thế giới 1 : thiêu gia công x người hầu thụ 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 =======Chú ý ========

Cố Thần : anh , hắn 

Ninh Thư : cậu 

Cảnh báo

( truyện chỉ đc đăng trên Wattpad , những wep khác đều là là ăn cắp !!!)

======================

Cố Thần nhướng mày.

Nếu nhìn không lầm, cảm xúc trong mắt của cậu là sự thương hại.

Anh hơi cụp mắt xuống, khóe môi cong lên có chút tinh nghịch.

Cố Thần từ khi sinh ra đã được bao quanh bởi vô số ánh mắt hâm mộ, ngưỡng mộ, thậm chí ghen tị, chưa từng có ai nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy.

Chẳng phải vật nhỏ này hơi quá đáng sao?

Nghĩ rằng anh ấy đang cần tình yêu?

Cảm giác cô đơn?

Cố Thần bình tĩnh suy nghĩ, tuy rằng không cần, nhưng hắn thậm chí còn cảm thấy đối phương chủ ý có chút ngây thơ.

Nhưng anh không phá vỡ nó.

Ngược lại hắn lại vô cùng hứng thú nói: "Sau này?"

Ninh Thư gật đầu, nhìn thanh niên cao quý tuấn mỹ, khẩn trương nói: "Thiếu gia, nếu ngài không phiền." Cậu dừng một chút, tiếp tục: "Còn nữa, Trong khi ăn, tôi sẽ cố gắng không gây ra tiếng động nào làm phiền thiếu gia."

Đây là cách duy nhất cậu có thể nghĩ ra để tăng thêm thiện cảm cho mình.

Cố Thần đứng dậy ưu nhã lau đi, đôi mắt phượng đỏ rực nhìn thiếu niên, dáng vẻ ôn nhu phục tùng không hề khiến người ta khó chịu. Ngược lại, nó sẽ khơi dậy ý muốn hủy diệt của một số người và khiến những đôi mắt này phải rơi những giọt nước mắt đáng thương.

Hắn cong môi nói: "Được."

Ninh Thư hơi sửng sốt, nhưng không ngờ người thanh niên lại đồng ý nhanh như vậy.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Cố Thần tựa hồ đã ăn xong bữa sáng, cậu không khỏi đặt  đồ ăn trong tay xuống.

Nhưng lại nghe được thanh niên bình tĩnh nói: "Ăn no chưa?"

Ninh Thư do dự gật đầu.

Cậu không nghĩ tới một người có cảm giác về thời gian như Cố Thần lại có thể đợi cậu một việc nhỏ như ăn sáng.

"Ngươi chắc chắn chứ?"

Thiếu niên lộ ra nụ cười nửa miệng.

Tuy không có động tĩnh gì nhưng Ninh Thư vẫn cảm nhận được một áp lực vô hình.

"Nếu như hôm nay ta nghe thấy bụng ngươi kêu réo."

Cố Thần nhìn qua, ánh mắt thật sâu, thấp giọng nói: "Ta sẽ ném ngươi ra khỏi xe."

Linh Linh nhịn không được nói: "A, mục tiêu của nhiệm vụ này là thật tàn nhẫn ~"

Ninh Thư cũng có chút tê dại, vội vàng nhét thứ gì đó vào miệng.

Hai bên má phồng lên như sóc đang giấu thức ăn.

Ánh mắt Cố Thần rơi vào trên mặt cậu.

Trong mắt anh hiện lên một nụ cười yếu ớt.

"Ăn từ từ đi, không ai tranh giành với cậu đâu."

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, độ ưa thích của thiếu niên tăng lên hai phần.

Điều này khiến Ninh Thư có cảm giác Cố Thần đang cố ý hù dọa mình.

Nhưng tại sao?

Cậu có chút bối rối và nghĩ, liệu Cố Thần cũng vui mừng khi thấy cậu ta tự biến mình thành trò cười sao?

Mùi vị gì tệ thế này.

Ninh Thư cảm thấy thiếu niên này càng nguy hiểm hơn, giống như một con thú dữ bên cạnh, chậm rãi duỗi móng vuốt ra, nhìn chằm chằm vào cậu.

Thỉnh thoảng mở rộng móng vuốt nhìn bạn.

Nó sẽ khiến cậu ta sợ hãi mất trí.

Ninh Thư cố gắng hết sức để không quá sợ hãi Cố Thần, dù sao đây cũng là mục tiêu nhiệm vụ mà cậu muốn chinh phục. Tuy nhiên, một khi đã đến gần hắn thì cảm giác phản xạ đó sẽ không thể bị đánh lừa được.

Giống như bây giờ, họ lên xe.

Ninh Thư nhịn không được tránh xa hắn ra, tựa hồ như vậy sẽ khiến cậu dễ chịu hơn.

"Ngươi sợ ta sao?"

Cố Thần vội vàng nói.

Ninh Thư ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt của chàng trai trẻ tựa như đang cười mà không cười, liền nhắm mắt lại.

Cậu đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, lấy hết dũng khí nhìn người kia, như muốn nhấn mạnh với chính mình: "Ta không sợ ngươi."

Cố Thần cười không hiểu, rút ​​đôi chân dài đang chồng lên nhau của mình ra sau. . bước đến.

===================

Chúc mọi người buổi sáng vui vẻ !!!

Cảnh báo

( truyện chỉ đc đăng trên Wattpad , những wep khác đều là là ăn cắp !!!)




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro