thế giới 1 : thiếu gia công x người hầu thụ 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


=======Chú ý ========

Cố Thần : hắn

Ninh Thư : cậu,anh

Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé !

Cảnh báo

( truyện chỉ đc đăng trên Wattpad , những wep khác đều là là ăn cắp !!!)

======================

"Dừng lại!" Nguyễn Đình Đình đưa tay ngăn cản thiếu niên.

Ninh Thư nhìn người trước mặt, đi ngang qua mà không quay đầu lại.

Thấy anh không để ý đến cô như vậy, Nguyễn Đình Đình hừ lạnh một tiếng: "Anh thật ghê tởm! Quyến rũ Cố thiếu gia thật không biết xấu hổ! Sao anh lại hèn hạ như vậy!"

Ninh Thư hơi khựng lại, nhìn sang.

Cô gái với vẻ mặt đắc ý giơ điện thoại trong tay lên nói: "Đoán xem tôi chụp ảnh gì?"

Cậu nhíu mày, trong lòng có một loại dự cảm không lành.

Nhưng vẻ mặt anh vẫn không có gì thay đổi: "Tôi không biết cô đang nói gì."

Nguyễn Đình Đình tức giận đến gần như muốn nổ tung, cô thậm chí còn không biết tiểu tử này lại vô liêm sỉ như vậy. Cô nhìn kỹ dung mạo của đối phương, làn da trắng nõn, vòng eo thon gọn, lại rất thanh tú xinh đẹp.

Cô không khỏi cười lạnh, chẳng trách, anh nhìn có vẻ ngây thơ, nhưng thực ra lại rất nịnh nọt. Trên giường, có lẽ sẽ có biện pháp nào đó có thể khiến Cố Thần làm như vậy.

Cố không khỏi lộ ra vẻ khinh thường và ghê tởm: "Đồ đồng tính khốn nạn, anh quyến rũ anh Cố, anh không biết xấu hổ!"

Ninh Thư nhìn người này, lập tức đoán được điện thoại của đối phương là gì. Anh nghĩ về điều đó và hơi tái mặt.

Nếu ảnh Cố Thần hôn anh bị lộ .

Anh không khỏi nhìn thẳng vào người đó: "Cô muốn làm gì?"

Nguyễn Đình Đình nói: "Hôm nay tan học, cậu cùng tôi đến một nơi, tôi nhờ cậu làm một việc, đương nhiên tôi sẽ xóa ảnh."

Ninh Thư do dự một chút rồi cũng đồng ý.

Anh biết Nguyễn Đình Đình sẽ không đơn giản xóa ảnh, nhưng anh cũng không thể liên tục bị uy hiếp nên đành phải lập ra một số kế hoạch.

Trước tiên hãy xem Nguyễn Đình Đình sẽ đưa ra yêu cầu gì.

Ninh Thư nhìn thiếu niên ngồi trên ghế nói: "Thiếu gia."

Cố Thần nhìn sang, hơi nhếch môi: "Hả?"

Trong ánh mắt đó có chút kiêu ngạo, hoàn toàn khác với trước, càng bao dung, cậu bé càng đi quá đà.

Ninh Thư hai má không khỏi nóng lên , cậu quay mặt đi nói: "Hôm nay có lẽ tôi không thể cùng người về được."

Cậu có chút khẩn trương, sợ Cố Thần không đáp ứng.

Cố Thần nhìn chằm chằm hắn, không rõ ý tứ hỏi: " Đi Đâu  ?"

Ninh Thư liếm đôi môi khô khốc, bình tĩnh nói: "Ta muốn quay lại nơi ta ở trước đây, sẽ sớm quay lại." Đôi mắt hình trái xoan ẩm ướt nhìn qua, giọng thiếu niên có chút ôn nhu: " Được không? Thiếu Gia."

Ánh mắt Cố Thần rơi vào môi đối phương, chỉ muốn đè cậu  xuống hôn hắn trong lớp học.

Anh ta hơi nheo mắt lại và nói: "Tôi sẽ đi cùng cậu ."

Ninh Thư sửng sốt, lập tức nói: "Không cần đâu, thiếu gia." Nhìn thiếu niên sắc mặt mờ mịt trong chốc lát, hắn do dự, nghiêng người nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ sớm quay lại."

Giọng nói của anh có chút nhẹ nhàng, khác hẳn với giọng con gái nhưng lại có thể gợi lên cho người khác cảm giác muốn bắt nạt  nhất trong lòng người.

Cố Thần đưa tay móc vào lòng bàn tay thiếu niên, nghe động tác làm nũng của đối phương mà chính hắn cũng không phát hiện được.

Trong mắt anh có thêm một chút nụ cười.

"Được."

Anh thản nhiên nói: "Nhưng cậu phải về trước bảy giờ, hiểu chưa?"

Ninh Thư trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng lúc cúi đầu xuống, anh lại không nhìn thấy điều đó.

Nụ cười trên môi Cố Thần dần dần nhạt đi.

Nhiệt độ trong mắt anh cũng giảm dần từng chút một.

Ninh Thư tuân theo thỏa thuận, đi tới địa điểm Nguyễn Đình Đình chỉ định.

Lúc này phần lớn học sinh đã về, cũng không có người tới nơi này.

Khi cô gái nhìn thấy anh, sự khinh thường và ghen tị trong mắt cô không hề nao núng.

Ninh Thư nhìn thấy, giả vờ như không nhìn thấy, đi tới nói: "Cô muốn tôi hứa với cô điều gì?"

Nguyễn Đình Đình không có mở miệng ngay, cô càng nhìn anh với ánh mắt ghen tị, vẻ mặt hung dữ nói: "Ninh Thư, tôi muốn anh rời khỏi Cố tiên sinh, đừng bao giờ xuất hiện trong đời nữa!"

Ninh Thư cảm thấy có chút buồn cười, nói: "Làm sao Cô biết nhất định tôi là quấy rầy hắn?"

Sự thù địch của nữ chính đối với anh ta rõ ràng đến mức không thể không cảm nhận được.

Trong trường hợp này, Ninh Thư không thể khách sáo với cô như vậy được.

Nguyễn Đình Đình sửng sốt một chút, cau mày dữ tợn, cười lạnh nói: "Cố thiếu gia  quấy rầy ngươi sao? Ngươi đang mơ thấy cái gì?"

Cách cô nhìn chàng trai giống như một con chuột hôi hám trong cống, thật kinh tởm.

Đó là loại khinh thường từ trái tim, và ghê tởm.

Ninh Thư chỉ vào vết thương trên cổ nói: "Đây là Cố Thần cắn."

Nguyễn Đình Đình sửng sốt.

Với vẻ mặt không thể tin nổi, cô ấy dường như bực mình, giống như một kẻ điên, : "Thằng khốn! Anh Cố không phải là người đồng tính, sao cậu lại ghê tởm như vậy! Cậu thích bị đ* đến thế à? Trông cậu giống như  bán thân vậy.

Bận quá đấy !

Ninh Thư cau mày đẩy cô ta ra.

Nguyễn Đình Đình giống như một người điên vậy : "Nếu bây giờ cậu không rời khỏi Cố thiếu gia, tôi sẽ vạch trần bức ảnh này. Tin hay không thì tùy!"

Thiếu niên đứng ở nơi đó, bình tĩnh nói: "Lộ ra. Đừng quên phía trên còn có Cổ Thần."

"Haha, ngươi cảm thấy ta sẽ cho Cố tiên sinh lên đó sao?"

Nguyễn Đình Đình trợn mắt nói: "Tôi không chỉ chụp một bức ảnh, tôi chỉ không đưa ảnh chính diện của anh Cố lên. Nếu mờ thì ai biết đó là anh Cố. Còn anh, mặt của anh." Bị hôn mặt đỏ bừng, chỉ cần một khi nó lộ ra, mọi người sẽ biết ngươi là một kẻ đồng tính ghê tởm!

Ninh Thư không tức giận: "Vậy xem cô có thể  tung những tấm ảnh ấy lên hay không. Ngươi cho rằng nếu tôi nói điều này với ANH CỐ của cô thì hắn ta sẽ không giúp tôi sao ?"

Nguyễn Đình Đình không ngờ anh lại vô liêm sỉ như vậy, cô tức giận đến mức phổi gần như muốn nổ tung.

Ngực anh phập phồng.

Cô đột nhiên nhìn sang, trong mắt có chút tàn nhẫn kỳ lạ.

Ninh Thư cau mày, hắn còn chưa kịp chú ý tới cái gì, liền nhìn thấy trước mặt cô gái tàn nhẫn xé quần áo của hắn, ôm lấy cô ta .

Anh muốn đẩy mọi người ra xa.

Nhưng Nguyễn Đình Đình nắm chặt lấy bàn tay anh đang đẩy tới, không ngừng đẩy vào trong ngực anh.

Và tại thời điểm này.

Phía sau truyền đến một thanh âm: "Cậu đang làm cái gì! Này bạn học, cậu đang làm cái gì!"

Nguyễn Đình Đình giống như một con thỏ sợ hãi, "Tìm thời điểm thích hợp" nhanh chóng đẩy Ninh Thư ra, sau đó  chạy tới: "Thầy, anh ta muốn h**p em!"

Ninh Thư nhìn quanh, thấy nam giáo cao lớn đang cau mày nhìn mình, như đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu, vỗ nhẹ vào lưng Nguyễn Đình Đình: "Đừng sợ, có thầy ở đây, nhất định sẽ đứng ra công lý cho em! Chúng tôi sẽ không để những tên xấu xa này làm ô uế các em !

Nguyễn Đình Đình nhún vai, như thể mình đã bị oan ức nặng nề.

Trên thực tế, ả ta đã cúi đầu và nở một nụ cười tự hào trên môi.

Cô đã tổng hợp thông tin từ lâu và gửi đến giáo viên thể dục chính trực của trường vào thời điểm quan trọng, nơi này không có người giám sát, cũng không có bằng chứng chứng minh, cho dù Ninh Thư có nói thật hay không. , anh ta sẽ không thể chứng minh mình vô tội.

Rốt cuộc, giáo viên đã nhìn thấy nó bằng chính mắt mình.

Ninh Thư bây giờ đã hiểu ra tất cả, hắn không ngờ thủ đoạn của Nguyễn Đình Đình lại vụng về như vậy, vừa định mở miệng.

Tôi nhìn thấy một hình bóng.

Cố Thần đứng ở sau lưng giáo viên thể dục, lạnh lùng nhìn hắn.

======================

Trời ơi tức ch*t tui mất vừa đọc mà vừa tức á !

Cảnh báo

( truyện chỉ đc đăng trên Wattpad , những wep khác đều là là ăn cắp !!!)

======================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro