Vô phương cứu chữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Tô Hương Lan Sắc.

Edit & beta : Phạm Quang Vũ.

Bởi vì thân phận chủ tử nhà mình có chút đặc thù, cho nên chẳng sợ thiếu niên trước mặt có phải là người có tâm kế hay không, Thẩm Nghị vẫn là theo thói quen, bắt đầu nói lời khách sáo.

Bên này Sở Lâm đã có hệ thống cam đoan, sẽ bảo hộ an toàn cho mình nên không hề có chút lo lắng nào về vấn đề an toàn, bởi vậy cũng chẳng quan tâm đến trong lời nói của bọn hắn ẩn chứa dụng ý gì khác hay không, trong lòng hắn chỉ có một băn khoăn duy nhất chính là nếu mình đã quyết định sẽ mượn cửa hàng của người ta, thì tất nhiên phải tạo dựng được lòng tin cho bọn họ, vì thế trên cơ bản là hỏi gì đáp nấy.

Thế nhưng mới chỉ đơn giản trò chuyện một hồi, Thẩm Nghị đã có thể từ trong đáp án của hắn dễ dàng phỏng đoán ra, thanh niên này từ trước đến nay hẳn là chưa từng làm qua sinh ý, hơn nữa hình như trừ bỏ hàng hóa có sẵn thì một đồng tiền vốn cũng đều không có. Triệu Húc cũng đồng dạng có cảm giác này, hắn đưa mắt nhìn sang thanh niên tuấn tú ngồi trước mặt một lát, sau đó mở miệng nói.

"Loại mì gói này của ngươi, định bán với giá bao nhiêu tiền ?".

"Một lượng bạc một thùng." 

Tuy rằng với giá thành như vậy thì quả thật, thời gian đầu sẽ rất khó bán, Sở Lâm suy xét một hồi, cuối cùng vẫn là quyết định sẽ bán với giá một lượng bạc một thùng.

"Ta mua 500 thùng."

Triệu Húc nói xong, nhìn sang Thẩm Nghị đang đứng bên cạnh ra hiệu, Thẩm Nghị gật đầu, nhanh chóng móc ra một tờ ngân phiếu 500 lượng đưa tới trước mặt Sở Lâm.

Ở đây có lúc 1 thùng = 1 hộp mì , có lúc 1 thùng = nhiều hộp. Mình mất khá nhiều thời gian nhưng vẫn chưa chỉnh sao cho hợp lý được nên đành để nguyên văn án, mọi người có ý kiến nào thì tư vấn cho mình nhé !

"Nếu ngươi muốn mua thì không cần trả ta nhiều tiền như vậy đâu." 

Nói cho cùng thì người nghĩ ra biện pháp này vẫn là hắn, Sở Lâm lấy tiền của hắn thì cũng có chút ngượng ngùng khó nói. Triệu Húc không đáp lời, cơm cũng ăn xong rồi, hắn cũng không chuẩn bị tiếp tục ngốc ở chỗ này, vì thế trực tiếp giơ tay lên, ý bảo người phía sau đẩy hắn rời đi. Thấy chủ tử phải đi, Thẩm Nghị bước nhanh lên hai bước, mở cửa ra.

"Còn không mau đuổi kịp." 

Khi chuẩn bị ra ngoài, Triệu Húc khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía thanh niên còn ngồi ngây ngẩn trên bàn, ngữ khí của hắn tuy đạm mạc nhưng bên trong lại lộ ra vài phần chân thật đáng tin. Chớp chớp mắt, Sở Lâm nhanh chóng phản ứng lại, đem tờ ngân phiếu trên bàn thu lại, rồi xách mấy thùng mì gói còn lại phía sau ghê lô đứng lên.

[ Hệ thống ! Hắn muốn nhiều mì như vậy thì ta đưa cho hắn kiểu gì đây ? Nhiều như vậy chẳng lẽ ta cứ thế lấy ra trước mặt hắn ? ]

[ Cái này ký chủ không cần lo a ! Ta sẽ an bài người máy mô phỏng giao hàng cho ngươi. ]

[ Vậy là tốt rồi. ]

Sở Lâm yên lòng, đi theo bọn họ rời khỏi tửu lầu. Phía trước tửu lầu dừng sẵn một chiếc xe ngựa, nhìn người đáng lẽ phải ngồi trên xe lăn này lại có thể đứng lên để Thẩm Nghị đỡ lên xe ngựa, hai mắt Sở Lâm mở to ngơ ngác, ủaaaaa ? Lúc này hắn mới phát hiện, nguyên lai hai chân hắn cũng không phải có vấn đề gì, chẳng qua là do sức khỏe quá yếu, đi đường bất tiện mà thôi.

"Sở công tử cũng lên xe đi." 

Sau khi đem chủ tử nhà mình dàn xếp xong, Thẩm Nghị quay sang thiếu niên nhỏ nhắn bên cạnh mà mỉm cười.

"Cảm ơn." 

Thấy hắn xốc màn xe lên, chờ mình đi vào, Sở Lâm một bên nói lời cảm tạ, một bên loay hoay leo lên xe ngựa. Ngay từ lúc Triệu Húc lên xe ngựa, hắc y nhân đẩy xe cho hắn đã sớm rời đi trước, chờ Thẩm Nghị nhảy lên ngồi ở càng xe, mã phu liền bắt đầu cho xe chạy. Xe ngựa này nhìn từ bên ngoài thì có vẻ thập phần đơn giản, nhưng vào trong mới biết, được bố trí cực kì thoải mái.

"Khụ khụ......"

Ngồi trên tấm đệm bằng lông cừu mềm mại, lại cùng vị bạch y công tử này ở cùng một không gian khiến cho Sở Lâm có cảm giác không biết làm gì cho phải, không khí rất ngượng ngùng, mãi cho đến khi nghe được tiếng ho khan của hắn, Sở Lâm bèn xách ấm trà trên bàn gỗ lên, rót cho hắn một chén để nhuận hầu.

"Đa tạ." 

Mặc dù vẫn còn ho khan, vậy mà động tác bưng chén lên của hắn vẫn như cũ, không nhanh không chậm cực kì ưu nhã, uống hai hớp nước để giảm ho, sau đó hắn mới hướng về phía thiếu niên thanh tú bên cạnh nói lời cảm tạ.

"Không có việc gì." 

Sở Lâm cười vẫy vẫy tay, so với lúc vừa mới ngồi vào thì hơi thả lỏng hơn một ít. Rốt cuộc cũng không phải thân quen gì, hơn nữa Sở Lâm cũng không phải là loại người sẽ chủ động tìm đề tài nói chuyện, thấy hắn uống nước xong thì lấy tay chống lên trán, nhắm mắt dưỡng thần, thì liền rũ xuống đầu, ở trong lòng cùng hệ thống giao lưu.

Hiện tại còn tốt, nếu là chờ đến khi lượng mì gói bán ra tăng lên thì chẳng phải là âm báo nhắc nhở tích phân sẽ làm hắn phiền chết hay sao ? Bởi vậy, trước tiên Sở Lâm yêu cầu hệ thống tắt âm báo tích phân lại, sau đó lại cùng nó thảo luận về bao bì của mì gói một hồi.

Cuối cùng, Sở Lâm quyết định, bao bì của mì gói sẽ chia làm hai loại, một loại bình thường, một loại sẽ mang hình ảnh cổ phong, trên mặt sẽ chỉ ghi lại chủng loại mì gói, ngày sản xuất, hạn sử dụng, còn những nguyên liệu phối phương thì sẽ không cần viết.

Vì sao Sở Lâm lại yêu cầu hệ thống làm như vậy ? Còn chẳng phải là bởi vì nhìn thấy hình ảnh Triệu Húc bưng mì bên cửa sổ hay sao ? Hắn cảm thấy mẫu mã cũ thật sự có chút không phù hợp với khí chất của vị bạch y công tử này, hơn nữa nghĩ đến người cổ đại đều thích học đòi văn vẻ, mới nhất thời có cái ý niệm này.

Không bao lâu sau, xe ngựa liền dừng lại trước cửa một tòa phủ đệ cực kì lớn, xốc màn xe lên nhìn ra, Sở Lâm có hơi do dự một chút, sau đó nhìn sang người bên cạnh vừa mới mở mắt. Hai người nhìn nhau không chớp mắt, vẫn là thủ hạ của Triệu Húc tiến lên, cẩn thận đỡ hắn xuống xe lăn bên dưới, nghe hô hấp của hắn hơi nặng hơn bình thường, trong lòng Sở Lâm không khỏi có chút lo lắng, không rõ hắn đến tột cùng là bị bệnh gì, mới có thể khiến thân thể suy yếu đến mức như vậy.

Cảm giác được tinh thần của chủ tử không tốt, Thẩm Nghị cũng không rảnh lo những chuyện khác, sau khi đem Sở Lâm giao phó cho quản sự tòa nhà này thì liền đẩy xe lăn đi thẳng vào đại môn.

Quản gia thoạt nhìn qua chính là một lão trung niên thập phần khôn khéo, tự xưng họ Vương, sau khi cùng Sở Lâm hàn huyên hai câu liền tự mình dẫn hắn đến nghỉ tạm ở một sương phòng bên cạnh.

So với việc thường xuyên ở nhà làm trạch nam, tuy rằng mới xuyên qua nơi này chưa đến hai ngày, thế nhưng Sở Lâm cảm thấy thật sự rất mệt mỏi. Đợi đến khi Vương quản gia rời đi rồi, hắn mới đưa mắt nhìn qua bố trí trong phòng một lượt, phải công nhận dù chỉ là sương phòng cho khách nhưng cũng được bài trí thập phần tinh xảo, Sở Lâm đi thẳng về phía giường ngủ lớn phủ chăn gấm bên trong mà nằm xuống. Tối hôm qua không ngủ ngon, vừa nằm một lát thì bất tri bất giác liền ngủ mất. Bên kia, Thẩm Nghị đẩy xe lăn đi vào chính viện, đồng thời nói chuyện cùng hắc y nhân bên cạnh. 

"Huyền Tam ! Ngươi hiện tại liền đi mới Tôn đại phu đến đây."

Huyền Tam nghe vậy, không nói hai lời liền xoay người đi ra ngoài, không bao lâu sau liền mang theo một lão nhân tóc đã hoa râm vào phủ. Chòm râu bạc trắng của Tôn đại phu bị gió bên ngoài thổi bay phất phơ, vừa bước vào bên trong phòng liền dừng lại. Liếc mắt một cái, hắn liền chú ý tới vị công tử tướng mạo đường đường đang nằm ở trên giường, chỉ cần đơn thuần nhìn vào sắc mặt liền biết thân thể người này rất là không tốt, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

Chờ đi đến bên cạnh, cảm nhận được trên người thanh niên này mặc dù ốm yếu thế nhưng đều không thể che giấu được khí thế lăng nhân của mình, trong lòng Tôn đại phu minh bạch,  vị công tử này khẳng định không phải là người bình thường, trên mặt lại thập phần nghiêm túc ngồi xuống, bắt đầu bắt mạch cho hắn, ngay sau đó liền nhăn mày lại.

"Vị công tử này thân thể đã tới cực hạn rồi. Thuốc và châm cứu đều đã vô dụng, thứ cho lão phu bất lực."

Tôn đại phu là thần y nổi danh thiên hạ, trước đây vẫn luôn hành tung bất định, khó khăn lắm mới thu được tin tức hắn xuất hiện ở Hàng Châu, nghĩ có lẽ tuổi tác hắn đã lớn cũng không thích hợp bôn ba nên bọn họ mới tìm lại đây. Nếu hắn cũng đều đã lắc đầu bất lực, thì còn ai có thể cứu chủ tử đây ?.

"Tôn lão đại phu, nếu không ngươi lại nhìn kỹ một lần nữa xem !". 

Cảm xúc của Thẩm Nghị có hơi chút kích động, nói xong liền tiến lên lôi kéo lão đại phu. Tuy rằng lý giải tâm tình của hắn, Tôn đại phu vẫn là lắc lắc đầu, vẻ mặt biểu tình bất lực.

"Thẩm Nghị !".

Có lẽ là đã sớm hiểu rõ thân thể mình như thế nào, sau khi nghe được lời nói của lão đại phu, bản thân Triệu Húc ngược lại không có chút biến hóa cảm xúc, mở miệng nhắc nhở hắn không cần khó xử người ta, lại phân phó thêm. 

"Đưa hắn rời đi."

Nếu niềm hi vọng cuối cùng cũng đã tỏ vẻ bất lực, như vậy chiếu theo lời của ngự y, cho dù hảo hảo nghỉ ngơi thì nhiều nhất, chủ tử chỉ còn lại một năm thọ mệnh, Thẩm Nghị làm sao có thể cam tâm, hắn còn muốn mở miệng cầu xin lão đại phu nghĩ thêm biện pháp khác, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của chủ tử, đành phải thành thật đem người tiễn ra ngoài.

Khi Sở Lâm vẫn còn đang đắm chìm trong giấc mộng thì hệ thống quả nhiên như lời mình nói, làm ra một người máy mô phỏng, đem một xe chở đầy mì gói kéo đến ngoài cửa viện. Thẩm Nghị nhanh chóng bị quản gia thỉnh tới, nhìn thấy một xe toàn là mì gói, hắn chỉ đơn giản nghĩ là Sở Lâm đã liên hệ người khác, đem tất cả mì gói chủ tử mua chuyển lại đây, phân phó quản gia vài câu, sau đó liền rời đi.

Ngày kế, bởi vì Thẩm Nghị hôm qua đã lên tiếng đáp ứng sẽ mang Sở Lâm đi xem cửa hàng, hắn vốn định để người khác đi cùng, lại bị Triệu Húc trách cứ một câu, cuối cùng vẫn là tự hắn bồi Sở Lâm cùng nhau ra cửa.

Triệu Húc vốn là thiên chi kiêu tử, nhưng do thân thể không được tốt, văn không thể đề bút, võ không thể cưỡi ngựa sau, liền bắt đầu có chút hỉ nộ bất thường, nhưng hiện tại có lẽ do biết thời gian còn lại không nhiều, cho nên tâm trạng hắn liền đột nhiên bình thường trở lại. Đem Thẩm Nghị vẻ mặt ngập tràn u sầu tống ra cửa, Triệu Húc sai người đẩy hắn vào lương đình trong hoa viên, lại phân phó người mang thêm mấy bình rượu đến.

Hắn vốn là người mê rượu, nhất là các loại rượu ngon, bởi vì thân thể không tốt nên mới hạn chế, hiện giờ nếu đã không thể tệ hơn, thì liền tùy tâm mà đến. Huyền Tam thật ra cũng muốn khuyên can, chỉ là hắn sẽ không nói, cuối cùng vẫn là không ai cản hắn lại.

Sau khi tinh tế uống một ngụm rượu, Triệu Húc lộ ra biểu tình hoài niệm, lát sau, trong lòng hắn bỗng nhiên nhớ đến dư vị thơm ngon của mì gói bò kho, cảm thấy có lẽ đem ra nhắm rượu cũng sẽ không tồi, liền phân phó người mang hai thùng lại đây. Sau khi sai người pha hai gói mì để nhắm rượu, Triệu |Húc đơn giản chỉ ăn thịt bò phía trên, cho nên đồ ăn dư lại đa số toàn bộ đều chui hết vào bụng Huyền Tam.

Đi theo Thẩm Nghị ra tới cửa, Sở Lâm thấy cảm xúc của hắn không cao, thậm chí ngẫu nhiên còn có chút bi thương, không khỏi lên tiếng, hỏi thăm thêm vài câu, chờ đến khi nghe xong là bởi vì thân thể của Triệu Húc không tốt thì lại nhịn không được hỏi. 

"Hắn bị bệnh gì vậy ? Đại phu cũng không nhìn ra sao?"

"Chúng ta tới thành Hàng Châu chính là để tìm Tôn đại phu để xem bệnh, nhưng mà ngày hôm qua Tôn đại phu đến cũng nói là trị không được." 

Có lẽ là thật sự khó chịu, nghe được hắn mang theo quan tâm hỏi chuyện, Thẩm Nghị không khỏi nói hết ra nỗi lòng của mình. Sở Lâm không biết an ủi người khác như thế nào, đành suy nghĩ một lát rồi nói. 

"Người đừng quá lo lắng, ta thấy hắn tốt như vậy, khẳng định sẽ sống lâu trăm tuổi."

Ngày hôm qua hắn đột nhiên muốn mua nhiều mì như vậy, Sở Lâm lúc ấy còn chưa kịp phản ứng lại, sau mới hiểu được, có lẽ là hắn sợ mình không có tiền vốn để làm buôn bán nên mới dùng cách này để ủng hộ.

Thẩm Nghị vẫn là lần đầu nghe có người khen chủ tử nhà mình là người tốt, tâm tình không khỏi tươi sáng hơn không ít, Thẩm Nghị không nhịn được mà nhìn hắn nhiều hơn hai cái. Sở Lâm là loại người rất đơn giản, ai đối tốt với hắn một phần, hắn liền tìm cách báo đáp lại mười phần. Sau khi an ủi Thẩm Nghị xong, đột nhiên nghĩ tới hệ thống cửa hàng, cảm thấy có lẽ chính mình có thể tìm được đồ vật gì đó có thể cứu hắn không chừng.

Bởi vì mới vừa mở ra hệ thống cửa hàng, cần phải nhanh chóng tìm được nơi kinh doanh cố định, Sở Lâm đành phải tạm thời thu hồi tâm sự, quyết định đợi khi nào xem cửa hàng xong thì sẽ nhìn kỹ lại cửa hàng của hệ thống xem sao.

Sau khi nhìn qua ba chỗ, Sở Lâm nhìn trúng một cửa hàng, nguyên lai là một tửu lầu, nằm ở phố Đông. Hắn thấy nơi này cũng không cần trang hoàng gì nhiều, mọi thứ vẫn còn khá tốt, cũng không cần sửa chữa gì quá lớn, cơ bản chỉ cần đổi cái bảng hiệu, hơi bố trí lại một chút, lại ở sau quầy làm thêm cái tủ trưng bày mì gói thì liền có thể trực tiếp khai trương.

Biết hắn chưa làm qua sinh ý bao giờ, Thẩm Nghị hỏi qua ý tứ của hắn, thấy hắn tỏ vẻ không ngại, liền giúp đỡ tìm một chưởng quầy lại đây, bảo hắn muốn điều chỉnh hoặc sửa chữa chỗ nào thì nói cho chưởng quầy, sau đó mang theo hắn cùng trở về phủ.

Sở Lâm vừa đi vừa nghĩ, chờ cửa hàng bố trí tốt thì liền có thể bắt đầu bán mì gói rồi, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cảm thấy mình ít nhiều may mắn gặp gỡ được người hảo tâm, nếu không chỉ dựa vào chính hắn thì không biết còn phải lăn lộn đến bao giờ.



Mọi người ủng hộ với ^^ .Chúc mọi người buổi tối vui vẻ !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro