Công lược chủ thịch tập đoàn lãnh khốc (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiếc xe limouse đi tới trước cửa 1 khách sạn liền dừng lại, trong xe bước ra 2 nam nhân to lớn. Mỗi người bọn họ trong tay đang nâng một nam một nữ. Đi cùng họ là một người con gái nhỏ nhắn, dáng dấp xinh đẹp. Năm người tiến vào trong sảnh đi thẳng vào phòng 309. Đến nơi, hai người nhẹ nhàng đặt Thiệu Hạo và Tuyết Lạc xuống giường rồi ra ngoài. 

Trong phòng chỉ còn Tuyết Lạc, môi cô khẽ nhếch đem khuôn mặt thanh thuần thành ác quỷ. Bàn tay cầm điện thoại, nhấn gọi vào một dãy số.

" Alo, 3 giờ khách sạn Lệ Châu, tiểu thư Lăng gia cùng Tô thiếu. Ông biết làm gì rồi đấy, phóng viên Trần."

Cúp máy xong, Tuyết Lạc che miệng cười mỉm rồi dần dần biến thành cười to. Giọng điệu cô dần biến thành ma mị

" Tuyết Lạ, cô cướp nam nhân của tôi? Cô dám thách thức tôi? Kết quả là sao ha ha ha. Cô mãi mãi thua Tuyết Đồng tôi thôi! Tiện nhân, không có mắt nhìn....

Tuyết Đồng lải nhải suốt bên tai Tuyết Lạc, không để ý sắc mặt cô có chút cau nhẹ. 

' Lắm miệng!' Tuyết Lạc thầm nghĩ.

Bất chợt, một bàn tay lao đến bịt mồm Tuyết Đồng kèm theo đó một kim tiêm nhạ nhàng cắm vào tay cô. Chất lỏng dần dần được truyền vào, thấm sâu vào máu cô. Hai mí mắt nặng nề khép lại, trước mặt lờ mờ xuất hiện một thân ảnh nhỏ bé rồi nhẹ nhàng chìm sâu vào bóng đêm u tối. 


Tuyết Lạc nhẹ nhàng bẻ cổ tay, xoa xoa lỗ tai mình ' Điếc chết cô mất'


Nhìn lại hiện trường, một nam nhân còn mặc nguyên bộ vest đen thân hình cao lớn, làn da anh trắng trẻo lúc ngủ trông thật yên bình. Nằm cạn anh là một nữ nhân thân hình bé nhỏ trong chiếc váy yêu kiều màu đỏ làm nổi bật làn da trắng nõn. Tuyết Lạc thở dài, tính toán một chút cô nhẹ nhàng tới mở cánh cửa gỗ. Hai vệ sĩ bên ngoài thấy cửa mở ra nhưng lại không thấy người ra, họ quyết định lách mình vào trong. Tuyết Lạc đã nấp bên cửa sẵn, cô lao ra dùng sức quật một người đàn ông xuống đất mạnh tay tiêm cho hắn một phần ba thuốc mê. Vì là liều cực mạnh, hắn nhanh chóng ngã xuống bất tỉnh. Người còn lại vội vàng tiến đến, bàn tay to lớn vươn ra nắm tóc cô. Tuyết Lạc thuận thế xoay người bẻ tay hắn ra sau đồng thời dùng tay chặt mạnh vào huyệt trên cổ. Thân ảnh to lớn cứ thế nhẹ nhàng trượt dài trên đất. 

Tuyết Lạc phủi tay hai cái lôi điện thoại ra nhìn giờ, 2 giờ rồi. Cô có một tiếng trước khi tên phóng viên kia tới. Hai tay cô đan vào nhau lặng nhìn Thiệu Hạo. Tên này....cứ để hắn lên báo cùng nữ chính đi. Ai bảo hắn dám động tay đến dì Mai.


Nói là làm, cô cởi hết đồ của Tuyết Đồng cùng hai người vệ sĩ. Định xử tới Thiệu Hạo thì túi xách của Tuyết Đồng bỗng rơi xuống, lộ ra một xấp tài liệu. Tuyết Lạc cầm lên xem là...thím Trương? Thì ra là Tuyết Đồng, lại nhìn lại Thiệu Hạo hắn còn đang mê man khuôn mặt đã dần phiếm hồng. Cô thở dài, dù sao không ân không oán lôi hắn xuống vũng bùn này cũng hơi quá đáng. Tuyết Lạc nặng nề đỡ Thiệu Hạo dậy, hướng về phía cửa bước đi. Ra đường lớn cô gọi một chiếc taxi, cùng Thiệu Hạo trở về công ty Tô  gia.

---------------------------------------------------------------------


Sáng hôm sau, khắp mặt báo đều là thông tin nhị tiểu thư Lăng gia Lăng Tuyết Đồng qua đêm cùng hai người đàn ông xa lạ tại khách sạn Lệ Châu. Tin tức này lập tức lan truyền tới chóng mặt, đã trở thành hot search chỉ trong vào giờ tung tin. Bên dưới là vô số bình luận, đa số là châm biếm cô 

" Là three some, Lăng tiểu thư cũng thật khỏe à nha, sức chịu đựng dẻo dai thật"

" Thân hình cùng nhan sắc đều không tồi, đáng tiếc chẹp chẹp"

" Nghe nói cả hai người kia đều có vợ, con trai cũng phải đến 12 tuổi rồi. Cô làm tiểu tam như vậy, phá hoại gia đình người ta. Không có chút liêm sỉ, lương tâm cắn rứt sao?"


Càng ngày lời mắng chửi càng thậm tệ đem cô biến thành tiện nhân, tiểu tam xấu xa không đáng sống.... Chiếc điện thoại bị một bàn tay trắng nõn đập mạnh xuống đất vỡ tan tành. Tuyết Đồng vùi đầu vào chăn. Tại sao lại là cô? Đây  vốn dĩ là bẫy đặt ra cho Tuyết Lạc, tại sao cô lại là người dính phải? Đầu óc cô quay cuồng một mảng. Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, Tuyết Đồng gắt lên"Ai?"

"Là ba"


Tuyết Đồng cắn răng, nhẹ nhàng mở cửa " Cha.."


Ông khẽ thở dài " Xuống nhà với ba"

" Vâng"

 Dưới nhà là Tuyết Lạc đang ngồi bên Tử Kỳ, sóng vai nhau xem tivi cười đùa thực vui vẻ. Ánh mắt cô dần chùng xuống, âm hiểm không thấy đáy. 

Trên đường đi, đều là một mảng im lặng. Cuối cùng Lăng Tử Thành lên tiếng: 

" Tuyết Đồng, chuyện hôm qua..." 

Chưa nói hết câu, Tuyết Đồng mắt đã chảy hai hàng nước long lạnh, điệu bộ ủy khuất

" Không phải con, tuyệt đối không phải. Con bị hại mà, cha...là...chị hại con.."


Ba chữ cuối cô nói bé nhất có thể, đủ để Tử Thành nghe thấy. Ông lập tức phẫn nộ, to tiếng gọi

" Tuyết Lạc con qua đây cho ta!" 


Đáy mắt nữ chính xoẹt qua một tia âm hiểm cùng đắc chí. Vũng bùn này, cô phải xuống thôi Tuyết Lạc.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro