thế giới 1 : thiếu gia công x người hầu thụ 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

=======Chú ý ========

Cố Thần : hắn

Ninh Thư : cậu,anh

Cảnh báo

( truyện chỉ đc đăng trên Wattpad , những wep khác đều là là ăn cắp !!!)

======================

   Ninh Thư sửng sốt.

Có cha Cố ở đây, thế mà cậu ta  lại không hề sợ hãi sao ?

Trong lòng cậu sợ hãi đến mức lén liếc nhìn người đàn ông trung niên rồi bước tới giả vờ bình tĩnh.

Chỉ là chưa kịp ngồi xuống thôi.

Cha Cố Thần lau miệng, bất mãn nói: "Hắn chỉ là người hầu mà thôi."

Cố Thần tao nhã ăn sáng, tựa như trời sinh đã có khí chất, chậm rãi nói: "Cha, đây không phải là thời cổ đại.", chẳng qua là bữa sáng mà thôi

Cha Cố nhàn nhạt liếc nhìn thiếu niên: "Đã thiếu gia mời ngươi ăn thì cứ ăn đi." 

Cha Cố ngồi đối diện với thiếu niên, Ninh Thư do dự một chút, ngồi ở bên phải đối phương.

Sau đó anh ấy bắt đầu ăn bữa sáng với tư thế cúi đầu.

Nhưng anh  không ngờ dưới gầm bàn lại có một cái chân quấn lấy anh, mang theo một tia mơ hồ.

Tim Ninh Thư đập thình thịch, cậu chuẩn bị tinh thần, nghĩ rằng không có khả năng là cha của Cố.

Thế thì không biết là ai.

Đôi mắt phượng đỏ rực xinh đẹp của Cố Thần nhìn qua, mỉm cười yếu ớt: "Không hợp khẩu vị của cậu à?"

Bởi vì lời nói của hắn, bố Cố Thần cũng nhìn sang.

Ninh Thư bị hai cặp mắt cùng lúc nhìn, cảm thấy rất căng thẳng, nhất là Cố Thần lại làm chuyện như vậy dưới gầm bàn trước mặt cha mình.

Dường như lúc này anh có thể cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi trong lòng.

Bắp chân của thiếu niên nhẹ nhàng cọ xát vào bên trong đùi của cậu, sau đó nhích lên từng chút một.

Ninh Thư: ""

Khuôn mặt thanh tú của thiếu niên dần dần đỏ bừng, khóe mắt có chút sáng lên.

Đôi mắt hình bầu dục trông dịu dàng và mờ sương.

Anh cúi đầu ăn bữa sáng trong im lặng, kiềm chế bản thân.

Cha Cố ngẩng đầu, nhìn con trai, trầm giọng nói: "Tháng sau ta có việc phải làm ở công ty, ngươi tới giúp ta."

Cố Thần duyên dáng đặt bộ đồ ăn xuống, đáp lời.

Ninh Thư không dám ra tay, sợ bị phụ thân Cố phát hiện, chỉ có thể mặc cho thiếu niên làm như vậy, lén lút ức hiếp hắn mà không nói một lời.


Khi người kia đưa tay ra nhéo nhẹ vào phần thịt đùi trong của anh ta một cách nhẹ nhàng hoặc mạnh mẽ.

Ninh Thư phản ứng có chút quá đáng, ngẩng đầu lên, hai má đỏ bừng.

Cha Cố cau mày và nhìn sang.

"Sao vậy?"

Ninh Thư có chút ngơ ngác nói: "Thực xin lỗi, Cố tiên sinh."

Cố ba cau mày, không nói gì.

Liếc qua khóe mắt, anh nhìn thấy ánh mắt con trai mình rơi vào cậu bé đối diện, khóe mắt hiện lên một nụ cười mơ hồ, anh bình tĩnh nhìn theo ánh mắt của cậu.

Lồng ngực của cậu bé hơi phập phồng, mặt đỏ bừng dị thường.

Lông mi của anh ấy hơi cụp xuống, màu da quá trắng, dáng người quá thanh tú và ưa nhìn.

Cha Cố vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ trong lòng.

Con trai ông có những yêu cầu rất cao đối với bản thân nên đã sớm đáp ứng được kỳ vọng của ông và tiếp tục phát triển, không bao giờ khiến bản thân thất vọng.

Cha của Cố Thần không để ý nhiều đến lịch sử quan hệ của con trai mình, nhưng ông cũng phát hiện ra rằng đối phương chưa bao giờ đưa con gái về, và ông cũng chưa bao giờ nghe thấy con trai mình nói chuyện điện thoại với bất kỳ cô gái nào.

Ý nghĩ của cố phụ chỉ nảy sinh trong nháy mắt, ông đứng dậy, bình tĩnh nhìn xuống gầm bàn.

Không có gì.

Có phải ông ấy đã suy nghĩ quá nhiều không?

Cố cha ánh mắt rơi vào trên mặt nhi tử, phát hiện hắn đã khôi phục bình tĩnh như trước, ông cau mày.

Ninh Thư nằm trên bàn, thiếu niên đưa một ngụm nước đá lạnh chạm vào má anh.

Hắn nhịn không được ngẩng đầu, dùng đôi mắt hình trái xoan nhìn chằm chằm người kia: "Thiếu Gia !"

Cố Thần cười nhẹ, đưa tay bóp chặt không quá trơn bàn tay của hắn, thấp giọng nói: "Ngươi tức giận sao?

" Không tức giận."

Ninh Thư sao dám giận đối phương? Hắn rút tay lại, do dự nói: "Thiếu gia, sau này ngài đừng làm như vậy nữa, sẽ dễ bị hiểu lầm."

Sắc mặt Cố Thần hơi tối lại , hắn nhìn chằm chằm thiếu niên với cảm xúc không rõ ràng nói: "Hiểu lầm gì vậy?"

Ninh Thư quay người, nghiêm túc nói: "Có thể người khác sẽ hiểu lầm thiếu gia là người không chính chắn ."

Cố Thần nhìn chằm chằm cậu  hồi lâu, sau đó nghiêng tới chỗ cậu  cắn nhẹ nhàng một cái vào tai : "Chỉ là hiểu lầm thôi, ta không lo lắng, ngươi lo lắng cái gì?"

Ninh Thư cảm thấy tên biến thái này thật không có lý.

Anh không nói gì, chỉ rụt cổ lại.

Cố Thần đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt trên cổ cậu : "Ngươi quá gầy, eo của ngươi còn gầy hơn nữ nhân."

Các bạn nữ trong lớp cho rằng  Cố Thần quá thân thiết với cậu nên thậm chí còn mua đồ uống cho cậu . Mối quan hệ giữa hai người có vẻ rất tốt đẹp.

Cố Thần và Lý Hồng chưa bao giờ thân thiết đến thế.

Họ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nhưng cậu không thể biết được điều gì đã xảy ra.

Nguyễn Đình Đình chú ý tới, đôi mắt vàng rực của cô nhìn chằm chằm vào hai thiếu niên, cô nghiến răng nghiến lợi, đau nhức.


Nguyễn Đình Đình sâu sắc nhận ra Cố Thần có chút tình cảm gì đó mơ hồ đối với Ninh Thư.

Cô thích đối phương và chú ý đến từng cử động, làm sao có thể không phát hiện ra bầu không khí này.

Cô vừa nghĩ vừa sốc và nghi ngờ.

Cố Thần thích nam nhân sao? Đó là lý do tại sao hắn lại  không quan tâm đến cô ?

Nguyễn Đình Đình không chịu thừa nhận, nhưng cô cảm thấy Cố Thần đối với thiếu niên tên Ninh Thư thật sự rất tốt. Hắn nhìn sang trọng quý phái, lại là người thừa kế, người khác vô tình bước vào thế giới của hắn khó có thể.

Nhưng bây giờ, một cậu bé đã làm được điều đó một cách dễ dàng.

Không, cô ấy không tin điều đó.

Cố Thần sao có thể thích nam nhân?

Nhưng Nguyễn Đình Đình rất nhanh liền tình cờ gặp được một cảnh tượng khiến cô không tin nổi , cô tận mắt nhìn thấy Cố Thần  kéo thiếu niên ấy vào một chỗ nhỏ, sau đó ép cậu vào tường  và hôn.

Thiếu niên thở hổn hển, khóe mắt có chút đỏ bừng, chống cự.

Chàng trai nâng cằm độc đoán, cúi đầu và hôn cậu thật sâu.

Nguyễn Đình Đình trợn tròn mắt.

Tôi không thể tin được những gì tôi đang nhìn thấy.

Cô lắc lắc tay và suýt đánh rơi điện thoại.

Nguyễn Đình Đình ghen tị nhìn mọi thứ trước mắt, người mà cô không thể có được lại bị Ninh Thư dễ dàng có được như vậy.

Đồng thời, cô cũng cảm thấy có chút buồn nôn khó tả.

Cô cảm thấy Cố Thần nhất định bị dụ dỗ, một nam tử ở độ tuổi này rất thoại mái, chỉ cần một chút  cử  chỉ thì đó là điều đương nhiên.

Nguyễn Đình Đình cười lạnh.

Cô  đã có một ý tưởng trong đầu.

Cô lấy điện thoại ra chụp lại khung cảnh trước mặt.

Ninh Thư đã dùng nước lạnh để rửa mặt 

Linh Linh thấy cậu không vui liền hỏi: "Ký chủ, ngươi làm sao vậy!"

"Mức độ ưa thích là bao nhiêu?" Ninh Thư nhẹ giọng hỏi.

Bây giờ vừa nhắm mắt lại, anh có thể cảm nhận được khí tức nóng bỏng và bá đạo của Cố Thần hiện tại .

Và cuộc hôn nhân được cha Cố Thần  nhắc đến.

Cố Thần đã có vị hôn thê, cho dù hiện tại không thích nữ chính Nguyễn Đình Đình, hôn nhân hợp tác đối với một gia đình như gia đình Cố Thần cũng là chuyện bình thường.

Anh ôm chặt trái tim mình.

Đó là một nơi hỗn loạn, nhưng vẫn có chút trống vắng.

Ninh Thư nghĩ thầm, có lẽ mình đã biết Cố Thần có vị hôn thê, vì nhiệm vụ mà bị ép, nhưng không bị ép buộc, quan hệ tình cảm với hắn.

Chính vì thế mà tôi cảm thấy thất vọng về bản thân và khinh thường chính mình.

Linh Linh: "Sáu mươi! Chủ nhân thật tốt! Còn có bốn mươi người đi, sẽ là một trăm!"

Ninh Thư nhìn bộ dáng trong gương, sắc mặt có chút tái nhợt, nhẹ giọng nói: "Còn có bốn mươi, tính là hoàn thành nhiệm vụ sao?"

Ling Ling: "Ừ! Cố lên, kí chủ!"

Ninh Thư tự nhủ, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, anh có thể rời đi.

Đừng lo lắng về bất cứ điều gì.

===============

Xin lỗi mn nha dạo này tui bận quá ko đăng được truyện , mn thông cảm nhé !

Để bù đắp tui sẽ bão 4 chap luôn nhé 

Cảnh báo

( truyện chỉ đc đăng trên Wattpad , những wep khác đều là là ăn cắp !!!)

======================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro