Bất ngờ gặp lại người quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Tô Hương Lan Sắc.

Edit & beta : Phạm Quang Vũ.

Mắt thấy con hàng hệ thống này cứng nhắc như vậy, tâm tư Sở Lâm đúng là có chút bất chấp tất cả, đành chiều theo nó thôi chứ biết làm sao bây giờ ? Hắn nhanh chóng tìm được một cái hẻm nhỏ không người, sau đó yêu cầu hệ thống cấp cho mười mấy thùng mì, chuẩn bị đi tìm chỗ bày quán kiếm những đồng tiền đầu tiên. ( Thùng mì = mì hộp nhé cả nhà ).

Xách theo mấy thùng mì, trong lòng hắn tự kỷ không khác gì AQ mà nghĩ, còn may là con hàng này không cần phải trả tiền luôn, nếu một tay giao tiền, một tay giao mì gói, thì hắn khẳng định là vô kế khả thi rồi.

( Nhân vật AQ trong tiểu thuyết "AQ chính truyện" là một nhân vật hư cấu có tính tự kỉ rất cao, kiểu Chí Phèo bên Trung Quốc ý).

Sau khi tự mình an ủi xong, từ ngõ nhỏ đi ra ngoài, Sở Lâm nhìn người đến người đi trên đường thì bất chợt lại hơi có chút do dự. Nguyên nhân chủ yếu chính là hắn không có chỗ bày bán cố định, cái khác nữa chính là cảm thấy nếu muốn đem mì gói bán với giá cao thì bày hàng trên vỉa hè có chút không thích hợp.

Nhìn trái phải một lượt, ánh mắt hắn quét đến bên cạnh một nhà bán hoành thánh, trong lòng  Sở Lâm chợt nảy ra một cái ý tưởng, vì thế hắn liền nhanh chóng đi qua. Người đứng bán hoành thánh chính là một lão nhân tóc đã hoa râm, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một tiểu công tử cực kì tuấn tú tiến lại gần, ông lão không khỏi lộ ra mỉm cười. 

"Tiểu công tử muốn ăn hoành thánh sao ?".

Sở Lâm có chút ngượng ngùng, bất quá đối với biểu tình gần gũi của ông lão thì vẫn quyết định nói ra. 

"Hoành thánh thì để lần sau ta lại đây ăn, hôm nay ta muốn mượn chút nước ấm của lão, có thể chứ ?".

Cháu trai của ông lão tuổi so với hắn cũng không sai biệt lắm, nhìn bộ dáng thẹn thùng đáng yêu, cười có chút ngại ngùng của hắn, liền nói ngay. 

"Cái này thì có gì mà không thể ? Ngươi trước tiên đến bên này ngồi tạm một hồi đi."

Quán hoành thánh chỉ có vỏn vẹn hai cái bàn, trừ bỏ một cái bên này có đặt mấy cái chén bên trên thì bàn bên kia cũng không có người nào ngồi cả. Thấy vậy, Sở Lâm bèn hướng lão nhân nói lời cảm tạ rồi mới đi qua, yên tâm ngồi xuống, sau đó lấy ra một thùng mì gói để lên trên mặt bàn.

"Tới rồi, nước ấm của ngươi đây, cẩn thận một chút, nóng đấy." 

Lão nhân một bên xách ấm nước nóng để trước mặt hắn, một bên đi thu chén ở cái bàn bên cạnh lại, dư quang lại bị động tác bóc mì của hắn vô tình hấp dẫn. Sở Lâm nhanh chóng đem nước nóng rót vào mì gói, thầm đếm đến 30, sau đó hắn bưng lên đưa cho ông lão. 

"Lão nhân gia, đa tạ nước ấm của ngươi, chén mì này ta mời ngươi coi như cảm ơn."

Tuy rằng cảm thấy Sở Lâm chỉ cần thêm vào chút nước nóng thì thứ kia liền trở thành một chén đồ ăn thơm ngào ngạt, quả thực có chút hiếm lạ, nhưng nhìn chén đồ ăn có cả thịt bên trong, lão nhân lại không dám tiếp. 

"Không được không được, bất quá chỉ là một chút nước ấm mà thôi, cũng không dám lấy thứ tốt như vậy của tiểu công tử."

"Một chén mì mà thôi, không tính là cái gì." 

Sở Lâm đem bát mì đặt ở trước mặt hắn, một lần nữa lấy từ trong người ra một thùng mì khác để xuống bên cạnh mình. Bát mì bò kho trên bàn tỏa ra mùi hương nồng đậm mà mê người, ngay lúc mở nắp ra, hương thơm bay ra ngoài đã sớm khiến cho người qua đường chú ý, đặc biệt là những người đang đói bụng, đột nhiên ngửi được cái hương vị này quả thực là chịu không nổi.

Thấy vị tiểu công tử này kiên trì như vậy, lại nghĩ thức ăn hiếm lạ như thế này, mình dù không ăn cũng có thể để dành cho tiểu tôn tử đến ăn, lát nữa hắn đến đây khẳng định sẽ rất thích, ông lão dùng tay xoa xoa ở trên quần áo rồi cẩn thận đem bát mì trước mặt, bưng lên giấu vào trong thùng.

"Tiểu công tử, đây là chút dưa muối trong nhà tự làm, nếu ngươi không chê liền nếm thử xem sao." 

Vốn dĩ ông lão còn muốn mời hắn một chén hoành thánh, nhưng thấy hắn lại nấu thêm một chén đồ ăn nữa, vì thế liền bưng một đĩa củ cải muối lại đây.

"Đa tạ." 

Mì vừa pha còn phải đợi một hồi nữa mới ăn được, Sở Lâm bèn cầm đũa lên, gắp chút củ cải muối cho vào trong miệng, vừa ăn vừa khen. 

"Hương vị thực hảo."

Thấy hắn không chê, lão nhân nở nụ cười, đi đến một bên tiếp tục bận bịu bán hàng. Phụ cận có vài tửu lầu cùng khách điếm, bởi vậy dù người qua đường có vô tình ngửi được hương vị này thì cũng đều cho rằng đó là mùi đồ ăn trong những tiệm này bay ra mà thôi. Người bình thường cảm thán hai câu liền thôi, thế nhưng cũng có những kẻ có tiền lại muốn ăn ngon, nghe theo hương vị mà tìm đến, cuối cùng cũng tìm được quán hoành thánh kia.

"Lão nhân, ngươi bán cái gì mà thơm như vậy ? Nhanh tới làm cho gia một chén để nếm thử nào."

Mới vừa mở bát mì ra liền nghe được có người nói chuyện, Sở Lâm ngẩng đầu liền nhìn thấy một thanh niên bộ dáng cực kì hung hãn đang đứng trước quán hoành thánh, không khỏi hơi nhíu mày.

"Tiểu lão nhân đây là bán hoành thánh, vị gia này muốn ăn, xin mời vào ngồi bên trong." 

Ông lão khúm núm cong eo, đem nắp nồi mở ra, bên trong có rất nhiều hoành thánh mới vừa nấu xong. Quét mắt nhìn qua thứ ở trong nồi, thanh niên kia liền trừng mắt nói. 

"Gia rõ ràng ngửi được mùi thịt bò, ngươi đừng hòng đem chỗ hoành thánh này tới để lừa gạt ta."

Sở Lâm nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn cùng với thái độ khúm núm của ông lão, lại sợ bọn hạ nhân đi theo người thanh niên kia bắt nạt lão nhân, hắn liền mở miệng nói. 

"Thứ ngươi ngửi được chính là đồ của ta, cần gì phải đến khó xử một ông lão như vậy ?".

Nghe vậy, thanh niên kia nhanh chóng đi tới bên cạnh Sở Lâm, nhìn bát mì trên bàn có một tầng thịt bò cùng nhiều loại rau kì lạ màu xanh màu đỏ thì hai mắt liền sáng ngời, hít sâu một hơi, lộ ra biểu tình lâng lâng.

Xác định thứ trước mặt mình chính là mì gói chứ không phải tiên đan, Sở Lâm nhìn thanh niên hung hãn kia làm ra loại biểu tình khoa trương này, không khỏi trừu trừu khóe miệng, cảm thấy có điểm khó nhìn thẳng.

"Chén mì này gia muốn !". 

Thanh niên bang một tiếng vỗ xuống bàn, sau đó bưng bát mì lên, nhanh chân chạy mất.

"Thiếu gia, từ từ, đợi ta với !". 

Gã sai vặt phía sau chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy công tử nhà mình chạy thẳng một mạch, càng chạy càng xa, lúc này mới hốt hoảng, vừa gọi, vừa vội vàng chạy đuổi theo. Lúc tên kia vỗ xuống bàn, Sở Lâm chỉ nghĩ rằng hắn muốn cướp mì gói, chờ đến khi hắn chạy đi rồi thì mới phát hiện trên bàn có một thỏi bạc, tức khắc liền vô ngữ. Náo loạn nửa ngày, đây căn bản không phải là ác bá đầu đường chuyên ức hiếp bá tánh, mà là nhi tử ngốc của nhà địa chủ a !.

Đoán thỏi bạc này ít nhất cũng phải hai đến ba lượng, Sở Lâm có chút dở khóc dở cười, vốn dĩ hắn chính là muốn hấp dẫn người qua đường đến đây để tiện chào hàng, trong lòng còn đang do dự liệu trước tiên có thể bán giá thấp một chút để lấy mối hay không ? Hiện tại liền tốt rồi, chưa cần nói gì cũng đã bán được haha.

"Sở công tử !".

Sở Lâm vừa đem bạc cất đi, đang nghĩ xem có nên lấy thêm một thùng mì nữa ra hay không thì đột nhiên trước mặt liền nhiều thêm một người, hắn nhanh chóng nhận ra người này chính là khách đến miếu trú mưa tối hôm qua, gọi là Thẩm Nghị thì phải, hắn theo bản năng, quét mắt đến phía sau hắn rồi mới cười cười. 

"Là ngươi a! Thật đúng là trùng hợp nha."

"Kẻ vừa rồi thế nhưng khi dễ ngươi ?". 

Thẩm Nghị nhìn trái phải xung quanh một lượt rồi nói. Tuy rằng chỉ là hiểu lầm, nghĩ lại bất quá  chỉ là bèo nước gặp nhau mà hắn lại nguyện ý qua đây hỗ trợ, trong lòng Sở Lâm vẫn thực sự thấy rất là cảm kích. 

"Đa tạ, bất quá vừa rồi người nọ chỉ là muốn mua đồ của ta mà thôi."

"Vậy là tốt rồi." 

Thẩm Nghị gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, ngay sau đó hắn đưa tay chỉ vào tửu lầu ở đối diện mà nói.

"Thật không ngờ hôm nay lại ngẫu nhiên gặp được công tử ở chỗ này, không bằng cùng đi trên lầu ngồi một lát ?".

Nguyên lai là chủ tớ ba người bọn họ đến tửu lầu ăn cơm, bởi vì ngồi ở ghế lô gần cửa sổ, cho nên vừa rồi khi có gió, mới có thể cách xa như vậy đã ngửi được hương vị của mì gói. Nhìn chủ tử chỉ động đũa hai cái rồi thôi, Thẩm Nghị cực kì lo lắng, đúng lúc lại ngửi được loại mùi hương khắc sâu trong ký ức này, hai mắt hắn liền sáng ngời, chạy đến mở cửa sổ ra nhìn xung quanh một lượt, liền nhìn thấy thiếu niên trong miếu tối qua đang đối diện với một thanh niên vẻ mặt hung hãn ở quán hoành thánh ven đường.

Không thể không nói, Thẩm Nghị đồng dạng cũng là kiểu người trông mặt mà bắt hình dong, cho rằng thanh niên kia thoạt nhìn hung bạo như vậy, chính là quen thói bắt nạt người khác, hắn bèn nhanh chóng xin chỉ thị cùng chủ tử rồi sau đó liền chạy xuống lầu, nhưng mà đến khi lại đây thì phát hiện không thấy thanh niên kia đâu nữa.

Phản ứng đầu tiên của Sở Lâm chính là muốn cự tuyệt, nhưng thấy vẻ mặt hắn cực kì thành khẩn, nghĩ thầm, người ta đã mất công xuống tận đây để giúp mình, cuối cùng vẫn là gật đầu đứng lên.

Đi theo hắn vào tửu lầu, đến trước ghế lô cạnh cửa thì Sở Lâm nhìn thấy vị bạch y công tử kia, hơi hơi hé miệng lại không biết nên chào hỏi như thế nào, cuối cùng bèn nghẹn ra một câu. 

"Ngươi hảo."

Bạch y công tử đang ngồi, đưa mắt nhìn hắn một cái, cũng gật đầu xem như đáp lại.

"Sở công tử đã ăn uống gì chưa ? Nếu không chê thì có thể ngồi xuống ăn tạm một ít, chủ tử nhà ta kén ăn, thức ăn trên bàn cũng chưa từng động vào." 

Dẫn hắn đến bên trong ngồi xuống, sau đó Thẩm Nghị lên tiếng. Quét mắt nhìn đồ ăn cực kì phong phú trên bàn, Sở Lâm theo bản năng nhìn về phía người ngồi cạnh cửa sổ, chỉ cảm thấy dưới ánh mặt trời, hắn phong thần như ngọc, tuy nhiên vẻ mặt thoạt nhìn càng thêm tái nhợt vài phần.

Trên đường cái, lão nhân bán hoành thánh thấy có người đến dùng một thỏi bạc mua đồ ăn của vị công tử kia thì tức khắc tim đập như trống rung. Thứ này vậy mà lại quý giá như vậy, hắn muốn nhanh chóng đem bát mì để trong thùng trở về cho tôn tử nhà mình, nhưng vị tiểu công tử kia cũng đã đi rồi, nghĩ nghĩ, lại không dám tiếp tục lưu lại nơi này nữa, vì thế liền đem sạp thu thập một chút, rồi lại nhờ người quen bên cạnh nhìn giúp, sau đó nhanh chóng xách thùng trở về nhà.

"Đại Giang a ! Đến xem gia gia mang thứ gì ngon về cho ngươi nè !". 

Lão nhân có chút hưng phấn, nhưng vẫn đè thấp thanh âm, không dám quá lớn tiếng, sợ gây chú ý.

"Gia gia ! Ta lại không phải tiểu hài tử, ngươi lại còn dùng đồ ăn ngon đến dỗ ta nữa a."

Một thiếu niên từ trong phòng đi ra, duỗi tay tiếp nhận cái thùng trong tay hắn, cười đến có chút bất đắc dĩ.

"Ngươi không biết đâu, đây chính là đồ tốt của quý nhân cho ta đấy." 

Sợ tôn tử luyến tiếc ăn, lão nhân liền đem chuyện thứ này có thể bán mấy lượng bạc nuốt xuống, lôi kéo hắn vào nhà, một bên mở thùng gỗ ra, một bên nhỏ giọng nói.

"Thật nhiều thịt bò !". 

Tô mì vừa được bưng ra, thiếu niên liền nhịn không được giật giật cái mũi, cảm thấy trước nay chưa từng được ngửi qua hương vị thơm ngon như vậy, lại nhìn phía trên có một tầng thịt bò thật dày làm người ta thèm nhỏ dãi, bụng đều nhịn không được kêu lên.

"Mau nếm thử." 

Nhìn động tác nuốt nước miếng của tôn tử, lão nhân cười híp mắt, đưa đũa cho hắn. Tuy rằng thèm đến mức muốn ăn một miếng thật to ngay lập tức, nhưng thiếu niên vẫn là nhịn xuống, chạy đi tìm một cái chén khác, đem bát mì chia làm hai phần. 

"Gia gia chúng ta cùng nhau ăn."

"Hảo hảo ! Chúng ta cùng nhau ăn." 

Biết tôn tử nhà mình hiếu thuận, lão nhân cười gật đầu, chọn bát ít thịt hơn một chút rồi cũng bưng lên ăn. Mới vừa rồi chia thịt, thiếu niên kia có dùng một ít tâm cơ, chén thoạt nhìn thịt ít hơn kì thật thịt đều giấu ở bên dưới, còn chén nhìn qua nhiều thịt hơn thì lại bày hết lên trên, đem miếng thịt trải thẳng ra nên mới có vẻ nhiều thịt hơn. Thấy gia gia quả nhiên chọn chén ít thịt kia, thiếu niên bèn trộm cười một chút, sau đó gấp không chờ nổi mà bưng bát lên ăn.

"Ăn quá ngon !". 

Tuy rằng mì này để lâu đã hơi mềm, nhưng dù như vậy cũng hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến hương vị của nó, cảm thấy chính mình từ trước đến nay chưa từng ăn qua đồ ăn nào ngon như vậy, thiếu niên thở dài cảm thán một tiếng, sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn ngấu nghiến. Ông cháu hai người ăn xong mỗi người một chén mì, đều có chút chưa đã thèm, lão nhân nhìn bát mì không còn chút nào thì lẩm bẩm. 

"Đồ ăn của kẻ có tiền đúng là được chú trọng như vậy, ngươi xem này, trên chén còn vẽ hoa văn đẹp như vậy, vẽ đến thực là khéo, thật sự quá giống thức ăn bên trong."

Nói xong, lão nhân lại ảo não. 

"Ai u... nói không chừng cái chén này cũng đáng giá không ít tiền đâu, lúc trước làm sao ta lại quên mất đổi trả cái chén này cho vị tiểu công tử kia chứ."

"Không có việc gì, chờ lần sau nhìn thấy vị công tử kia thì trả lại hắn cũng giống nhau thôi mà."

Thiếu niên sờ hình vẽ sinh động như thật trên chén, tuy rằng cảm thấy nhân gia khả năng căn bản không để bụng một cái chén này, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng trấn an gia gia nhà mình. Lão nhân gật gật đầu, sau đó kể lại cho hắn nghe, nói thứ đồ này thế nhưng rất thần kì, không cần nấu, chỉ cần thêm chút nước nóng là có thể ăn.

"Gia gia ! Chờ về sau ta kiếm được tiền, chúng ta mỗi ngày đều sẽ mua cái mì thịt bò này về ăn."

Nghe trong giọng nói của gia gia đầy vẻ ao ước, thiếu niên cam đoan với hắn. Nghe vậy, lão nhân cũng nở nụ cười. 

"Hảo hảo hảo... gia gia sẽ chờ hưởng phúc của tôn tử a !".


Lâu quá mới lại edit tiếp, bận hết việc nọ đến việc kia hihi, mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé ! Note lại lần nữa là trong truyện có  ghi là thùng mì thì mình vẫn để nguyên theo văn án, thực ra đây chính là kiểu mì hộp pha sẵn nhé mọi người ^^.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro