Lạnh rồi ! Xuyên không thôi !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Tô Hương Lan Sắc

Edit & beta : Phạm Quang Vũ

Sở Lâm vốn là một tác giả chuyên viết các thể loại tiểu thuyết võng du, không tính là quá nổi tiếng, bất quá dựa vào tiền nhuận bút mỗi tháng, cộng với tiền thưởng người đọc donate cũng đủ cho hắn chi tiêu hàng ngày.

Lần này khó có được một tác phẩm mới có nhân khí không tồi, nhìn bình luận trên mạng càng ngày càng tốt, hắn liền quyết định muốn nỗ lực một phen, vì thế bắt đầu an ổn ngồi lì ở trong nhà mà nghiêm túc gõ chữ, ngay cả rác rưởi cũng đều nhờ tiểu ca đến giao cơm hộp mang ra bên ngoài vứt hộ.

Hôm nay Sở Lâm sau khi viết xong một chương, vừa mới đăng lên thì cảm thấy hơi đói bụng. Mở điện thoại ra nhìn thì đã quá bữa rồi, bảo sao. Vào app đặt cơm hộp, chuẩn bị chọn món thì lại hiện bởi vì hôm nay tuyết rơi rất lớn nên các cửa hàng trên app đại đa số đều không nhận giao hàng, duy nhất có mấy nhà nguyện ý giao thì cơm ở đó đều vừa dở vừa đắt, hắn hầu hết đã ăn qua vài lần, nhớ lại trong đầu liền muốn phun, hừ, đồ ăn khó nuốt như vậy mà còn dám để giá trên trời, đúng là lừa đảo mà.

Sở Lâm hoạt động cổ và tay mấy cái, sau đó đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ, kéo rèm lên, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, một mảnh tuyết trắng xóa, thật lạnh. Tuyết dày như vậy, nếu đi đưa cơm thì xác thật không an toàn lắm.

Suy nghĩ thẩn thơ một lát, với tình hình này, có lẽ tuyết sẽ còn rơi thêm mấy ngày nữa, mở tủ lạnh thì phát hiện trong nhà chỉ còn lại một ít trái cây. Sở Lâm quyết định mặc quần áo, đi ra ngoài mua tạm một thùng mì gói trở về, chắp vá tạm bợ qua quãng thời gian này, chờ khi nào tuyết ngừng rơi thì lại nói sau.

Đem chìa khóa cùng ví tiền cất vào trong túi, Sở Lâm ngồi trước máy tính, ở dưới khung trạng thái của mình, đăng một cái status, nói bây giờ hắn sẽ ra cửa, đi mua ít mì gói, tối về sẽ cố gắng viết thêm một chương truyện nữa. Đem bình luận gim cố định trên top, sau đó liền đi ra cửa.

Trạch ở nhà hơn nửa tháng, vừa mở cửa ra, không khí lạnh lập tức ùa vào làm Sở Lâm thoáng rùng mình, bất quá sau đó hắn lại nhanh chóng hít sâu một hơi để cảm nhận được bầu không khí mới mẻ này, vừa đi vừa thưởng thức cảnh tuyết trắng xóa xung quanh, tâm tình Sở Lâm trở nên thập phần thoải mái, cứ thế thả chậm bước chân hướng siêu thị mà đi.

Rõ ràng bởi vì tuyết rơi, hắn đi đường cũng cực kì cẩn thận, nhìn trước ngó sau, vậy mà đột nhiên cả người lảo đảo một cái, không biết va phải cái gì, trước mặt Sở Lâm đột nhiên tối sầm lại, chờ đến khi hắn ổn định được thân hình, mở mắt ngẩng đầu lên thì cả người đều sợ ngây cả ra.

"Đây là chỗ nào ?".

Yết hầu khẩn trương, nuốt nhẹ một cái, Sở Lâm nhắm mắt lại hít sâu một hơi, chậm rãi mở ra lần nữa, phát hiện trước mặt như cũ vẫn là cây cối xanh tươi mọc lan tràn khắp nơi.

Tốc độ trái tim hắn đập càng lúc càng nhanh, Sở Lâm vươn tay sờ thân cây bên cạnh, xác định trước mặt hết thảy đều không phải là ảo giác, cảm thấy chân tướng chỉ có một thôi...

"Ta đây là xuyên qua trong truyền thuyết sao ?".

[ Ting ! Đúng vậy ký chủ, bởi vì hệ thống nhiệm vụ yêu cầu cần phải thay đổi hoàn cảnh, nên ta đã đem ngài truyền tống ngẫu nhiên đến cổ đại. ]

Tự hỏi một câu lại đột nhiên nhận được đáp lại, Sở Lâm càng hoảng sợ, mãi một lúc lâu sau mới phản ứng lại. 

"Ngươi là cái hệ thống gì vậy ? Lại còn nhiệm vụ gì nữa ?".

[ Bổn hệ thống chính là đại danh đỉnh đỉnh : trùm mì gói, nhiệm vụ chủ tuyến của kí chủ chính là khiến cho tất cả mọi người ở thời không này đều yêu mì gói. ]

Thân là một tác giả viết tiểu thuyết lâu năm, am hiểu sâu sắc hầu hết các thể loại kịch bản, năng lực liên tưởng của Sở Lâm vẫn là rất mạnh, vừa nghe hệ thống nói xong, hắn nhịn không được, suy đoán.

"Bởi vì trên status của ta có ghi là giải lao đi mua mì gói, cho nên đã bị hệ thống ngươi lựa chọn? Xuyên qua thời không này là bởi vì ở hiện đại đã có rất nhiều người yêu thích mì gói, tác dụng của hệ thống ngươi không lớn hay sao ?".

[ Ting ! Đúng vậy. ]

Được hệ thống khẳng định, Sở Lâm nhịn không được phun tào trong nội tâm. 

"Cho nên ta nói này, hệ thống ngươi nha, loại mì ăn liền này đã không dinh dưỡng thì chớ, lại còn không tốt cho sức khỏe người dùng, làm gì có nơi nào đáng giá để hệ thống nhà ngươi chế tạo ra nó chứ ?".

[ Mì gói được hệ thống chế tạo ra đều đảm bảo đầy đủ sắc, hương, vị, chẳng những mỹ vị hơn nữa còn đáp ứng đủ nhu cầu dinh dưỡng, khỏe mạnh, coi như là một loại phương tiện organic tự nhiên, rất tốt cho sức khỏe người dùng, nếu sử dụng trường kỳ còn có thể mang lại rất nhiều ích lợi cho thân thể nha. ]

"Nếu thực sự tốt như ngươi nói, ta cảm thấy ở hiện đại càng phát triển tốt hơn, cần gì phải đến cái nơi khỉ ho cò gáy này ? Cái khác ta không nói, có cơ sở quần chúng làm nền tảng, khiến cho toàn bộ mọi người đều yêu mì gói cũng không phải vấn đề gì quá lớn, cho nên ngươi a, vẫn là nhanh chóng đưa ta trở về đi." 

Tuy rằng chính hắn cũng thường xuyên viết các loại tiểu thuyết xuyên qua, nhưng nếu để bản thân hắn thật sự xuyên qua thì Sở Lâm cực cực cực kì không muốn, đặc biệt là khi hắn vừa có cảm hứng mới cho tác phẩm của mình, hắn còn đảm bảo với người đọc rằng tối nay sẽ ra thêm chương mới nữa mà. Giờ không có điện thoại, không internet hắn sống kiểu gì đây ?.

[ Xin lỗi ! Nhiệm vụ của hệ thống đã yêu cầu phải được tiến hành ở thời đại không có mì gói, cho nên trước khi hoàn thành nhiệm vụ, ta không thể đưa ký chủ trở về. ]

"Chính là ta còn có việc cần phải hoàn thành a, ngươi chưa có sự đồng ý của ta mà đã mang ta xuyên đến đây, như vậy thật sự công bằng sao ?".

Nói xong, Sở Lâm ngẩng đầu lên, thấy trời đã bắt đầu tối dần, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng. Đợi một hồi lâu, thấy hệ thống một bộ dáng giả chết, im lặng không hề hé răng, Sở Lâm có chút bất đắc dĩ.

"Mặc kệ thế nào, trước tiên ngươi tìm cho ta một cái địa phương để nghỉ ngơi đã, bằng không đừng nói đến nhiệm vụ, ở chỗ hoang vu dã ngoại này, vạn nhất chẳng may gặp phải người xấu, sợ là ta chưa kịp xuất sư thì đã ngỏm luôn rồi."

Vừa dứt lời, trong đầu Sở Lâm liền xuất hiện một tấm bản đồ, hắn thở dài, sau đó dựa theo bản đồ mà tìm được một cái miếu, nhìn nửa cũ nửa mới. Một đường đi tới, Sở Lâm cũng biết chỗ này là vùng hoang vu dã ngoại, có một gian miếu thì đã rất không tồi rồi, liền không tiếp tục oán giận thêm nữa. Đi tới phía trước, đưa tay gõ cửa, xác định bên trong không có ai, Sở Lâm tự mình đẩy cửa ra, cẩn thận bước vào trong.

Vừa tiến vào thì ngay lập tức thấy một tượng thần đối diện cửa, Sở Lâm cúi người vái mấy cái rồi mới đi vào trong miếu, phát hiện bên trong còn tính là sạch sẽ, hơn nữa có lẽ là bởi vì thường xuyên có người qua đường nghỉ lại nơi này, trong góc thế nhưng còn có cả một ít củi. Dạo qua một vòng bên trong, Sở Lâm tìm được một cái đệm hương bồ, đem trải ra ngồi xuống, hắn thử lên tiếng thăm dò hệ thống.

"Có thể cho ta một cái bật lửa để nhóm lửa không ?".

Ngay lập tức, một cái bật lửa dừng ở trước mặt hắn cùng với mấy que củi. Cầm bật lửa lên, sau đó đem nhóm vào đống củi, trong miếu tức khắc sáng hơn không ít. Sở Lâm thuận tay đem bật lửa cất vào trong túi áo, sau đó lại nói. 

"Nếu ngươi còn trông cậy vào ta để làm nhiệm vụ thì ngươi cũng đừng có mà giả chết."

[ Ký chủ hảo a ! Xin hỏi ngươi còn cần phục vụ cái gì không ?. ]

Xem tình hình này, Sở Lâm biết, nhờ con hàng hệ thống này đưa mình trở về là không có khả năng, vì thế lại nói tiếp.

 "Chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về đúng không ?".

[ Đúng vậy. Hơn nữa bất luận khi nào ký chủ trở về hiện đại, thời gian đều sẽ là một khắc ngày hôm nay khi ngươi bắt đầu ra cửa. ]

"Vậy được ! Muốn ta hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể, nhưng ngươi dù sao cũng phải cho ta một cái mục tiêu cụ thể chứ ? Từ 'mỗi người ' này của ngươi cũng quá rộng rồi, thế gian này mỗi ngày đều có bao nhiêu người sinh ra, theo tiêu chí kia thì chẳng phải là dù đến chết ta cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ hay sao ?". 

Mắt thấy cứ mỗi khi mình nhắc đến chuyện trở về thì con hàng hệ thống kia liền giả chết, Sở Lâm đành phải tạm thời thỏa hiệp với nó, rốt cuộc chỉ cần hoàn thành được nhiệm vụ thì hắn vẫn còn có hy vọng để trở về.

Hệ thống an tĩnh một hồi, mãi sau mới nói.

[ Nhiệm vụ chủ tuyến —— làm cho 90% dân số Tấn quốc yêu thích mì gói. Ghi chú: Tổng dân số sẽ tính bằng cách lấy dân số năm nay nhân với hệ số tiêu chuẩn. ]

"Ta đi đâu để biết hiện này Tấn quốc có bao nhiêu dân ? Ngươi trực tiếp nói cho ta một con số cụ thể không phải tốt hơn sao ? Cần gì phải phiền toái như vậy ?". 

Sở Lâm nói xong, hệ thống lại không hé răng, giả chết. Thấy nó lại bắt đầu giở trò, Sở Lâm đều hết chỗ nói rồi, bất quá ngay sau đó lại bị thanh âm lọc cọc trong bụng truyền đến, làm phân tán sự chú ý.

Nghĩ đến chính mình ra cửa chuẩn bị đi mua cơm trưa, hiện tại đến nơi đây lại sắp thành muốn ăn bữa tối, Sở Lâm thở dài, giơ tay xoa xoa bụng.

 "Lấy mì gói ra cho ta nếm thử đi, để ta nhìn xem ngươi quảng cáo tốt như vậy có đúng hay không."

Hai thùng mì gói từ trong hư vô bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn. Sở Lâm duỗi tay, mở một thùng, cầm một gói mì ra. Chỉ thấy trên bao bì có hình ảnh món mì bò kho thập phần mê người, trừ cái này ra, mặt trên một chữ cũng đều không có.

"Không cho nước và nồi thì ta nấu mì kiểu gì." 

Sở Lâm khẽ lầm bầm, nhắc nhở hệ thống. Vì thế trên mặt đất lại nhiều một cái chảo sắt và một xô nước. Thấy cái hệ thống này không khác gì Doraemon, muốn cái gì cũng cho, trong lòng Sở Lâm cuối cùng cũng thoải mái hơn một ít.

Đem nồi rửa qua một lần, bỏ thêm nước rồi đặt lên trên đống lửa, Sở Lâm đem gói mì mở ra, phát hiện bên trong cũng không khác gì mì gói ở hiện đại, đồng dạng là mì, túi rau dưa, túi thịt bò, túi tương cùng túi gia vị.

Đem tất cả các loại gia vị mở ra, đặt gọn trên mặt đất, Sở Lâm lại hướng hệ thống, nói muốn có một cái ly để đổ chút nước uống, uống xong mới phát hiện, loại nước này đặc biệt ngọt.

"Đây là nước gì vậy ?".

[ Nước sơn tuyền. ]

"Hương vị không tồi nha." 

Đem ly nước trong tay uống cạn một hơi, nước trong nồi cũng đã sôi, Sở Lâm đem bỏ mì cùng các loại gia vị đi kèm vào, sau đó khẽ đảo, bỗng từng đợt mùi hương liên tiếp bay ra. Đem nắp nồi đạy lại, mùi hương càng ngày càng nồng đậm, phiêu tán khắp miếu, làm bụng Sở Lâm vốn đang đói càng kêu ục ục không ngừng, đợi vài phút, hắn liền gấp không chờ nổi mở nắp ra.

"Oa ——"

Lại nói tiếp, trên bao bì gói mì thường sẽ là rất nhiều hình ảnh mê người, nhưng đồng thời bên dưới cũng sẽ ghi chú thêm một câu, đó chính là hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa. Bởi vậy, khi nhìn thấy mì của hệ thống đưa ra, hình ảnh bên trên còn muốn mê người hơn, Sở Lâm cũng không để trong lòng, nhưng mà khiến hắn nhịn không được phải tán thưởng chính là,  bát mì trong tay so với trên hình ảnh, còn muốn mĩ vị hơn. OMG !!!

Nhìn phân lượng mấy khối thịt bò lớn, rau dưa xanh tươi, mướt mát, còn có màu nước soup mê người này, Sở Lâm nuốt nước miếng, nhanh chóng bưng lên, làm một đũa to. 

"Ngô...... Thịt bò thơm quá...... Ân......  Ăn quá ngon......"

Ngay từ đầu hắn còn cảm thán vài câu, về sau liền dứt khoát vùi đầu vào ăn. Một lát sau.

"Cách......" 

Đem cái nồi không đặt lên mặt đất, bên trong một giọt canh cũng không còn, Sở Lâm thập phần không hình tượng ợ một cái, dùng tay xoa xoa bụng rồi nói.

"Chẳng những sắc, hương vị đều đầy đủ, hơn nữa phân lượng thịt còn nhiều như vậy, hệ thống, ngươi nếu có thể đưa ta trở về hiện đại, ta bảo đảm một giây là có thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến."

[ Xin lỗi ! Nhiệm vụ chưa hoàn thành, ta không thể đưa ký chủ trở về. ]

Có lẽ là bởi vì mỹ thực có tác dụng nhất định trong việc trấn an tinh thần, ăn uống no đủ rồi, Sở Lâm nghe hệ thống nói vậy thì cũng không còn quá khó chịu như trước nữa. Thời tiết nơi này phỏng chừng vừa mới lập Thu, bởi vậy cũng không quá lạnh, lúc xuyên qua hắn vẫn còn đang mặc áo lông mùa đông, Sở Lâm ăn xong mì gói thì thấy hơi nóng, liền đem áo lông cởi ra, bên trong hắn mặc một bộ quần áo thể thao màu xám.

"Hệ thống, nếu nơi này là cổ đại, hình tượng này của ta có chút không thích hợp nhỉ ?".

Đem áo lông để sang bên cạnh, Sở Lâm chợt nhớ ra, lên tiếng hỏi hệ thống. Vừa dứt lời, một cái túi nhỏ màu lam liền hạ xuống, Sở Lâm mở ra, phát hiện bên trong có một bộ cổ trang màu lam, một đôi giày màu đen cùng một bộ tóc giả. ( Vì là cổ đại nên đa số đàn ông đều phải để tóc đuôi sam nên bé Sở phải đôi tóc giả. Hehe ^^).

Vốn không muốn thay đồ vội nhưng sau khi nghĩ ngợi một lát, Sở Lâm vẫn quyết định nên đem quần áo thay ra, nhỡ đâu gặp người khác, với bộ dáng hiện tại thì đúng là khó giải thích. Thay xong quần áo, hắn cũng xỏ luôn giày vào, cuối cùng là đội tóc giả lên. 

Đánh giá trên dưới một lượt, Sở Lâm duỗi tay nói.

"Gương."

Một chiếc gương giả cổ, mặt pha lê hiện ra, Sở Lâm cầm lên nhìn thử, phát hiện chính mình còn rất hợp với phong cách cổ trang nha. Nhìn chán chê, hắn đem gương cất vào trong ngực, Sở Lâm đem quần áo cũ của mình bỏ vào bọc rồi nhờ hệ thống cất giúp.

Phát hiện hệ thống tựa hồ khá dễ nói chuyện, Sở Lâm thử thăm dò một lần nữa.

"Hệ thống, phiền ngươi lấy cho ta một cái di động được không ?".



 Hố mới cho mọi người đây, truyện này khoảng 52 chương, mình đã edit xong hết, chỉ cần beta lại là được, hi vọng từ giờ đến tết sẽ lấp hố.kkk. Chương đầu làm nhẹ gần 3000 words OMG.!! Buổi tối vui vẻ nhé ^^ ! .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro