thế giới 1 : thiếu gia công x người hầu thụ 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 =======Chú ý ========

Cố Thần : hắn

Ninh Thư : cậu,anh

Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé !

Cảnh báo

( truyện chỉ đc đăng trên Wattpad , những wep khác đều là là ăn cắp !!!)

======================

Thân thể Ninh Thư nhất thời lạnh lẽo, hắn đứng ở nơi đó, phát hiện nhiệt độ bên trong dường như đang dần dần biến mất.

Ánh mắt Cố Thần thật lạnh lùng, nhìn về phía cậu .

Anh ngơ ngác đứng đó, những lời muốn tranh luận không hiểu sao lại bị mắc kẹt trong cổ họng.


Linh Linh: "Ký chủ, xin nhanh chóng giải thích với đại biến thái này!"

Ninh Thư liếm bờ môi khô khốc: "Hắn sẽ không tin."

Hắn quay mặt đi, tập trung vào nơi khác.

Không cần phải giải thích cậu vô tội, trong ngôi trường này, không có ai biết rõ hơn cậu về Cố Thần đại biểu cho cái gì. Vẻ ngoài của chàng trai trẻ chẳng khác nào tuyên án tử hình cho anh ta.

Dù anh có cố gắng bảo vệ mình thế nào đi chăng nữa cũng vô ích.

Nguyễn Đình Đình  cũng nhìn thấy chàng trai trẻ đứng sau giáo viên thể dục, cô sửng sốt trong giây lát và rơi nước mắt bất bình một cách đáng thương: "Thiếu gia Cố"

Quần áo của cô ấy trông có vẻ hơi bừa bộn, ngay cả tóc cũng rối bù, mắt hơi sưng lên vì khóc.


Nó khiến người ta cảm thấy đau lòng khi một người đẹp khóc.

Nguyễn Đình Đình chỉ cảm thấy bất bình vô hạn: "Ninh Thư, anh ấy nhắn tin cho tôi nói rằng anh mời tôi đến đây, nhưng tôi không ngờ anh ấy lại làm như vậy với tôi."

Đôi mắt to tròn của cô cụp xuống, cô vươn tay nắm lấy quần áo của thiếu niên, thân thể mỏng manh đáng thương.


Giáo viên thể dục cũng lạnh lùng nhìn Ninh Thư nói: "Hiện tại đã có nhân chứng và vật chứng ở đây, cô còn nói gì nữa? cậu ta sai , muốn làm hại cô ấy." ?"

Cố Thần rũ mắt xuống, duỗi tay ra, dùng động tác nhẹ nhàng đưa tay về phía cô gái.

Tim Nguyễn Đình Đình đập thình thịch, cô mở mắt ra, trên má có chút ửng hồng.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo.

Cô bị đẩy mạnh ra.

Chàng trai trẻ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, vỗ nhẹ vào chỗ cô vừa chạm vào, giống như đang vỗ vào thứ gì đó bẩn thỉu, trịch thượng nói: "Tin nhắn đâu?"

Nguyễn Đình Đình phục hồi tinh thần, có chút kinh ngạc nói: "Sao vậy?" ? ?"

"Không phải cậu nói anh ta gửi tin nhắn cho cậu sao?" Cố Thần thản nhiên nói: "Lấy ra."

Sắc mặt Nguyễn Đình Đình nhất thời tái nhợt, cô hoảng sợ nói: "Tôi, tôi đã xóa rồi, anh Cố." Cô cắn môi, đáng thương nói: "Anh Cố có nghĩ rằng tôi, một cô gái, hy sinh sự ngây thơ của tôi chỉ để vu khống anh ấy??" 

Cố Thần khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào,giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ: "Ngươi nghĩ thế nào?"

Ninh Thư nhìn thẳng.

Phải mất một lúc tôi mới nhận ra mình đang làm gì và tôi hơi bối rối.

Cố Thần, hắn đang nói thay anh ấy à?

Giáo viên thể dục không ngờ rằng Cố thiếu gia chủ động đi theo mình lại thay mặt cậu bé lên tiếng, vẻ mặt hắn sửng sốt, vừa định nói thì người thanh niên liếc nhìn hắn với ánh mắt đáng sợ.

Đó là một lời cảnh báo.

Giáo viên thể dục mấp máy môi nhưng không nói thêm gì nữa.

"Tới đây." Cố Thần bình tĩnh nói, ánh mắt rơi vào thiếu niên, trong giọng điệu mang theo mệnh lệnh mạnh mẽ.

Ninh Thư chỉ do dự một lát rồi đi tới.

Thanh niên nắm chặt tay hắn, nửa cười nói: "Nói thật đi."

Cậu cảm thấy vành tai nóng bừng, muốn kéo lại, dù sao thiếu gia vẫn còn ở đây.

Nhưng đối phương lại không cho cậu  bất kỳ cơ hội nào.

Cực kỳ hống hách.

Ninh Thư mở miệng kể lại chuyện vừa rồi.

Sắc mặt Nguyễn Đình Đình từng chút một tái nhợt: "Cố thiếu gia! Những gì hắn nói đều là giả! Hắn"

"Im đi."

 Người thanh niên trầm giọng nói, ánh mắt nhìn qua không có chút ấm áp nào, giống như một con thú máu lạnh.

"Người của ta, không đến lượt ngươi nói."

Cố Thần nhìn cô gái với đôi mắt không hề có chút ấm áp, chỉ có sự lạnh lùng và máu lạnh: "Ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, sức chịu đựng của ta có hạn."

Ninh Thư tôi chưa bao giờ tưởng tượng được mọi chuyện lại thành ra thế này.

Nói cách khác, hắn không bao giờ ngờ rằng Cố Thần sẽ lựa chọn tin tưởng hắn vô điều kiện.

Nỗi sợ hãi mà tôi dành cho chàng trai ngày xưa đã giảm đi rất nhiều, vẫn còn lẫn lộn một chút cảm xúc không giải thích được.

Theo chàng trai trẻ trở lại biệt thự.

Cậu bị kéo bởi một lực mạnh.

Cố Thần không nói một lời nắm lấy tay thiếu niên, vẻ mặt vô cảm, sau đó ném hắn vào phòng, đóng cửa phòng ngủ lại.

Ninh Thư suýt bị hắn ném xuống đất, ngẩng mặt lên, nhất thời cảm thấy căng thẳng.

Chàng trai bước tới, bế anh vào phòng tắm rồi bắt đầu dùng vòi phun xịt vào người anh.

Đôi mắt phượng đỏ rực xinh đẹp mang vẻ mặt u ám, như đang đè nén một điều gì đó khủng khiếp.

Ninh Thư bị nước tạt vào, suýt chút nữa nghẹn ngào, ho khan một tiếng: "A, Thiếu gia.

"

Hắn không hiểu tên biến thái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Đơn giản là tâm trạng.

Ninh Thư đứng đó đáng thương, vẻ mặt ngơ ngác, khóe mắt có chút đỏ bừng, chiếc áo sơ mi trắng trên người ôm sát vào người, tạo cho hắn một bộ dáng vừa trẻ trung vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.

Cố Thần đưa tay đẩy người tới mép bồn tắm, hơi cụp mắt, duỗi ngón tay ra.

Che đi vết son đỏ trên xương quai xanh của chàng trai.

Rồi anh xoa mạnh nó.

"Đau quá."

Ninh Thư không khỏi hét lên một tiếng.

Cố Thần dùng sức lau đi, trầm giọng nói: "Đau? Đau, ngươi để ả ta  chạm vào?"

Hắn khó hiểu nhìn bên cạnh gương.

Khi nhìn thấy vết đỏ đó, tôi không khỏi mím môi dưới.

Ninh Thư không biết lúc nào môi Nguyễn Đình Đình chạm vào mình.

Nhưng vẻ mặt của chàng trai trẻ trông rất đáng sợ, anh ta nhìn chằm chằm vào khu vực đó, như muốn lột da.

Ninh Thư da đầu tê dại trong giây lát.

Cố Thần không nói gì, chỉ tiếp tục dùng tay xoa xoa chỗ đó, để lại một vết đỏ.

Đau rát.

Ninh Thư chịu đựng, lúc này cậu không dám chọc giận thanh niên trước mặt, nhưng vẫn không khỏi hít một hơi.

Cố Thần dừng lại, nhìn chằm chằm người nọ nói: "Nếu sau này ngươi để cho ta nhìn thấy người khác chạm vào ngươi,"

Ninh Thư không biết từ đâu có tính chiếm hữu mạnh như vậy, nghĩ đến thiếu niên trước mặt anh ấy, anh ấy chỉ... Tôi chỉ đang tìm kiếm sự phấn khích, nhưng tôi cảm thấy hơi uể oải và đau đớn ở đâu đó.

Anh không khỏi quay mặt sang một bên, mím chặt môi.

Cố Thần nghiêng người, nâng cằm hắn, bình tĩnh nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ không tin ngươi sao?"

Ninh Thư không dám nhìn vào mắt hắn, vô thức phủ nhận: "Không" "

Ngươi cho rằng ngươi Có thể lừa gạt ta sao?"

Thanh niên cười nửa miệng nhìn sang, nói: "Ninh Thư, có ai nói chỉ cần nhìn biểu tình trên mặt ngươi là có thể biết được ngươi đang nghĩ gì."

Ninh Thư không nói gì.

Cố Thần nghiêng người cắn nhẹ lỗ tai hắn, hơi thở ấm áp mơ hồ, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Ta nói không tin ngươi sao ?


"Anh chỉ đang suy nghĩ điều gì đó theo suy nghĩ của  mình thôi."


"Có phải tôi đang yêu em quá nhiều không?"

======================

đọc truyện vui vẻ nhé 

Cảnh báo

( truyện chỉ đc đăng trên Wattpad , những wep khác đều là là ăn cắp !!!)

======================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro