêu tinh trùng bắn vào đều theo lực rút mà tràn ra ngoài, tạo nên cảnh tượng đẹp mắt trước mặt.

Từng dòng tinh dịch trắng đục phụt ra giữa khoé mông, chảy xuống dưới làm ướt đẫm một mãng lớn chăn nệm, hắn đã muốn tha cho cơ thể anh để ngày mai có thể rời giường, nhưng khi chứng kiến cảnh tình sắc ấy, bất giác nhục vọng ngủ yên lại bắt đầu rục rịch, ngẩng đầu cương cứng chuẩn bị xông pha kiếm trận.

Anh thấy được sự tình chuẩn bị co chân bốn cẳng mà trốn chạy, nhưng hắn đã lườn trước liền nhanh tay bắt lại, ngắm ngay cửa hang một phát đâm thẳng vào tuyến tiền liệt, bấy giờ anh chỉ có thể hồn trí trên mây, mặc hắn làm đến khi thoả mãn mới tha.......

Khi đó chỉ có thể nói rằng anh đã ngất xỉu từ lúc nào không hay!

Chỉ khi cuộc hoan ái kết thúc, để lại hai con người vì làm đến chẳng còn hơi sức mà mở mắt, không chống cự được sự mệt mỏi sung sướng, nằm tựa đầu vào nhau trong chiếc giường đơn bạc, người nam nhân nhỏ tuổi hơn khi ấy đã ngất xỉu, sau khi bị người nam nhân lớn tuổi hơn nào đó làm đến quên cả trời đất, chỉ biết nằm dưới thân chịu đựng từng khoái cảm từ những cơn thúc lút cán đầy mạnh mẽ của hắn, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên đầy dâm dục, không ngừng kích thích người bạn đời của mình.

Snape nhớ lại tiếng nấc nghẹn của cậu vừa nãy, hắn cảm thấy trong lòng đau đớn thêm, y đã làm những việc hoặc nói những câu không thể tha thứ được, vậy mà bây giờ, cậu đang ôm chầm lấy y mà ngủ, tha thứ cho những việc mà hắn đã làm tổn thương cậu, qua bao nhiêu thời gian như vậy cậu vẫn một lòng yêu y, một lần nữa tin tưởng y,..... Hắn không biết có trả hết nợ mà y đã gây nên cho cậu hay không, nhưng có một điều mà hắn chắc chắn rằng cơ hội này không có thêm lần thứ hai, cho nên y sẽ không để mất Harry thêm một lần nào nữa, đúng vậy, chắc chắn không có lần sau. Một lần là quá đủ đối với hắn và cậu, điều đó đã dạy y phải biết trân trọng cậu hơn, cậu là người đã đem cuộc sống tối đen của hắn ra khỏi cái vỏ bọc bao năm của nó, hắn nợ cậu cả đời này! Siết chặt cánh tay quanh cơ thể người hắn sẽ sống trọn đời về sau, nói câu gì đó rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Còn cậu vì bị làm nhiều đến mức không chịu nỗi mà ngất đi. Trong cơn vô thức nửa tỉnh nửa mê, cậu nghe được những lời thì thầm hứa hẹn mang theo âu yếm, từng lời từng câu phả vào tai, lòng trào dâng hạnh phúc vô cùng, sau đó mới thiếp đi cùng người kế bên.

Trong màn đêm từng lời nói mờ nhạt nhẹ nhàng vang lên "Em là đấng cứu thế chủ của đời anh! Định mệnh của cuộc đời anh! Em đã thành công khắc sâu tên em vào trái tim lạnh giá này. Vậy nên Harry à! Anh yêu em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro