Cơ may bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Tô Hương Lan Sắc.

Edit & beta : Phạm Quang Vũ.

[ Đinh! Thu được 80 điểm yêu thích, đã tự động đổi thành 80 điểm tích phân. ]

Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên bất ngờ, dọa Sở Lâm nhảy dựng cả người, lúc này hắn mới phát hiện chính mình thế nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vị bạch y công tử ngồi cạnh cửa sổ kia đến mức xuất thần. Ủa mà khoan ! Không phải là một trăm điểm một người sao ? Như thế nào lại biến thành 80 rồi ?

[ Độ yêu thích của mỗi người cũng không cố định nha ký chủ. ]

Còn tưởng rằng mỗi lần đều là một trăm điểm chứ, haizz ! Sở Lâm hơi có chút thất vọng, ngay sau đó ấn tượng của hắn đối với vị bạch y công tử đã mang đến cho mình tận 100 điểm kia càng tốt hơn rất nhiều. Sở Lâm liền lấy từ trong túi ra thêm mấy thùng mì gói nữa, để hết lên bàn, sau đó mới quay sang nói với hắn.

"Không ăn uống gì thì thân thể làm sao mà chịu nổi ? Ta còn chút mì gói này, ngươi dùng tạm một chút nhé."

Cũng may mì gói của hệ thống là loại thực phẩm đã được cải tiến, có tác dụng cực kì tốt cho sức khỏe, bằng không nếu là mì gói ở hiện đại thì có cho thêm tiền, Sở Lâm cũng không dám mời hắn ăn.

"Mì gói ? Là cái gì ?". 

Bạch y công tử nhìn về phía mấy thứ kì lạ trên bàn mà hắn vừa lấy ra, tò mò hỏi lại một câu, hắc y nhân đứng phía sau cũng là người thập phần có nhãn lực, thấy vậy liền nhanh chóng đem hắn từ bên cạnh cửa sổ, đẩy trở về bàn.

"Mì gói này của ta chính là một loại đồ ăn, chỉ cần dùng nước nóng ủ một lát là có thể dùng được ngay, thập phần tiện lợi, thứ ngươi ăn tối hôm qua chính là loại mì gói vị bò kho này đấy." 

Thấy hắn cùng mấy người Thẩm Nghị đều tò mò nhìn mì gói trên bàn như sinh vật lạ, Sở Lâm giải thích một câu, sau đó lại hỏi thêm. 

"Nơi này có nước nóng không ?".

"Để ta gọi người đưa chút nước ấm lại đây." 

Nhớ đến vẻ mặt hồng hào tối hôm qua của chủ nhân, nghe Sở Lâm nói xong, Thẩm Nghị nhìn thứ đồ ăn lạ lẫm chưa nghe qua bao giờ này một hồi, sau đó quay người rời đi, vừa đi vừa phân phó người mang nước nóng đến. Bởi vì nơi này có bốn người, cho nên Sở Lâm lấy ra tổng cộng bốn thùng mì, thấy vẻ mặt bạch y công tử không có gì là cự tuyệt, hắn liền cầm một thùng mì lên, bắt đầu bóc ra. Tiểu nhị của tửu lầu không dám chậm trễ mấy vị khách quý đang ngồi trên ghế lô, sau khi nghe được phân phó thì liền nhanh chóng xách một ấm đồng đựng đầy nước nóng đi lên.

Tiếp nhận ấm nước rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, Thẩm Nghị chỉ đi có hai bước thì đã trở về trước mặt bàn, nhìn chằm chằm thùng mì gói với vẻ mặt hiếu kỳ mà nói. 

"Mặt trên ta thấy đúng là sợi mì, thế nhưng thịt bò cùng những thứ đồ ăn khác ở đâu a ?".

Sở Lâm mỉm cười, đem mấy gói gia vị đi kèm lần lượt xé ra, vừa làm vừa lên tiếng giải thích một lượt. 

"Đây là những gói nhỏ đựng đồ ăn kèm, đây là gói thịt bò, đây là gói tương, còn đây là gói gia vị, hai thứ này có thể tùy chỉnh theo nhu cầu khẩu vị của từng người, có thể cho nhiều hay ít tùy theo ý thích."

Nói xong, Sở Lâm cầm gói gia vị nhìn về phía người đang ngồi trên xe lăn. 

"Ngươi thích ăn như thế nào ? Đậm đà hay thanh đạm ?".

"Ăn như tối hôm qua là được." 

Bạch y công tử lạnh nhạt trả lời. Thùng mì hắn nấu tối hôm qua, vì là lần đầu tiên nên Sở Lâm đã cho toàn bộ tất cả gia vị vào bên trong, tuy trong lòng hắn có hơi chút kinh ngạc vì không ngờ người này trông cực kì tao nhã mà lại thích loại khẩu vị đậm đà như vậy, động tác của Sở Lâm thập phần lưu loát, đem mở tất cả các gói gia vị ra rồi cho vào bên trong, sau đó nhìn về phía ấm nước nóng bên kia.

"Ngươi muốn nước nhiều hay ít ?". 

Thẩm Nghị chú ý tới ánh mắt của hắn, bèn xách ấm nước lên rồi hỏi.

"Ngươi chỉ cần cho ngập mì là được rồi." 

Sở Lâm đợi hắn rót nước xong thì liền đem cái nắp bên cạnh đậy lên trên, lại chuẩn bị nấu thùng mì thứ hai.

"Để ta tự làm đi, nhìn rất có ý tứ." 

Nhìn số lượng thùng mì trên bàn thì biết, chính mình cũng có phần, Thẩm Nghị ngượng ngùng khiến hắn tiếp tục động thủ giúp mình. Việc pha mì này không quá phức tạp nên Sở Lâm cũng đồng ý, mặc kệ hắn, bất quá nhất thời không có việc gì để làm, ngồi không thì lại thấy hơi ngượng ngùng, bèn cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào bát mì trước mặt.

Mặc niệm trong lòng khoảng 30 giây, mùi hương mỹ vị từ bát mì bắt đầu phiêu tán khắp toàn bộ căn phòng, Sở Lâm bèn mở nắp, đem đũa ăn tách ra rồi đẩy đến trước mặt vị bạch y công tử kia. 

"Đã có thể ăn rồi, ngươi dùng đi."

"Thật là thần kỳ !". 

Nghĩ đến việc những thứ đồ vật kỳ lạ phía trước chỉ cần ngâm vào nước sôi một lát là đã trở thành một chén mì bò đầy đủ sắc, hương, vị, Thẩm Nghị nhịn không được cảm thán trong lòng, đồng thời đẩy nhanh tốc độ pha mì của mình, đem cả ba thùng mì trước mặt mở ra, nêm gia vị rồi cho nước nóng vào.

Nhìn thoáng qua bát mì trước mặt, bạch y công tử giơ tay ngăn cản người phía sau đang muốn múc ra bát nhỏ, hắn cúi người, trực tiếp bưng cả tô mì lên. Theo lý thuyết thì công tử có phong thái như ngọc, lại mặc đồ cổ trang đẹp như thế này thì khẳng định sẽ không hề ăn nhập với thứ đồ vật có tên là mì gói, ấy vậy mà tư thái ưu nhã khi ăn của thanh niên này lại khiến người nhìn liên tưởng đến một bức họa mỹ nhân cực kì hòa hợp.

[ Đinh ! Chúc mừng thu được 100 điểm yêu thích, đã tự động chuyển thành 100 tích phân. ]

"Mấy thùng mì kia ăn được rồi đó." 

Ba thùng mì kia sau khi thêm nước vào, Sở Lâm căn giờ một chút rồi lên tiếng nhắc nhở. Nghe vậy, Thẩm Nghị liền đem một thùng mì kéo đến trước mặt Sở Lâm, một thùng khác thì đưa cho vị hắc y nhân lúc nào cũng trầm mặc đứng ở bên kia, sau đó gấp không chờ nổi mà bưng thùng mì còn lại cuối cùng lên.

"Ngô ! Hương vị này...... Quả thực !". 

Thẩm Nghị không biết hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy thứ này tuyệt đối là bát mì thịt bò ngon nhất đời này của hắn, trong nháy hắn liền minh bạch, vì cái gì mà chủ tử kén ăn thành tính lại có thể ăn hết sạch cả bát mì to như thế này. Vị hắc y nhân bên cạnh kia tuy an tĩnh, nhưng nhìn vào tốc độ ăn của hắn thì cũng không khó nhận ra hắn thích món ăn này như thế nào.

[ Đinh ! Chúc mừng thu được 80 điểm yêu thích, chúc mừng thu được 90 điểm yêu thích, đã tự động chuyển thành 170 tích phân. ]

[ Đinh ! Chúc mừng thu được 80 điểm yêu thích, chúc mừng thu được 70 điểm yêu thích, đã tự động chuyển thành 150 tích phân. ]

Nghe được hệ thống báo, nhận được bốn lượt điểm yêu thích, trong lòng Sở Lâm rất nhanh đã phản ứng lại, đây chắc là do thùng mì mình tặng cho ông lão bán hoành thánh mang lại đây mà. Sở Lâm mới ăn được một nửa bát mì, ngẩng đầu lên thì đã thấy Thẩm Nghị cùng vị hắc y nhân kia đã đem nước súp húp sạch sẽ không còn một giọt. Lau lau miệng, Thẩm Nghị buông chén xuống, còn có chút chưa đã thèm.

"Công tử ăn thêm chút đồ ăn đi." 

Cả một bàn trước mặt bày đủ loại đồ ăn, không ăn liền lãng phí, Thẩm Nghị cầm đũa lên, một bên vừa nói vừa mời Sở Lâm. Sở Lâm gật đầu, cũng cầm một đôi đũa lên, gắp mấy miếng xương sườn để vào trong chén của mình. Bởi vì có Thẩm Nghị vẫn luôn tiếp đón hắn dùng bữa, Sở Lâm thấy hắn nhiệt tình như thế thì cũng không tiện chối từ, kết quả là đến khi vị bạch y công tử kia ăn xong rồi, hắn vẫn còn đang gặm cố nốt mấy miếng xương.

Thấy bọn họ đều ăn xong rồi, Sở Lâm bèn nhanh chóng bưng chén lên, đem tất cả nước canh cùng thịt vụn trong chén của mình húp hết, đặt bát xuống, hắn còn hơi nhấp nhấp môi dưới, trong lòng đang phân vân, không biết hiện tại có phải là lúc mình nên đứng dậy cáo từ hay không.

"Chuyện ngươi nói tối hôm qua chính là muốn bán loại mì gói này ?". 

Nhìn hắn ngồi trên ghế có vẻ vặn vẹo xấu hổ, Thẩm Nghị nói ra suy đoán trong lòng, không ngờ Sở Lâm lại thực sự gật đầu.

"Mì gói này không chỉ mới lạ mà còn đầy đủ cả sắc, hương, vị, khẳng định sẽ có rất nhiều người nguyện ý bỏ tiền ra mua." 

Thẩm Nghị khen hai câu xong lại nói tiếp. 

"Sở công tử chuẩn bị bán ở nơi nào vậy ? Đến lúc đó ta khẳng định sẽ đến mua nhiều một chút để đem về ăn."

Nghe được lời hắn nói, Sở Lâm mỉm cười. 

"Ta còn chưa có cửa hàng đâu, giờ mới bắt đầu tìm, haha."

"Chủ tử nhà ta ở trong thành này hình như cũng có mấy cái cửa hàng vẫn còn để trống thì phải." 

Thẩm Nghị quả thật là người cực kì khôn khéo, từ việc dễ dàng đoán ra mục đích của Sở Lâm, đến việc quan sát vẻ mặt hài lòng hiếm có của chủ tử nhà mình, hắn liền nhanh chóng nắm bắt cơ hội. Nghe Thẩm Nghị nói thế, vị bạch y công tử kia suy nghĩ một lát rồi cũng lên tiếng.

"Dù gì cái cửa hàng kia cũng đều để không, Sở công tử có thể mượn để dùng tạm cũng được."

Đang buồn ngủ thì có người tới đưa gối đầu, nếu nói Sở Lâm không động tâm thì tự nhiên là không có khả năng, chỉ là không thân cũng chẳng quen, hắn làm sao có thể không biết xấu hổ mà dùng cửa hàng nhà người ta chứ ?. 

"Cảm ơn ý tốt của công tử, chuyện này ta nghĩ vẫn là nên thôi đi."

Nghe ra hắn đã bắt đầu dạo động, Thẩm Nghị tiếp tục khuyên nhủ. 

"Tương phùng tức là duyên, ngươi không dùng thì chỗ kia cũng vẫn để không mà thôi, cho nên Sở công tử không cần phải khách khí."

Thấy hắn có vẻ thực sự muốn cho mình mượn cửa hàng, Sở Lâm tuy đã động tâm, tuy nhiên cũng không lập tức đồng ý, cuối cùng không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía bạch y công tử ngồi bên kia, dù sao hắn mới là chủ tử.

"Ngươi không cần khách khí." 

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, bạch y công tử nhàn nhạt nói. Thấy vậy Sở Lâm lại lên tiếng hỏi lại hắn. 

"Ta còn chưa biết tên của ngươi."

"Triệu Húc."

Không thể tin được là chủ tử lại nói cho hắn biết tên thật của mình, Thẩm Nghị có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại đưa mắt nhìn sang thiếu niên kia, lại phát hiện hắn tựa hồ căn bản không hề phản ứng lại, hắn không biết cái tên này là đại biểu cho cái gì hay sao ?.

"Ngươi xem, chủ tử nhà ta cũng đều đã nói như vậy, ngươi đừng khách khí nữa, chờ ngày mai ta sẽ mang ngươi đi xem thử mấy cái cửa hàng kia." 

Sở dĩ Thẩm Nghị đối với hắn nhiệt tình như vậy, tự nhiên là bởi vì khó có được thứ đồ ăn nào hợp với chủ tử như thế, hiện giờ lại phát hiện, chủ tử đối với thiếu niên này tuy rằng còn chưa thể nói là quá khác biệt, nhưng cũng nguyện ý phản ứng, nói chuyện với hắn một vài câu, vì thế Thẩm Nghị lại càng thêm nhiệt tình.

"Vậy ta xin đa tạ, đợi ta kiếm được tiền rồi thì sẽ trả tiền thuê cửa hàng cho ngươi." 

Có cửa hàng ở ngay mặt tiền thì không còn gì tốt hơn a, tuy rằng nhìn vào hiệu quả của mì gói lúc ở quán hoành thánh ngày hôm nay, hắn không còn quá lo lắng việc bày quán ở ngoài đường nữa, nhưng rốt cuộc đó cũng không phải kế sách lâu dài, bởi vậy Sở Lâm cuối cùng vẫn quyết định tiếp nhận hảo ý của bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro