thế giới 1 : thiếu gia công x người hầu thụ 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 =======Chú ý ========

Cố Thần : hắn

Ninh Thư : cậu,anh

Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé !

Cảnh báo

( truyện chỉ đc đăng trên Wattpad , những wep khác đều là là ăn cắp !!!)

======================

  Quầng mắt Ninh Thư chiến tranh đỏ lên, không biết tại sao, trong lòng lại có cảm giác giác chua xót.

Kiểu khiến tôi muốn khóc và có chút đau khổ.

Chưa từng có ai nói với hắn những lời như vậy, thế giới của Ninh Thư sẽ luôn tràn ngập giọng nói thất vọng và phàn nàn của cha mẹ hắn: "Tiểu Thư, con lại muốn vu khống anh trai mình sao? Tại sao con lại ngu dốt như vậy? Tàn nhẫn quá! Làm thế nào giả là anh trai của con! Con chỉ cần đổ trách nhiệm cho anh ấy!

"Ninh Thư, em thật làm anh thất vọng! Em từ khi nào lại trở nên hiểu chuyện và biết cư xử như anh trai mình vậy!"

"Anh ơi, sẽ không ai tin anh vì họ yêu em"

"Và Anh sẽ luôn chỉ là một gã tội nghiệp ngồi trong góc."

"Tại sao cậu khóc?"

Một bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đưa tới. Cố Thần cúi đầu, đặt đôi môi ấm áp lên khóe mắt.

Ninh Thư không biết vì sao mình lại khóc.

Có lẽ là vì lần đầu tiên tôi có cảm giác được tin tưởng như thế này.

Hắn nắm lấy quần áo của cậu , sờ lê đôi môi của, hôn lên từng giọt nước mắt của cậu, trong lòng cậu vừa xấu hổ vừa đỏ mặt , không khỏi hơi quay má sang một bên, lẩm bẩm: "Đừng hôn."

"Ta không sao, nhưng hiện tại ngươi không vui sao ?" Cố Thần ôm mặt hắn chậm rãi hôn hắn, thanh âm có chút trầm thấp: "Nói cho ta biết, vì sao ngươi khóc?"

Ninh Thư không nói gì.

Lúc đó trong lòng anh vô cùng xúc động. Anh đã có cái nhìn khác về hắn, thậm chí còn cảm thấy tên biến thái này không đáng ghét như anh tưởng tượng.

Nhưng hắn không muốn Cố Thần biết, liền nói: "Chỉ là ta ánh mắt có chút không thoải mái, thiếu gia."

Cố Thần nhìn chằm chằm thiếu niên hồi lâu, cũng không hỏi hắn tại sao.

Ninh Thư là người đầu tiên có chút xấu hổ, hắn chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối như vậy trước mặt người ngoài. Ngay cả bố mẹ ruột của tôi cũng chưa bao giờ như vậy.

Nhưng bây giờ, nội tâm của anh đã được tiết lộ trước một chàng trai trẻ không lớn hơn anh bao nhiêu, hoàn toàn khỏa thân.

Ninh Thư thấy Cố Thần nhìn mình không khỏi quay mặt đi.

Nhưng lại bị một đôi tay mạnh mẽ đẩy ra.

Cố Thần ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm hắn, nói: "Sau này ngươi không được phép khóc trước mặt người khác, ngươi hiểu không?"

Ninh Thư vẻ mặt mơ hồ, không biết vì sao sắc mặt của thanh niên lại trở nên có chút u ám.

Với một chút hung dữ của một con thú.

Có chút nguy hiểm.

Anh không nhìn ra bộ dáng lúc này của mình như thế nào, đôi mắt của thiếu niên đỏ như thỏ, trông rất đáng yêu. Làn da trắng đến gần như trong suốt, gợi lên trong lòng người ta một cảm giác áy náy.

Tôi muốn ai đó trói anh ấy vào giường, rồi đè anh ấy xuống và làm anh ấy khóc.

Vật Nhỏ bé, với tiếng khóc và tiếng rên rỉ.

Nguyễn Đình Đình  không đến lớp, cũng không ai biết chuyện gì đã xảy ra, mấy ngày sau có tin cô cảm thấy không khỏe, sau này có thể sẽ không đến lớp.

Tim Ninh Thư đập thình thịch, hắn đương nhiên biết đây là kiệt tác của ai. Hắn không biết Cố Thần dùng thủ đoạn gì để khiến Nguyễn Đình Đình bình tĩnh lại, trực giác khiến hắn vô thức không hỏi nữa.

Nhưng có một số tiếng ồn đang lan truyền trong vòng tròn.

Nghe nói Cố Thần vì tiểu tùy tùng đó ra trận, lời đồn truyền ra ngoài, một ít con nhà giàu có đời thứ hai lộ ra nụ cười không rõ ý tứ.

Khi chàng trai bước vào ô, Lý Hồng bước tới vỗ nhẹ vai anh: "Tôi chỉ đang đợi anh thôi."

Những người khác trong hộp đêm đều chào Cố Thần.

Họ đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, thỉnh thoảng lại tụ tập cùng nhau, hôm nay là sinh nhật của Lý Hồng, ai muốn cho hắn thể diện đều có mặt ở đây.

Tôi cũng gọi một số đồ uống đi kèm với bữa ăn.

Trông sạch sẽ và đẹp mắt.

Cố Thần vừa ngồi xuống, một mỹ nữ liền đi tới nói: "Cố thiếu gia."

Những ngón tay di chuyển theo vòng tròn, mang theo một chút cám dỗ và gợi t*nh.

Lập tức có người huýt sáo: "Cố thiếu gia, ngươi thật xinh đẹp, mỗi lần Cố thiếu gia ở bên cạnh, những ánh mắt nữ nhân này đều háo hức dán vào ngươi."

Những chàng trai trẻ ở đây tuy chưa già lắm và hầu hết vẫn đang học đại học nhưng họ hiểu mọi thứ mà họ không nên biết, và một số người trong số họ bắt đầu đam mê nội dung khiêu dâm ở tuổi mười bốn hoặc mười lăm.

Trong số đó, Cố Thần  là người nổi bật và dễ thấy nhất về ngoại hình và hình dáng, đương nhiên có rất nhiều phụ nữ đến với anh.

Cố Thần nửa cười nhìn người nói, lại nói: "Tôi hâm mộ, muốn đưa cho anh?"

Người đàn ông đang nói huyên thuyên.

Người đẹp đang bám lấy cậu lập tức tái mặt, cười gượng nói: "Cố thiếu gia, anh không thích em như vậy sao?"

Cố Thần nhìn nàng liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Ngươi cho rằng ta thích cái gì?"

Mỹ nhân cho rằng anh đang tán tỉnh mình, ánh mắt trở nên có chút quyến rũ: "Người anh Cố  thích đương nhiên là một mỹ nhân hiếm có."

Chàng trai đang tựa vào đó.

Vào trong, châm một điếu thuốc.

Người đẹp ban đầu muốn châm lửa  cho anh nhưng bị từ chối.

Cố Thần có chút kiêu ngạo, làm gì đều có vẻ tao nhã, vừa mắt.

Đôi lông mày quý phái có chút mờ mịt.

Tầm nhìn cũng có chút không rõ ràng.

Anh ta nói với giọng bình tĩnh: "Không hẳn là một mỹ nhân tuyệt vời."

Nhưng nó có thể lấy đi linh hồn của con người.

Lý Hồng tưởng rằng Cố Thần sẽ giữ lại mình, nhưng khi nhìn thấy mỹ nữ miễn cưỡng rời đi, hắn đi tới hỏi: "Ngươi không thích nàng ta sao?"

Cố Thần cùng bọn họ chơi bài poker, nhẹ giọng nói: "Hôm nay tôi không có hứng thú."

"Nếu Cố tiên sinh không có hứng thú thì lại xem thêm một chút. Người ở đây khá tốt."

Một trong những thế hệ giàu có thứ hai đề nghị.

Cố Thần nhìn hắn một cái, không nói gì.

Ước chừng nửa giờ sau, Cố Thần liếc mắt nhìn điện thoại, tin nhắn hắn gửi đến cũng không có trả lời.

Biểu cảm của anh cũng lạnh nhạt dần.

Đám người xung quanh nhìn thấy cảnh này không khỏi trầm ngâm hơn một chút.

Mấy ngày nay khắp nơi đều rộ lên tin đồn rằng  Cố Thần có vẻ có hứng thú với một cậu bé, trong giới của họ, những chuyện như vậy không phải là hiếm, đôi khi chỉ là chuyện mới lạ.

Thân phận của Cố Thần không đơn giản, bọn họ vẫn luôn là người nịnh nọt hắn.

Những người này thấy hắn tâm tình không tốt.

Cố Thần và Lý Hồng thì thầm với nhau, không khỏi liếc nhìn nhau.

Một người trong số họ đi đầu nói: "Anh Cố không thích cậu bé tên Ninh đó sao?"

"Lão sư, ngươi muốn làm gì?"

Lão Lưu lộ ra một nụ cười khó hiểu: "Mời người tới đây, cho lão Cố một bất ngờ."

"Tốt nhất cậu nên ăn mặc thật đẹp, không gặp lại cậu ấy nữa, cậu sẽ rất vui."

Có người do dự nói: "Việc này không tốt, dù sao chúng ta vẫn là người của ông Cố, nhỡ ông Cố tức giận thì sao?"

Ông Lưu không hề coi trọng chuyện đó: "Sợ cái gì? Nó chỉ là đồ dùng, dùng để mua vui cho ông mà thôi. Ông Cố có thể sẽ vui. Chỉ cần ông ấy vui là được rồi."

Người đó cũng thấy có lý.

Nó chỉ là một vật dụng thôi, ai mà coi trọng nó được.

Hơn nữa, bọn họ còn chưa nhìn thấy thiếu niên có thể khiến Cố thiếu gia này thích thú trông như thế nào.

======================

chap 4 rồi nha 

tui off đây 

Chúc mọi người ngủ ngon nhé 

Cảnh báo

( truyện chỉ đc đăng trên Wattpad , những wep khác đều là là ăn cắp !!!)

======================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro