Chương 14: Hào môn cấm luyến, công lược Boss tà mị (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt Vân Khuynh đỏ lên một cách khả nghi.

Nàng lui ra phía sau một bước, mắt đẹp mang theo chột dạ nhìn trước nhìn sau, quả thực muốn tìm một chỗ để chạy trốn.

"Ta... Ta viết bậy mà thôi," Vân Khuynh ấp úng nói: "Vẫn là không cần làm bẩn mắt Bùi gia chủ..."

Bùi Quân Mịch cười khẽ một tiếng, cặp mắt đào hoa dụ hoặc nhướng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Vân Khuynh không khỏi cứng lại.

Trong khoảng thời gian ngẩn ra ngắn ngủi của nàng, thân hình nam nhân tiến lên phía trước, liền vòng ra phía sau nàng, nắm chặt cổ tay của nàng!

Vân Khuynh bị đau, bàn tay liền buông lỏng.

Tờ giấy Tuyên Thành kia, liền nhẹ nhàng rơi vào trong tay Bùi Quân Mịch!

"Ngươi..." Vân Khuynh lấy lại tinh thần, phát hiện nam nhân đang chuyên chú nhìn tờ giấy kia, không khỏi cảm thấy quẫn bách.

Đó, thật ra là một bức tranh.

Bùi Quân Mịch đem nó thả lại trên bàn sách, chậm rãi mở ra.

Trên trang giấy trắng tinh, bút pháp thủy mặc được vẽ lên một cách tinh tế, nam tử trong tranh, ngồi bên dưới một cây liễu, mặt mày tuấn mị, một thân bạch y phiêu dật, cổ áo hơi mở ra. Động lòng người nhất là cặp mắt đào hoa híp lại kia, nét mặt cười như không cười, mang theo hàm ý dụ hoặc như có như không, phong lưu thiên thành.

Cái này, nhưng thật ra làm Bùi Quân Mịch ngơ ngẩn.

Bởi vì, nam tử trong tranh này, tuy là trang phục cổ đại, nhưng, mặt mày cùng thần thái kia, lại đều cực kỳ giống một người.

...Người đó chính là hắn.

Bùi Quân Mịch nghiêng mắt, nhìn thoáng về hướng Vân Khuynh.

Liền thấy trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia, đã đỏ bừng.

"Diệp tiểu thư... Không giải thích cái gì sao?"

Giọng nam lười biếng nghiền ngẫm vang lên. Bùi Quân Mịch dựa vào một bên cạnh bàn, cười như không cười mà nhìn Vân Khuynh.

Cùng với thần thái của người trong tranh, đúng là không sai chút nào.

Vân Khuynh cắn cắn môi, quẫn bách tới cực hạn.

Hôm nay, tâm tình nàng không tốt, vừa vặn đi ngang qua thư phòng, thấy có bút mực, liền nổi lên hứng thú.

Không nghĩ tới, cuối cùng sẽ vẽ ra bức tranh này.

Thật ra, lúc nàng hạ bút, nàng đang suy nghĩ chuyện cân nhắc đối phó Diệp Âm Âm, cả người, đều là tâm thần không yên. Tất nhiên, ý thức cũng không được rõ ràng.

Nhanh chóng đặt bút nhúng mực, vẽ bậy lung tung một chút thôi, nhưng...

"Chỉ là tác phẩm vụng về, nhất thời hứng khởi, mượn Bùi gia chủ làm bản gốc..." Vân Khuynh nỗ lực bình tĩnh lại, ý đồ vân đạm phong khinh mà bóc quá việc này.

"Bất quá, mạo phạm quyền chân dung của  Bùi gia chủ, quả thật là ta không đúng..."

Không đợi nàng xin lỗi xong, nam nhân liền khoát tay: "Tính, Diệp tiểu thư nói như vậy, nhưng thật ra có vẻ Bùi mỗ keo kiệt."

Bùi Quân Mịch ý vị không rõ mà cười cười: "Chỉ là không nghĩ tới trình độ đan thanh* của Diệp tiểu thư lại cao như vậy."

Đầu ngón tay thon dài của hắn phất qua mép giấy, trong mắt hiện lên kinh diễm.

Hắn nói chính là sự thật.

Vân Khuynh nhạy bén bắt giữ được điểm này, đột nhiên nói: "Khó được Bùi gia chủ thưởng thức, ta... Không bằng, ngươi liền nhận lấy bức họa này đi."

Bùi Quân Mịch nâng lên mắt, còn chưa kịp quan sát thần sắc của nàng, liền thấy cô gái này nghiêng thân mình qua một bên, chạy chậm ra ngoài.

"Ta đi nấu cơm."

Trong thư phòng, chỉ còn một mình nam nhân.

Bùi Quân Mịch rũ xuống mí mắt, tư thái tùy ý mà dựa nghiêng bên cạnh bàn, cười khẽ.

*D*

Phòng bếp.

Vân Khuynh đang xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Chỉ thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, động tác tay, càng là đâu vào đấy.

Bất quá, trong lòng nàng, thật ra đã sớm loạn thành một đoàn.

Phiên giải thích gượng ép vừa rồi, đừng nói Bùi Quân Mịch có thể tin hay không, chính là bản thân Vân Khuynh, cũng không lừa được chính mình.

Kiếp trước, nàng là thiên kim thế gia, tất nhiên là tài nghệ đều giỏi.

Mỗi khi nỗi lòng nàng không tốt, ngại với lễ nghi, Vân Khuynh không thể phát tiết ra một cách kịch liệt, liền vẽ tranh làm thơ một phen, cũng coi như phong nhã.

Nhưng... Tranh của nàng, từ trước đến nay đều là hoa cỏ phong cảnh, nhưng cho tới bây giờ, chưa từng xuất hiện nam tử...

Càng miễn bàn, mới vừa rồi nàng còn đem tranh của chính mình đưa cho Bùi Quân Mịch...

Ở cổ đại, loại hành vi này, chính là lén lút trao nhận.

Nghĩ vậy, Vân Khuynh chỉ cảm thấy mặt lại nóng lên.

Nói như vậy, nàng cũng coi như là hàm súc thổ lộ đi.

Chỉ là, tư duy của nam nhân hiện đại, phỏng chừng là không phát hiện ra.

Còn may... Vân Khuynh thở ra một hơi, nghe nói, người nào thổ lộ trước người đó liền thua.

Hơn nữa, trạng thái hiện tại của nàng, cũng xác thật hơi quá một chút.

Không bằng, vẫn là trước suy xét làm như thế nào để đối phó đám người Diệp Âm Âm đi.

Vân Khuynh rũ xuống mắt, thu lại tâm tư dư thừa.

Không bao lâu.

Bữa tối phong phú được bày ra đầy bàn ăn.

Vân Khuynh đang bưng lên dĩa đồ ăn cuối cùng, liền nghe thấy tiếng bước chân đi xuống lầu.

Nàng ngẩng đầu, mỉm cười tự nhiên.

"Bùi gia chủ, có thể dùng cơm."

Trong phòng ăn rộng lớn, đèn sáng, mùi hương của các món ngon truyền đến, nữ tử mang tạp dề, đang thu thập chén đũa...

Hết thảy những điều này, đều làm cho tòa nhà trống vắng thật lâu này, trở nên đầy đủ.

Liền... Giống như là...

Nhà?

Bùi Quân Mịch đột nhiên cười nhạo một tiếng, hắn tùy ý ngồi xuống, cúi mắt, dấu đi tia đen tối không rõ trong mắt kia.

Vân Khuynh nhấc lên mi mắt, cẩn thận nhìn vị chủ nhà này một cái, không rõ hắn lại làm sao vậy.

"Có chuyện gì sao?" Bùi Quân Mịch nâng lên cặp mắt đào hoa dụ hoặc kia, trong ánh mắt, chỉ có vài phần lười nhác cùng với thần sắc trêu đùa.

Vẫn là dáng vẻ bình thường của hắn.

Mới vừa rồi là ảo giác?

Vân Khuynh hơi hơi nhíu mày, cũng không hề nghĩ nhiều. Nàng yên lặng nhìn vào trong mắt nam nhân, lộ ra chân thành tha thiết.

"Bùi gia chủ, về chuyện hợp tác của chúng ta, ta có một đề nghị..."

*D*

Hôm sau.

Tại tập đoàn Diệp thị.

Làm một trong số những tập đoàn cao cấp nhất tại Đế Đô, tổng bộ của Diệp thị được đặt bên trong các tòa cao ốc xa hoa tại phía nam thành phố.

Thứ hai, sáng sớm, nhân viên viên chức liền lục tục đến.

Chỉ là, rốt cuộc vừa trải qua hai ngày nghỉ, tuy đã trở lại cương vị, nhưng không ít người rõ ràng còn chưa tiến vào trạng thái công việc, tâm tư không ổn định. Trước bàn lễ tân, Lê Tiểu Tiểu dựa vào người kế bên, đứng yên, mí mắt lại bắt đầu đánh nhau.

Buồn ngủ quá đi a...

Đúng lúc nàng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, một giọng nữ đột nhiên vang lên.

"Vị tiểu thư này, có thể thỉnh cầu ngươi giúp ta thông báo không?"

Tiếng nói này, thanh thúy hơi ngọt, lại bất giác, nghe như châu ngọc, nổ vang bên tai của nàng.

Lê Tiểu Tiểu liền thanh tỉnh ngay lập tức.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, càng là kinh hãi.

Trời ạ!

"Ngài... Ngài là..."

Lê Tiểu Tiểu nhìn đại mỹ nhân trước mắt, thiếu chút nữa cho rằng chính mình đang nằm mơ.

Đối phương mỉm cười nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo trấn an.

"Ta tìm chủ tịch Diệp. Hắn có ở đây sao...?"

Mặt Lê Tiểu Tiểu đỏ lên, nàng ấp úng: "Sáng nay chủ tịch cùng Diệp tổng chuẩn bị mở họp ở tầng 23, ngài có thể đi lên đó."

Cô gái kia nghe vậy, liền hướng nàng nói cám ơn, lại cười cười, mới xoay người rời đi.

Lê Tiểu Tiểu ngơ ngẩn nhìn bóng dáng nàng.

Qua vài giây, mới đột nhiên phản ứng lại, lôi kéo tiểu đồng bọn bên cạnh, "Ngươi, ngươi có nhìn thấy không..."

"Là nàng! Chúng ta không bị hoa mắt đi!?"

Muội tử kế bên vẫn luôn làm phông nền lúc này cũng muốn điên rồi.

"Lê Tiểu Tiểu, khí vận của ngươi thật tốt, nàng tại sao không hỏi ta a..."

"Đúng vậy. Trời ạ, trời ạ, là đại tiểu thư đó! Quả thực so với trên TV còn đẹp hơn!"

Vài người kích động thảo luận, còn có người móc di động ra, điên cuồng ấn.

Không bao lâu.

Tin đại tiểu thư xuất hiện ở công ty, thông qua mấy "đàn" bát quái, lập tức truyền khắp tất cả các tầng.

Mà lúc này, tại tầng cao nhất.

Trước phòng họp.

Đoàn người đang chuẩn bị đi vào đều đứng ngây ra ở ngoài cửa.

Diệp Cẩn Huy đứng ở đằng trước, đã đen mặt.

Mà Diệp Bỉnh Hiên cũng là sắc mặt không tốt, hắn cảnh giác nhìn lướt qua vị khách không mời mà đến này, phía sau, còn che chở một tiểu mỹ nhân có vẻ yếu ớt.

"Ngươi tới đây làm gì?"

Rốt cuộc, Diệp Cẩn Huy đã mở miệng, chỉ là trong giọng điệu nghiêm khắc, rõ ràng mang theo ý trách cứ.

Vân Khuynh nhấp môi cười.

"Cha, ngài nói như vậy, ta không hiểu. Ta đến công ty nhà mình nhìn xem, cũng không thể sao?"

=======

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro