Chuẩn bị khai trương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Tô Hương Lan Sắc

Edit & beta : Phạm Quang Vũ

Trên đường trở về, Sở Lâm nhất tâm nhị dụng lật xem cửa hàng của hệ thống, nhưng hắn đã nhìn cả nửa ngày cũng không tìm được thứ gì có thể trợ giúp cho bệnh tình của Triệu Húc, cuối cùng đành phải mặt dày lên tiếng, nhờ hệ thống giúp đỡ.

Bởi vì con hàng hệ thống này tỏ vẻ cần phải rà quét qua thân thể của hắn một lượt, sau đó mới có thể đưa ra tình huống xử lý phù hợp, cho nên Sở Lâm lại quay sang đau đầu vì nhất thời không tìm được lý do gì để đi gặp hắn, không nghĩ tới vừa trở về phủ thì đã nhìn thấy hắn đang ngồi uống rượu ở ngoài hoa viên.

Mạc danh kì diệu, Sở Lâm phát hiện Triệu Húc hắn thoạt nhìn qua có chút bất đồng so với trước đây, nhưng cụ thể lại không thể nói ra là chỗ bất đồng nằm ở đâu.

"Huyền Tam ! Sao ngươi lại có thể để chủ tử uống rượu như vậy !". 

Vừa nhìn thấy tình cảnh trong đình hóng gió, Thẩm Nghị liền nhanh chóng bước tới. Huyền Tam mặt không biểu tình liếc hắn một cái, không hé răng.

Biết ngay tên đầu gỗ ăn nói vụng về này khẳng định sẽ không ngăn cản được chủ tử mà, Thẩm Nghị cũng lười để ý đến hắn nữa, liền nhanh chóng quay sang khuyên chủ tử nhà mình vẫn đang rót rượu uống tì tì ở bên kia.

"Thẩm Nghị ! Ngươi biết chính mình hiện tại giống cái gì không ?". 

Ngón tay trắng nõn, thon dài bưng chén rượu bằng bạch ngọc lên, khẽ lắc nhẹ hai cái, sau đó Triệu Húc đưa lên miệng khẽ nhấp một ngụm rồi nói.

"Gà mái mẹ." 

Sở Lâm phía sau vừa lúc bước đến, thấy hắn nói vậy thì nhanh mồm thốt ra, ngay lập tức đưa tay lên tự bịt mồm, quay sang cười hì hì làm lành với Thẩm Nghị. Bất quá, cũng không trách hắn nhanh mồm nhanh miệng, thật sự là bộ dáng tận tình khuyên bảo kia của Thẩm Nghị, cảm giác quá giống đi mà.

Dư quang quét đến thiếu niên đang có vẻ mặt hận không thể đem miệng chính mình phong kín lại, biểu tình hối hận nghẹn đỏ cả mặt kia, Triệu Húc cười khẽ một tiếng. Hắn vốn lớn lên đã thập phần xuất chúng, khi không cười thì mang đến cho người ta một loại cảm giác cao lãnh như hoa lan, tuy rằng tốt đẹp nhưng lại khiến cho người ta xa xa không thể với đến, lúc này chỉ hơi hơi mỉm cười thì lại giống như là mùa xuân trở lại, làm bất cứ ai nhìn thấy cũng đều muốn cười theo. Quá xinh đẹp rồi !.

Nhìn ngây người một hồi lâu, Sở Lâm càng nhìn càng thấy đáng tiếc cho hắn, một người xuất sắc như thế lại cứ để cho bệnh tật tra tấn đến chết đi thì thật sự quá mức đáng tiếc, trong lòng hắn không khỏi âm thầm giục hệ thống nhanh chóng rà quét xem có cách gì cứu được nữa hay không.

Nhìn biểu tình của Sở Lâm, biết hắn cũng không phải cố ý, Thẩm Nghị tự nhiên sẽ không so đo cùng với hắn, huống chi có thể đổi được một nụ cười của chủ tử thì cho dù hắn có bị trêu ghẹo thì cũng đáng.

"Ngồi đi !". 

Thấy thiếu niên vẫn ngây ngốc đứng ở bên ngoài, không dám đi vào, Triệu Húc buông chén rượu trong tay xuống, phất tay, ý bảo ngồi xuống. Sở Lâm thấy chính chủ đã lên tiếng như vậy thì cũng không quá để ý nữa, trực tiếp ngồi xuống cạnh hắn. Lại nói tiếp, bất luận ở thời điểm nào, bên người Triệu Húc đều có không ít người, thế nhưng dám ngồi gần hắn như vậy thì cũng chỉ có người thiếu niên trước mặt này mà thôi.

Có lẽ từ khi Sở Lâm xuyên không đến đây, lúc nào cũng cố gắng tận lực nhập vai, nhưng thói quen sinh hoạt hơn hai mươi năm ở hiện đại đâu thế nói đổi là đổi được ngay đâu, vấn đề này cũng không phải chỉ cần thay cổ trang hoặc mang tóc giả lên là có thể lập tức giả dạng làm cổ nhân chân chính được.

Từ ngôn hành, cử chỉ của Sở Lâm, Triệu Húc liền phát hiện trên người hắn tựa hồ có không ít bí mật, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần hiếu kỳ.

"Ngươi có nhìn trúng cửa hàng nào không ?". 

Thấy hắn ngồi im không nói lời nào, Triệu Húc đành phải chủ động lên tiếng dò hỏi. Sở Lâm liếc hắn một cái, gật đầu sau đó lên tiếng.

"Cảm ơn ngươi ! Ta đã chọn được một chỗ rồi, qua mấy ngày nữa hẳn là có thể khai trương."

"Không cần phải khách khí như thế." 

Nghĩ đến người này mới quen biết không lâu, Triệu Húc đã nghe hắn cảm ơn mình không biết bao nhiêu lần, Triệu Húc khẽ chuyển động chuỗi Phật châu trên tay, rồi lại nói. 

"Nhanh như vậy đã khai trương sao ?".

Cho dù chưa từng trực tiếp làm qua thì Triệu Húc cũng biết, phàm là cửa hàng mới khai trương, đều cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, nhanh thì nửa tháng, chậm thì có khi phải đến vài tháng, nên khi thấy hắn trả lời như vậy thì quả thực Triệu Húc không khỏi ngạc nhiên. 

Mặc kệ người khác thấy thế nào, ít nhất trong mắt Sở Lâm, Triệu Húc chính là người không chỉ có vẻ ngoài đẹp mà tâm địa còn rất tốt, đối với chính mình trợ giúp rất nhiều.

Về phần khai trương cửa hàng, trong lòng Sở Lâm cũng đã suy nghĩ qua vài phương án, chỉ là không có người nào cho hắn lời khuyên cả, mới vừa rồi thấy hắn tươi cười với mình như vậy, không tự giác đối với hắn lại càng thân cận hơn hai phần, nhịn không được bắt đầu kể rõ ý định của mình.

"Cái tửu lầu kia bản thân đã được trang hoàng rất tốt rồi, cho nên ta chuẩn bị......"

Nói tóm lại là trang hoàng ở tửu lầu không cần thay đổi, thêm một cái tủ để bày mì gói với cái bảng hiệu thì đã có thể chính thức khai trương. Bất quá, bởi vì đối với thời đại này, mì gói coi như là một loại đồ ăn mới lạ, cho nên Sở Lâm quyết định ngày khai trương sẽ làm thêm một cái sân khấu nhỏ để làm chỗ giới thiệu mì gói, đồng thời tổ chức rút thăm trúng thưởng để khuấy động không khí, tạo thêm một chút náo nhiệt.

"Ngươi cảm thấy thế nào ?". 

Rốt cuộc cũng không phải là người có kinh nghiệm gì, sau khi nói xong, Sở Lâm không xác định mà hỏi lại Triệu Húc.

"Không tồi ! Nghe có vẻ rất ổn." 

Thấy giọng nói hắn có vẻ không tự tin, Triệu Húc khen một câu. Sau khi nói ra ý tưởng của mình, còn được người khác khen ngợi tán đồng, Sở Lâm trong lòng thả lỏng hơn không ít, hắn lại bổ sung thêm. 

"Hôm đó ta còn định phát một ít tờ đơn quảng cáo cho mọi người trên phố nữa cơ, hẳn là cũng có thể tạo thêm một chút nhiệt độ, ngươi cảm thấy có cần thiết không ?".

" Tờ đơn quảng cáo ?".

Nghe ra sự nghi hoặc trong giọng nói của hắn, Sở Lâm móc từ trong lòng ngực ra một tờ giấy quảng cáo mà hệ thống đã chuẩn bị cho hắn rồi đưa sang. Duỗi tay nhận lấy, Triệu Húc nhanh chóng nhìn thấy bên trên tờ giấy màu đỏ hơi cứng có một đoạn chữ thập phần đoan chính, hắn đọc nhanh như gió, sau đó liền phát hiện, hóa ra đây chính là một câu chuyện xưa, viết về khởi nguyên của mì gói.

Nội dung của câu chuyện là do Sở Lâm cùng con hàng hệ thống kia bịa ra, đại khái chính là một vị đại phu có mẫu thân sinh bệnh nặng, vì cứu mẹ, vị đại phu đó quyết tâm rời khỏi nhà, chuẩn bị lên núi cao để tìm thiên sơn tuyết liên về để chữa bệnh. Mẫu thân của hắn không ngăn được nhi tử, lại sợ hắn ở bên ngoài ăn không ngon, bèn nghĩ cách làm ra một món ăn chỉ cần dùng nước sôi ngâm là có thể ăn liền, để hắn có thể dễ dàng mang đi. Vị đại phu kia sau khi lên núi tìm kiếm nhiều lần, trải qua bao gian nan khổ cực nhưng rốt cuộc vẫn không thể tìm thấy tuyết liên trong truyền thuyết ở đâu cả, quá đói bụng, hắn khổ sở lấy thứ đồ ăn mà mẫu thân đã chuẩn bị cho mình ra, cho nước nóng vào, vừa ngồi đợi mì chín vừa khóc. Đến khi đồ ăn chín rồi, vừa mở nắp ra thì có một làn hương thơm nồng đậm từ bên trong bay ra, nháy mắt phiêu tán khắp nơi, cuối cùng đưa đến một con linh hồ ngậm thiên sơn tuyết liên trong miệng. Kết quả, vị đại phu kia dùng mì gói để đổi lấy thiên sơn tuyết liên của linh hồ, thành công cứu sống mẫu thân của mình.

Tuy rằng có đôi chỗ dùng từ hơi hỏi chấm một chút, nhưng câu truyện mẫu từ tử hiếu này, cùng với xuất xứ kì lạ của món mì gói được viết ra lại khiến người xem cực kì cảm động. Triệu Húc xem xong không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới lật tờ giấy lại, nhìn mặt sau có hình ảnh một tô mì thịt bò mê người được vẽ cực kì sinh động, phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ viết rõ địa chỉ của tửu lầu nữa. Khi hắn nâng mắt lên, Sở Lâm liền có chút khẩn trương, thấy hắn xem xong rồi thì liền nhanh chóng mở miệng hỏi.

"Thế nào ?".

"Thứ này mà phát trên phố thì có chút đáng tiếc, ngươi cứ giao cho Thẩm Nghị đi, để hắn xử lý giúp." 

Tờ quảng cáo này xem tên đoán nghĩa có lẽ chính là giấy thông báo ngày khai trương cho mọi người biết, Triệu Húc đoán cũng không khác gì các tửu lầu lớn khi khai trương đưa thiệp tới cả, bởi vậy hắn cảm thấy thứ này hẳn là nên đưa đến cho những người có thế lực một chút thì hơn.

Nghe vậy, Sở Lâm há mồm, muốn nói lời cảm tạ, nhưng nhớ lại Triệu Húc mới vừa bảo hắn là không cần khách khí, cho nên đành quay đầu nói với Thẩm Nghị. 

"Phiền toái ngươi rồi !".

Nghe ra ý của chủ tử nhà mình, đây là muốn hắn giúp Sở Lâm, đem mấy tờ quảng cáo này đưa cho mấy nhân vật có uy tín ở trong thành, trong lòng Thẩm Nghị cảm thán, thiếu niên trước mặt này thế nhưng có vận may, vậy mà vào được trong mắt của chủ tử nhà mình, trên mặt bèn cười nói.

"Không phiền toái ! Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi."

Chờ đến khi trở về từ hoa viên, Sở Lâm giả bộ vào phòng, sau đó trong tay hắn nhanh chóng xuất hiện một chồng dày tờ quảng cáo, đi ra cửa đưa cho Thẩm Nghị, ngay sau hắn liền trở lại phòng, hỏi kết quả rà quét hồi nãy của hệ thống.

Sau khi nghe xong kết luận là thân thể của Triệu Húc đã bị độc tố bên trong phá hư, cơ bản đã hỏng, nhiều nhất chỉ có thể sống thêm được một năm, Sở Lâm cực kì khiếp sợ, lát sau hắn liền oanh tạc liên tục, hỏi hệ thống xem trong cửa hàng có cái gì có thể cứu hắn hay không.

Đồ vật trong cửa hàng của hệ thống thực sự không ít, thứ có thể làm hắn khôi phục khỏe mạnh cũng có, nhưng mà một ống thuốc như vậy cũng có giá thấp nhất đến hơn 10000 tích phân, những thứ khác thì càng không cần phải nói nữa. Cuối cùng, Sở Lâm tạm thời đem ánh mắt dừng ở một loại thuốc chữa thương sơ cấp có giá hơn một vạn điểm này, quyết định chờ khi nào cửa hàng khai trương, tích cóp đủ điểm thì sẽ đổi tạm cho hắn một lọ để dùng trước.

Vốn dĩ Sở Lâm cảm thấy có lẽ phải mất thêm vài ngày nữa mới có thể khai trương, nào biết rằng sau khi Triệu Húc phân phó chỉ một tiếng sau, tờ quảng cáo đã phát ra toàn bộ, sân khấu cũng đã được chuẩn bị xong, ngay cả người chủ trì hoạt động mồm mép khéo léo cũng đang ở tửu lầu để đợi lệnh.

Ủa ! Xong hết rồi sao ?? Sở Lâm phát hiện bản thân mình ngoại trừ nói ý tưởng ra ngoài, giống như cái gì cũng chưa làm, ngay cả mì gói cũng đều là hệ thống dùng người máy mô phỏng kéo hai xe ngựa đầy ắp đến cửa hàng.

Bất luận là vì muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ hay là kiếm tích phân để mua thuốc chữa bệnh cho Triệu Húc, Sở Lâm đối với việc khai trương cửa hàng đều là thập phần tích cực, thấy mọi thứ đều đã được chuẩn bị ổn thỏa thì liền quyết định ngày mai sẽ khai trương luôn.

Chủ tử để bụng đối với Sở Lâm, tự nhiên Thẩm Nghị cũng sẽ như vậy, hắn còn chủ động đi ra ngoài tìm thầy bói, giúp Sở Lâm tra xét một chút, phát hiện ngày mai vừa lúc là ngày đại cát để khai trương, nên thấy hắn quyết định làm vào ngày mai thì cũng không nói gì cả.

Lúc ra quyết định thì cực kì quyết đoán, thế nhưng đến buổi tối khi nằm trên giường, Sở Lâm nghĩ đến sáng ngày mai phải đi khai trương cửa hàng thì trong lòng có chút khẩn trương, không ngủ được.

Ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, nghĩ giờ này chắc có khi cũng chưa đến 8 giờ tối, hắn dứt khoát ngồi dậy, nhìn xuyên qua cửa sổ, phát hiện ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng ngời, liền dứt khoát mặc quần áo vào, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Vốn dĩ là chỉ định đi dạo một vòng ở trong sân mà thôi, Sở Lâm đột nhiên nghe được tiếng thổi tiêu loáng thoáng đâu đây, sau khi nghiêng tai lắng nghe lại nhịn không được đi theo thanh âm ra ngoài hoa viên.

Bởi vì tình cảm cha mẹ bất hòa, khi hắn còn bé thì cha mẹ liền ly hôn, cho nên Sở Lâm là đi theo ông bà nội mà lớn lên, ông nội Sở là một người văn nhã, cầm kỳ thư họa đều biết mỗi thứ một ít, cho nên cũng muốn tôn tử nhà mình học tập những thứ này.

Hài tử ở hiện đại nào có hứng thú gì với những thứ văn vẻ chứ ? Trừ bỏ khi còn nhỏ bị ép học viết bút lông mấy năm, Sở Lâm khi lên trung học rất thích bộ dáng các vị công tử thổi tiêu trong phim kiếm hiệp, cảm thấy như vậy đặc biệt soái, bèn chủ động xin ông nội cho đi học, bất quá cũng chỉ là hưng phấn nhất thời, sau khi miễn cưỡng học được hai khúc nhập môn thì liền không kiên nhẫn học tiếp.

Mãi cho đến sau này, đến khi hai vị lão nhân đều không còn nữa, khi nào tưởng niệm đến bọn họ thì Sở Lâm mới một lần nữa cầm tiêu lên, ngẫu nhiên thổi một thổi.

Bất tri bất giác đi tới hoa viên bên hồ, Sở Lâm nhìn vị công tử như trích tiên đang ngồi trên xe lăn trước mặt, ống tay áo tung bay trong gió đêm, nghĩ đến sở dĩ lúc trước chính mình khăng khăng muốn đi học thổi tiêu không phải bởi vì bị dáng vẻ ưu nhã như thế này hấp dẫn hay sao, hắn không nhịn được khẽ chu chu môi.

"Như thế nào còn không ngủ?". 

Nghe được động tĩnh, Triệu Húc đem tiêu khúc thổi xong, buông tay xuống, nhìn về phía hắn mà hỏi.

" Không ngủ được a." 

Dưới ánh trăng, hắn lộ ra vài phần cự người ở ngoài ngàn dặm, nhưng mà từ trong khúc tiêu vừa rồi, Sở Lâm ẩn ẩn cảm giác được trong đó có một tia ý cảnh tịch liêu không giấu được. Sở Lâm đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống thở dài.

"Ngươi nói xem, ngày mai sẽ có người tới mua mì gói của ta sao ?". 

Khẩn trương là có, nhưng lo lắng không có ai mua mì gói mới là nguyên nhân chủ yếu, Sở Lâm không kìn được, đem nghi vấn trong lòng nói ra.

Đưa mắt nhìn thiếu niên đang đưa hai tay nâng mặt ngồi trên tảng đá, nghe trong giọng nói của hắn sự khẩn trương cùng run rẩy, Triệu Húc không khỏi nghĩ tới khi còn bé, hắn cũng từng vì những sự tình đã được an bài tốt mà khẩn trương, biểu tình trên mặt ôn hòa hơn một ít.

"Đương nhiên."


Ôi dạo này mình lười quá :(( cứ bắt đầu sờ vào, nhìn bản dịch dài lê thê là không muốn làm ý, hiccc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro